Nhập Vai (Giới Giải Trí)

Chương 12 Nhập diễn

Edit: Mặc

“Sao cô lại ở chỗ này?” Đôi mắt Diêu Phi quá mức xinh đẹp, Tô Minh liếc mắt một cái liền nhận ra cô, “Ném hoa đi, đó chính là một tên bệnh tâm thần.”

“Làm việc ở gần đây.” Diêu Phi ném hoa vào thùng rác, bước nhanh quay trở lại, “Vừa lúc đi ngang qua nơi này nhìn thấy ngài, muốn chào hỏi với ngài một câu. Thấy người kia đang quấy rầy ngài, không thêm phiền toài cho ngài chứ?”

Người đàn ông kia là bạn trai cũ của Tô Minh, một tên lừa dối, tiêu chuẩn tra nam, Diêu Phi đã điều tra qua toàn bộ tư liệu của Tô Minh, vừa mới nhìn thoáng qua đã nhận ra, trí nhớ của cô không tồi. Bảy năm quá khứ cô học được rất nhiều kỹ năng, sẽ quan sát yêu thích của mỗi người, mới tiến lên lấy lòng, coi như năng lực học tập của cô mạnh, vận dụng cũng không tồi. Tô Minh rất chán ghét người này, cô mới có thể động thủ.

“Ở gần đây làm việc gì?” Tô Minh nhìn thẳng vào mắt Diêu Phi, không có buông tha lời nói dối.

Trong nháy mắt mặt Diêu Phi đỏ lên, nóng như lửa đốt, mím môi dưới, “Tô tổng, kỳ thật là tôi tới tìm ngài.”

“Cùng nhau ăn cơm trưa.” Tô Minh đi ra bên ngoài, “Tôi đang muốn liên lạc với cô, nếu cô tới đây, tôi bớt tiền điện thoại, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Diêu Phi bước nhanh đuổi kịp Tô Minh, có đường xuống núi, đây là có hy vọng?

“Tôi mời ngài ăn cơm, tôi nên mời ngài ăn cơm, ngài giúp tôi rất nhiều,”

Tô Minh không nói được cũng không nói không, mang Diêu Phi đến một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc gần đó, yêu cầu phòng bao. Nhà hàng này trang trí theo cấp bậc cao cấp, giá cả cũng rất cao, Diêu Phi nhìn một phần rau xanh xào ba chữ số, yên lặng đưa thực đơn tới trước mặt Tô Minh, tính toán tiền trong tay ăn xong bữa này còn có thể chống đỡ mấy ngày.

Tô Minh gọi cơm xong, nói lên số hiệu thẻ hội viên mới đưa lại thực đơn cho nhân viên phục vụ.

“Tôi nên trả lời cho cô trong thời gian đã hứa, là tôi thất hẹn.” Tô Minh mở miệng.

Diêu Phi đứng lên, “Tô tổng, với tôi không thành vấn đề, bao lâu tôi cũng có thể chờ.”

“Không có việc gì, ngồi đi, không cần khẩn trương.” Tô Minh nhìn gương mặt Diêu Phi non nớt sạch sẽ, rất dễ liên tưởng đến sinh viên thực tập, “Hàn ca và Du tổng đối với cô rất vừa lòng, chúng tôi đang cân nhắc về cô. Nhưng hợp đồng của cô quá phiền toái, hợp đồng của cô không đơn giản chỉ là vấn đề tiền bạc, cô biết rõ? Tôi phải thuyết phục nhà đầu tư và cổ đông của chúng tôi để mạo hiểm như vậy, chuyện này cần có thời gian.”

Trái tim Diêu Phi treo lơ lửng trên cao cũng bình tĩnh lại, ngay sau đó cô cúi người với Tô Minh khom lưng rất sâu, “Cảm ơn ngài.”

Bất luận có được hay không, cô cũng cảm tạ Tô Minh.

“Ngồi đi.” Tô Minh chỉ vào ghế đối diện, trước sau vẫn không đành lòng, nói, “Hợp đồng quản lý của cô còn bản gốc không?”

“Có.” Diêu Phi rót đầy ly nước cho Tô Minh trước khi ngồi xuống, “Đang để chỗ tôi ở, ngài cần sao? Tôi quay về lấy liền.”

“Đợi chút cơm nước ăn xong, tôi cùng cô đi lấy.” Tô Minh đối diện với đôi mắt kia của Diêu Phi không có biện pháp nói ra lời từ chối, Diêu Phi đến muộn thêm nửa ngày, cô sẽ gọi điện từ chối Diêu Phi. Có thể cô sẽ giúp Diêu Phi, khả năng Diêu Phi không vào được đoàn phim “Giữa hè”, hợp đồng của cô có quá nhiều dây dưa, đoàn phim chờ không nổi.

