Noãn Tương Thôi

Chương 45

Đang mệt lắm luôn á, nhưng nhận được sự khích lệ từ bạn Huong Van và các bạn độc giả xem truyện, nên đã lấy lại tinh thần, cảm ơn rất nhiều sự ủng hộ của mọi người cho "Noãn Tương Thôi"

Cố Thanh Nghi nắm lấy căn nhục hành đã trướng đến phát tím kia, đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ đầu nấm cực lớn phía trên, chất dịch nơi qυყ đầυ tiết ra đan xen cũng nước bọt của cô, toàn bộ chất lỏng tụ lại càng lúc càng nhiều trên thân gậy. Cặp môi đỏ bao phủ đại quy nhẹ nhàng mυ'ŧ vào, đem những chất lỏng dính nơi đây nuốt hết vào trong miệng mình.

Cô giương mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn chằm chằm anh, ngay trước mặt anh nuốt ực một tiếng, toàn bộ chất lỏng đã xuống bụng cô. Đầu lưỡi hồng nhạt vươn ra, liếʍ một vòng lên xuống từ đại qυყ đầυ cho đến cuối côn ŧᏂịŧ, sao đó mở miệng thơm, đem cực đại qυყ đầυ nuốt đi vào.

Cố Quân Lệ tựa lưng vào ghế ngồi, rũ mắt nhìn Cố Thanh Nghi đang ngồi ở giữa háng mình, biểu tình trên mặt càng thêm âm trầm. Anh duỗi tay giúp cô đẩy những sợi tóc đang rũ trước khuôn mặt xinh đẹp của cô, lộ ra da mặt trắng nõn.

Miệng cô mở ra thật to, gian nan nuốt nhục hành cực lớn của anh. Sợ làm ra tiếng vang khiến Tôn Khánh Diệu nghe thấy, cho nên Cố Thanh Nghi không dám liếʍ mạnh, trong miệng phân bố ra nước bọt chảy dọc theo đường gân xanh trên thịt trụ, uốn lượn chảy xuống, tích tụ tại hai viên tinh hoàn phía dưới.

Tôn Khánh Diệu thấy Cố Quân Lệ hồi lâu không lên tiếng, trộm ngẩng đầu nhìn anh. Lúc này anh đang dựa vào lưng ghế, rũ mắt, giống như suy nghĩ cái gì, biểu tình trên mặt không thể nói là dễ nhìn, Tôn Khánh Diệu không dám quấy rầy, đành phải yên lặng đứng tại chỗ chờ đợi chỉ thị.

Cố Quân Lệ có thể cảm giác được khoang miệng ấm áp và mềm hoạt của cô, tuy vẫn có chút ngây ngô, đầu răng thỉnh thoảng cạ lên nhục hành của anh, khiến anh vừa ngứa vừa đau. Đầu lưỡi dọc theo thân gậy hoạt động, đảo qua qυყ đầυ của anh, liếʍ hút mã mắt khiến nó không ngừng đóng mở.

Anh thở dài một hơi, híp mắt nhìn chằm chằm vùng gáy trắng trẻo do cô cúi đầu nên đã lộ ra, cùng với bàn tay nhỏ đang không ngừng loát động đại dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tím của mình, tất cả những điều này đều câu lên một bụng sắc tình trong anh. Anh thật hận lúc này không thể ngay lập tức đem cô hung hăng xỏ xuyên, thao lộng!.

Ánh mắt âm u, hầu kết lăn lộn, l*иg ngực hô hấp dồn dập, bàn tay lớn lộ rõ khớp xương cắm vào tóc cô nhẹ nhàng xoa bóp, vùng hạ thân âm thầm dùng sức.

“Cục trưởng…”.

Cố Quân Lệ nâng lên đôi mắt, u ám nhìn chằm chằm cái tên đang đánh gãy sự sung sướиɠ của anh.

Tôn Khánh Diệu hoảng sợ, hắn vừa mới nghe thấy Cố Quân Lệ thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng anh đã nghĩ ra được kế sách để đối phó, đợi nửa ngày cũng không nghe thấy anh nói, đành phải lên tiếng nhắc nhở. Không nghĩ tới Cố cục trưởng lại đưa cho hắn một ánh mắt thật khiến người khác muốn rụng rời đôi chân

Huyệt thái dương của Cố Quân Lệ giật giật, trầm giọng nói, “Cậu đi ra ngoài trước đi, việc này để nói sau.”.

