Đương nhiên anh nghiêng nhiều hơn về thể tu.
“Trong bảo khố này lộ ra một khí tức mờ nhạt, nếu
như tôi không cảm nhận sai thì đó là một loại chí bảo
luyện thể, một tổn tại xếp hạng trong ba vị trí đầu trên
“Tài liệu luyện thể quý giá trên các thế giới”. Sau khi chủ
nhân lấy được, thể tu đại khái có thể có bước nhày vọt”,
Huyền Võ Tiên Quy có phần hưng phấn và tranh công
nói. Nhưng vừa mới nói xong, cảm xúc của nó đột ngột
có dao động càng lớn: “O, không hề cảm nhận sai lầm
ư? Khí tức của nó vẫn còn?”
“Nói rõ ra”, Tô Minh hừ lạnh, cực kỳ không thích kiều
nói chuyện vòng vo nửa vời này của Huyền Võ Tiên Quy,
làm cho lòng người ta như bị mèo cào.
“Là Tinh Thần Kim”, Huyền Võ Tiên Quy vội vàng nói:
“Một loại kim loại thể lòng cực kì hiếm thấy, trong truyền
thuyết, chỉ có tinh hạch bên trong những ngôi sao mới
có thể lấy ra một chút xíu. Mặc dù Tinh Thần Kim ở trạng
thái lòng nhưng một khi nó dung nhập vào trong da thịt
và xương cốt, nó có thể giúp đề cao sức mạnh, độ cứng,
tính bền dẻo của máu thịt và xương cốt lên vài lần, thậm
chí càng nhiều. Theo truyền thuyết, ở thời kỳ tiền sừ,
thời điểm mà đạo luyện thể phồn thịnh nhất, lúc ấy trong
chư thiên vạn giới có thể tìm được không ít tông môn tu
luyện thuần túy lấy thể tu làm chù, những tông môn tu
luyện này quanh năm suốt tháng làm hai việc – thứ nhất,
tìm kiếm Tinh Thần Kim thích hợp tinh luyện tinh thần;
thứ hai, cướp đoạt Tinh Thần Kim của người khác”.
Tô Minh yên lặng khế gật đầu.
Tinh Thần Kim ư?
Dựa theo miêu tả của Huyền Võ Tiên Quy, nó tuyệt đối là đồ tốt.
Chỉ là anh không khỏi suy nghĩ đến một vấn đề, bào
các này của Chúng Sinh các có phần không bìnhthường!
Chúng Sinh các chỉ là một nền văn minh cấp bày
bình thường, thậm chí trong các nền văn minh cấp bảy
còn xem như yếu. Huống hồ, theo cách nói của sư tôn,
bởi vì mấy tỉ năm trước Chúng Sinh các đã từng chuyển
tất cả ra khỏi bí cành, coi như thiệt hại tức thì phần lớn
nội tình, vậy mà bên trong bảo các này vẫn còn loại bào
bối có cấp bậc cao như tinh huyết của Cửu Vĩ Tổ Hoàng
và Tinh Thần Kim?
Không bình thường!
“Kỳ quái, bảo các này còn sâu hơn rất nhiều so với
tưởng tượng của lão phu”, đằng trước, Diễm Huyền Kình
cũng lầm bầm: “Thật là bào các của Chúng Sinh các? Cứ
có cảm giác không quá giống với trí nhớ của lão phu”,
nói xong, Diễm Huyền Kình quay lại dặn dò Tô Minh,
Diệp Mộ Cần, Mạc Thanh Nhạn phía sau: “Mọi người cần
thận một chút”.
Sau đó, tốc độ của mấy người đều chậm rãi hơn.
Cảnh giác hơn rất rất nhiều.
Nhưng đi đến tận cuối của con đường này cũng
không hề có bất kỳ chuyện nguy hiểm gì xày ra.
Đi tới tận cùng con đường, kể cả Diễm Huyền Kình,
toàn bộ bốn người đều sững sờ đứng yên!
Trước mắt là một cái cây.
Một cái cây lóe lên ánh sáng.
Cây rất lớn, cành lá um tùm.
Nhìn kỹ, trên cây có những quả cầu trông như trái
cây rài rác khắp nơi, những quả cầu kia nhìn giống như
bong bóng, lúc sáng lúc tối.
Mà bên trong những quả cầu kia là từng món
bảo bối.
“Gặp quỷ, cây mọc ra bào bối?”, Diễm Huyển Kình thì
thào: “Nơi này thật là bảo các của Chúng Sinh các?
Không phải chứ!”
Tô Minh im lặng tìm kiếm, rất nhanh, anh đã tìm thấy
hai trong số những cái bong bóng nước ở phía sau cái
cây cổ thụ kia, ở bên trong một trong hai cái bong bóng
nước kia chứa một giọt máu tươi màu đỏ tía, màu máu
tươi xinh đẹp và hấp dẫn, tòa ra một vẫng hào quang
thần bí, sâu thăm thằm, dập dờn, đó chính là tinh huyết
của Cửu Vĩ Tổ Hoàng, chính là máu tươi đã được tinh
luyện, giống như Tô Minh, mặc dù khắp cả thân thể đều
chứa đầy máu tươi nhưng nếu đem ra tinh luyện thì cũng
chỉ được khoảng mười giọt mà thôi, cho nên mỗi giọt
tinh huyết có sức mạnh rất đáng sợ, ví dụ như của Cửu
Vĩ Tổ Hoàng, dù chỉ là một giọt tinh huyết cũng đù để
một tu giả võ đạo lột xác hoàn toàn.