“Giữa hè” là hạng mục lớn nhất vào năm sau của công ty bọn họ, cô không muốn mạo hiểm, nếu làm sai, cô sẽ bị đám cổ đông công kích, cô không biết mình còn có thể giữ được địa vị như hiện giờ ở Hạ Minh hay không.

Thương nhân lấy lợi ích làm đầu, Tô Minh là thương nhân, cô không phải nhà từ thiện.

Nhưng Diêu Phi đã tới, cô nhìn với đôi mắt tràn ngập hy vọng, trong lòng Tô Minh rất hụt hẫng. Diêu Phi đợi bảy năm, bảy năm trên người một cô gái trẻ tuổi, thật sự quá lâu.

“Bây giờ tôi đi về lấy, rất nhanh.” Diêu Phi nói xong lại muốn đứng dậy, “Ngài ăn cơm trước, bây giờ tôi quay về, ngài cơm nước vừa xong đúng lúc tôi quay lại.”

“Đừng nóng vội.” Tô Minh nhíu mày nói, “Cô về cái gì mà về? Tôi còn đang nói chuyện của cô, tôi ký với cô, tôi vì cô nên tẩy trắng như thế nào, chuyện này chúng ta thương lượng đi? Cô nghe tôi.”

Diêu Phi ngồi thẳng, đoan chính nhìn Tô Minh.

“Có thể nói không?” Tô Minh hỏi.

Diêu Phi mím môi, trầm mặc chừng một phút, cô gật đầu, “Ngài hỏi đi.”

Trực giác của cô cho biết Tô Minh là người tốt, có lẽ bởi vì Tô Minh là phái nữ, ở mặt sinh lý sẽ không sinh ra xâm phạm đối với cô. Cũng có thể, mỗi một lần các cô gặp mặt, Tô Minh đều rất thân thiện.

“Những tai tiếng đó, có bao nhiêu chuyện là sự thật?”

“Trừ bỏ mười lăm ngày bị tạm giam.” Diêu Phi cho rằng chính mình không thèm để ý chuyện đó, nhưng khi nói ra, cô vẫn cảm nhận được tay run và phẫn nộ, cô bưng ly nước lên uống một hơi cạn sạch, mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm Tô Minh, “Đều là giả.”

Nhiều năm như vậy, cô đã nói vô số lần chưa từng làm, chưa từng phát sinh, nhưng không có người tin. Thời gian lâu dài, cô không muốn nói nữa. Cô mang tất cả chửi mắng trên lưng, dần quen với tất cả chửi mắng, theo thời gian lâu dài, cô cũng hoài nghi chính mình có phải thật sự đã làm những chuyện đó hay không.

“Tại sao tạm giam mười lăm ngày?”

Diêu Phi dương khóe môi nhưng không cười nổi, cô cầm ly nước ấm áp, ngón tay gầy gò bởi vì quá dùng sức mà khớp xương trở nên trắng bệch, “Tôi đánh Lý Thịnh.”

“Hắn quấy rầy cô?”

“Hắn bỏ thuốc cho tôi.” Diêu Phi rất khó khăn để nói ra, đây là vết sẹo nhiều năm cô phủ đầy bụi, cô tự mình bóc vảy xuống, cô nhìn Tô Minh, “Tô tổng, cô tin không? Cái gì tôi cũng không có làm, tôi chỉ là cự tuyệt yêu cầu vô lý.”

Tô Minh nhíu mày trầm mặc.

“Tất cả mọi người mắng tôi, nói tôi suy đồi đạo đức, nói tôi là người phụ nữ ti tiện.” Diêu Phi cười khẽ thành tiếng, “Nếu tôi đúng như theo lời bọn họ nói, sao tôi còn bị phong sát? Sao tôi lại có dáng vẻ này?”

“Ở trong cái vòng này, muốn sống trong sạch cũng không dễ dàng.” Tô Minh uống xong chỗ nước còn lại, “Đặc biệt là không quyền không thế, người không có bất luận trợ giúp từ gia đình, càng khó.”

Diêu Phi nhìn Tô Minh, trong lòng sinh ra rung động.

Trong lòng giống như mảnh đất hoang vu có một trận mưa rơi xuống, hạt giống đã khô héo rất lâu lại mọc lên chồi non, chui ra từ vùng đất khô cằn.

“Tại sao Lý Thịnh bỏ qua cho cô?” Tô Minh giương mắt, “Lấy tính cách của Lý Thịnh, nhốt cô bảy năm, cái gì cũng không làm với cô, cũng khó —— không thể tưởng tượng được. Tôi không có ý khác, chỉ là tò mò, cô có thể không trả lời.”