Tôn Khánh Diệu ngây ngốc, không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, nhưng cũng không dám hỏi lại, xoay người ra khỏi phòng của anh.

Cửa vừa đóng lại, Cố Quân Lệ liền đem yêu tinh đang liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ ở dưới thân anh nâng lên trên người mình, kéo vào l*иg ngực chính mình, lấp kín cái miệng nhỏ đã tra tấn mình nãy giờ kia, vừa gặm vừa cắn. Bàn tay to lớn chui vào làn váy cô, sờ lên giữa hai chân cô.

Nơi đó sớm đã ướt đẫm, dính nhớp thấm ướt tay anh.

Cố Quân Lệ kéo qυầи ɭóŧ cô xuống dưới. Cánh tay hữu lực ôm vào sát bên sườn eo của anh.

“Đỡ lấy.” Thanh âm trầm thấp nồng nàn, mang theo hương vị tìиɧ ɖu͙© khàn khàn.

Cả người Cố Thanh Nghi bị anh nâng lên giữa không trung, một tay cô ôm lấy cổ anh, một tay nắm lấy nhục hành đang ngẩng cao đầu ở nơi hạ thân, đưa nó đến trước cửa hoa huyệt ma sát lên xuống. Bởi vì không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào cảm giác để tìm kiếm cửa vào hoa huyệt của chính mình.

Qυყ đầυ cực đại nóng bỏng đè nghiến lên hai cánh môi âʍ ɦộ ướt dầm dề của cô, dù đã thử vài lần nhưng cô vẫn mãi không tìm thấy đường đi vào, nhục hành cứ lần lữa ở bên ngoài không thể vào tới. Nơi hạ thân Cố Thanh Nghi càng ngày càng ướt, dâʍ ɖị©ɧ trào ra theo căn côn ŧᏂịŧ dính đầy lên tay cô, làm cô càng không cách nào cầm được đại dươиɠ ѵậŧ thật trơn trượt này.

Cố Thanh Nghi phát ra vài tiếng nhỏ vụn ưm ưm, mang theo âm thanh nức nở, thở gấp gọi anh, “Ca ca, giúp em đi.”.

Cố Quân Lệ bị cô tra tấn, khóe mắt đỏ lên, hai tay ôm cô giúp cô điều chỉnh vị trí. Dưới sự trợ giúp của anh, Cố Thanh Nghi cuối cùng cũng tìm được đường vào hoa huyệt.

Qυყ đầυ cực đại nhắm ngay trước cửa hoa huyệt, chậm rãi đi sâu vào, từng tầng từng tầng phá vỡ thịt mềm bên trong. Cố Thanh Nghi buông tay khỏi thân người anh, chuyển sang vòng lấy cổ anh, đầu vùi vào bên hõm cổ anh, híp mắt thở hổn hển, cảm thụ căn nhục hành thật lớn của anh đang chậm rãi đem đến cho cô cảm giác tràn đầy.

Cố Quân Lệ từ từ thả cô xuống dưới, đại dươиɠ ѵậŧ gắng gượng theo động tác của anh thong thả cắm vào trong khe huyệt của cô. Tiếng thở dốc của cô vang lên bên tai anh, hơi thở phun bên vành tai anh, vừa nóng lại vừa ngứa, anh híp mắt hưởng thụ.

Tay buông lỏng, căn thịt trụ hơn phân nửa còn thừa ở bên ngoài, liền trực tiếp đâm thẳng vào cô, hung hăng cắm đến cửa tử ©υиɠ, hai viên tinh hoàn bị cô ngồi đè ép lên, dường như muốn đem toàn bộ chất lỏng bên trong đẩy hết ra ngoài.

“Ân.” Cố Thanh Nghi cắn chặt môi dưới, phát ra một tiếng kêu rên. Cả người run rẩy ngồi trên đùi anh, lòng bàn chân, ngón chân duỗi thẳng, nơi hoa huyệt co rút không ngừng, mật hoa tuôn trào thấm ướt hạ thân nơi hai người giao hợp.

Anh chỉ mới tiến vào thôi, cô liền khống chế không được mà đã tiết thân.