Lúc này thời gian Diêu Phi trầm mặc có chút dài, dài đến mức đồ ăn đã lên bàn đầy đủ, cô nhìn Tô Minh, “Tôi có một nhược điểm của hắn, hắn cho rằng tôi có chứng cứ, sợ tôi cá chết lưới rách.”

“Ai?”

“Cận Hân.” Diêu Phi đang đánh cược, Tô Minh có thể tin, cô mở miệng, “Cận Hân không phải tự sát.”

Tô Minh hít hà một hơi, “Sao cô biết?”

Tô Minh đã tốt nghiệp một trường đại học hàng đầu, trừ bỏ hai năm trước vào thời kỳ gây dựng sự nghiệp cô tương đối gian khổ, những chuyện khác đều rất thuận lợi. Sau này lại gặp được Thương Duệ và Du Hạ, Thương Duệ là phú nhị đại hàng đầu, con trai của một nửa giang sơn ngành truyền thông. Du Hạ có tài hoa rất cao, vượt qua danh vọng. Người trong vòng cũng nhường cô vài phần, cũng không dám trắng trợn táo bạo quấy rầy.

Cô đã nghe nói qua một chút về mặt tối, chỉ là trước nay không có gặp qua.

“Cô ấy gọi một cuộc điện thoại cuối cùng, gọi cho tôi.” Quan hệ giữa Diêu Phi và Cận Hân cũng không tốt, các cô là người một công ty, cùng hợp tác một lần quay quảng cáo, nói qua hai câu. Trừ chuyện này ra, chưa từng có giao tiếp. Diêu Phi không biết vì sao Cận Hân gọi cuộc điện thoại cuối cùng cho cô, một cuộc gọi ba phút không có bất kỳ âm thanh nào.

“Chính là như vậy.” Diêu Phi không có nói hết tất cả ra, đây là lá bài cuối cùng của cô. Cho dù là Tô Minh, cô cũng không dám để lộ.

Tô Minh đã hiểu rõ, cuộc điện thoại này là bùa cứu mạng của Diêu Phi. Lý Thịnh không biết Diêu Phi có ghi âm hay không, Lý Thịnh cũng không biết cuộc điện thoại cuối cùng này có bao nhiêu thông tin quan trọng. Nếu ghi âm, nếu là thông tin quan trọng. Bức Diêu Phi nóng nảy tung ra, tuy rằng Lý Thịnh sẽ không bị phán xử, nhưng dư luận tuyệt đối sẽ gây khó chịu.

Cũng có khả năng trong tay Diêu Phi cái gì cũng không có, chỉ lừa hắn. Tính cách của Diêu Phi, mặc dù thời gian Tô Minh quen biết cô không lâu, nhưng Tô Minh có trực giác, Diêu Phi có chứng cứ, cô sẽ dùng hết tất cả vì bạn bè chết đi lấy lại công đạo.

Mấy năm nay Lý Thịnh phong ấn mấy con đường đẩy Diêu Phi vào chỗ chết, không đơn giản chỉ là bức cô lên giường, đại khái cũng có liên quan đến chuyện Cận Hân. Lý Thịnh tuyệt đối sẽ không để Diêu Phi xoay người, Diêu Phi xoay người, nguy hiểm quá lớn.

Muốn ký với Diêu Phi, trừ bỏ cứng rắn đối mặt trực tiếp, thật đúng là không còn con đường khác.

Cơm nước xong, Diêu Phi mượn lý do đi toilet tới tính tiền, mới biết được nơi này là chế độ hội viên, Tô Minh đã thanh toán rồi. Cô cầm túi tiền, trầm mặc trong chốc lát hỏi, “Tổng cộng hết bao nhiêu tiền?”

“Diêu Phi.” Diêu Phi quay đầu lại nhìn thấy Tô Minh đã ra khỏi phòng, đi đến cửa ra vào, “Đi thôi.”

Tô Minh mặc áo khoác màu đen, đai lưng phác họa ra đường cong dáng người, tóc vĩnh viễn được chải tỉ mỉ cẩn thận. Giỏi giang cường thế, làm bất kể chuyện gì cũng thành thạo.

“Tô tổng, tôi muốn mời ngài ăn cơm ——”

“Chờ cô kiếm được tiền lại mời tôi.” Tô Minh dẫm lên giày cao gót bước đi nhanh như bay, “Tôi chờ cô bữa cơm này.”

Diêu Phi nghe được ý trong lời nói, khóe môi giơ lên, “Được!”

“Mang khẩu trang lên, cô là nghệ sĩ.”

Diêu Phi đeo khẩu trang vào.

Tô Minh lái xe đưa Diêu Phi về nhà, càng lái càng xa, xe dừng ở ngoại ô thành phố. Tô Minh theo Diêu Phi xuống xe, nhìn thấy từng dãy lầu nhà trọ thấp đơn sơ, trừ bỏ một ông bác lớn tuổi trông cửa, Tô Minh không thấy được bất kỳ một an toàn bảo đảm nào.

Ông lão lớn tuổi kia trông cửa Tô Minh hoài nghi nơi này, là ai bảo vệ ai?

“Tô tổng, ngài ở chỗ này chờ một chút, tôi lên lầu lấy. Rất nhanh, tôi ở lầu hai.”

Cầu thang lên lầu là tấm sắt đơn giản, đi lên phát ra âm thanh loảng xoảng.

Tô Minh thấy được sự nghèo khó tới cuối cùng ở trên người Diêu Phi, cô lấy di động ra chụp một tấm ảnh, ma xui quỷ khiến muốn chạy vào xem, Diêu Phi ở nơi quỷ quái gì.

Thời điểm Tô Minh nghèo nhất cũng chưa từng ở qua chỗ như vậy.

Cô bước lên cầu thang không quá chắc chắn, các cửa phòng ở lầu hai dày đặc rất gần nhau, các hộ gia đình ở rất gần. Một tầng lầu có tới 10 đến 20 hộ gia đình, cánh cửa thứ sáu mở ra, cô đi tới cửa đυ.ng phải Diêu Phi.

“Tô tổng, sao ngài lại lên đây?” Diêu Phi đưa hợp đồng trong tay cho Tô Minh, nói, “Tôi có thể sao chép một bản không?”

“Hợp đồng này của cô tôi không mang đi, hợp đồng rất quan trọng, cô nhất định phải giữ kĩ nó.” Tô Minh nhìn vào phòng ở phía sau Diêu Phi, cửa sổ nhỏ hẹp, trong phòng mờ tối, làm người ta khó có thể tin đây là nơi ở của một nghệ sĩ.

Cho dù là nghệ sĩ qua thời, cô cũng không nên nghèo thành như vậy.

“Chụp ảnh là được.” Tô Minh lấy di động ra chụp ảnh hợp đồng “Cô cầm hợp đồng.”

Diêu Phi cầm hợp đồng, Tô Minh vừa chụp ảnh vừa quét mắt nhìn nội dung hợp đồng, bị kinh hãi đến da đầu tê dại. Hợp đồng như vậy, Diêu Phi cư nhiên dám ký. Dạng hợp đồng này, Thụy Ưng dám cho nghệ sĩ kí, điều khoản hợp đồng bá vương đến mất trí.

Chụp xong toàn bộ, Tô Minh mới cất điện thoại, mắt lại nhìn căn phòng rách nát bất kham kia. Trầm mặc một lát, cô dùng sức nắm bả vai Diêu Phi, “Chờ tin tức của tôi.”

“Tô tổng.” Diêu Phi khó khăn mở miệng, “Bất kể có được hay không, tôi cũng cảm tạ ngài, đời này tôi cũng nhớ kỹ lòng tốt của ngài. Cảm ơn ngài.”

Tô Minh xoay người nhanh chân bước đi, đưa lưng về phía Diêu Phi phất phất tay.

Cô cầm di động đi ra khỏi nhà trọ, lên xe.

Ngồi bên trong xe, Tô Minh lấy một điếu thuốc châm lửa, điếu thuốc lá cũng không có áp xuống xao động trong lòng, đã rất nhiều năm cô không có xúc động tới như vậy. Cô vĩnh viễn đặt lợi ích và thiệt hại ở vị trí hàng đầu, lý trí nói cho cô, rời xa Diêu Phi, vĩnh viễn không cần lạm dụng lòng đồng tình, cô là người làm ăn. Có thể sẽ bị túm vào vực sâu, có lẽ giá trị của Diêu Phi không có cao như vậy, mang tới cho cô không có bao nhiêu lợi nhuận

Hút xong một điếu thuốc, Tô Minh thở dài dập tắt điếu thuốc, gửi hợp đồng cho luật sư, lại gọi điện thoại cho Du Hạ. Lời nói của Du Hạ ở công ty tuyệt đối có quyền, lời cô ấy nói ở trong hạng mục “Giữa hè” cũng có quyền tuyệt đối.

Điện thoại vang lên trong chốc lát mới nghe máy, Du Hạ ôn nhu nói tới, “Tô Minh, có việc?”

Tô Minh cầm tay lái nhìn con đường phía trước, “Hạ Hạ, tôi muốn ký với Diêu Phi, tôi muốn cô ấy nổi tiếng. Nhiều khó khăn hơn tôi cũng phải kí, cô có thể giúp giúp tôi không?”