Hoảng Hốt ! Người Phụ Nữ Rên Rỉ Trong Chuồng Ngựa

Chương 5 : Anh là ngựa giống à ? ( H+)

Hai người vẫn duy trì tư thế cưỡi ngựa, nằm thở dốc , tận hưởng dư vị sau cao trào.Phục Đăng bị Tang Việt đè nặng đến khó chịu, khẽ nhúc nhích đẩy đẩy hắn ra, đùa ư, một người đàn ông mét 9 nằm dài trên người bạn, có thể thoải mái sao ? Côи ŧɧịt̠ vừa mềm của Tang Việt vẫn chôn trong cơ thể ấm áp của Phục Đăng, lại bị cử động của anh chọc đến cứng lên. Phục Đăng đương nhiên cũng nhận ra, kinh ngạc quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông kia. Tang Việt bị phản ứng này chọc cười, híp cặp mắt dài thỏa mãn nói : " Không có cách nào, chả lẽ bình thường cậu chỉ chơi một hiệp sao ? "

Phục Đăng tức giận, bình thường cậu phải làm vài hiệp một lúc, nhưng cứng nhanh như vậy thì chưa bao giờ.

" Anh rốt cuộc cmn cấm dục bao lâu rồi ? "

" Ừm, xem nào.. có lẽ vài tuần rồi. "

Phục Đăng : ... Haha, tôi đây vài tháng không làm vẫn bình thường chán.

Tang Việt không nhiều lời, xoay người Phục Đăng lại đồng thời tráo đổi vị trí hai người. Phục ĐĂng bất ngờ bị đặt ngồi trên côn ŧᏂịŧ, bị đỉnh đến cả người run rẩy, khóe mắt lấp lánh nước mắt, hơn nữa tư thế này khiến ©ôи ŧɧịt̠ đâm vào sâu thêm mấy phần, khiến anh bủn rủn vô lực, hai tay chống đỡ trên l*иg ngực cường tráng của Tang Việt, lỗ huyệt ướŧ áŧ cũng siết thêm càng khẩn.

Tang Việt nắm eo Phục Đăng ấn anh xuống,lại đẩy mông lên trên, Phục ĐĂng " hô " môt tiếng, không kịp thở dốc, sự tê dại từ lỗ nhỏ lan đến xương cut khiến anh như mất đi ý thức, trước mắt tối sầm lại, chỉ biết theo động tác của Tang Việt mà nhịp nhịp hông, miệng rêи ɾỉ những từ đứt quãng :

" A aah... sướиɠ...ư ức ...muốn chết...aaa ư sâu...sâu quá... "

Cơ thể Phục ĐĂng đỏ hồng lên, hai má đỏ ửng vì tìиɧ ɖu͙©, tóc mái ẩm ướt rũ xuống, mắt hơi híp lại, môi hơi mở phát ra tiếng hô hấp dâʍ ɖu͙©, khóe mắt còn có nước mắt chảy ra, nếu không phải cơ thể cao lớn Tang Việt nhầm lẫn anh là con gái mất, dươиɠ ѵậŧ phía trước bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đứng thẳng, hậu huyệt cắn cũng ngày càng chặt. Tang Việt với tay kéo đầu Phục Đăng xuống hôn lên khóe mắt rồi trượt xuống đôi môi hơi sưng của anh, dươиɠ ѵậŧ ở bên trong liên tục đỉnh đỉnh, cọ xát mạnh mẽ. NHất thời trong phòng chỉ có âm thanh bạch bạch điên loạn cùng với tiếng môi lưỡi giao triền vang lên, khiến người nghe không tự chủ được mà đỏ mặt.

Môi hai người tách ra, kéo theo sợi chỉ bạc da^ʍ mĩ, Tang Việt lúc này cảm thấy tư thế này có chút tốn sức, liền kéo kéo Phục Đăng quỳ bên mép giường, còn hắn đứng dưới đất cong lưng mà ôm anh từ đằng sau, ©ôи ŧɧịt̠ dưới hàng nắc từng cú thật mạnh vào lỗ huyệt dính nhớp, miệng phun ra những từ ngữ bẩn thỉu :

" Buổi chiều tôi vừa thấy cậu liền đoán cᏂị©Ꮒ cậu rất sướиɠ, quả nhiên mắt nhìn của tôi không sai mà.. Ah.. Bộ đồng phục đó có phải hơi nhỏ so với cậu không, tôi nhìn quần cậu mặc có thể thấy cả rãnh mông dâʍ đãиɠ của cậu nha.. a ha.. sướиɠ muốn chết.. ""

" Bộ dạng cậu quỳ thế này thật sự giống cɧó ©áϊ, tuy nhiên tôi thích khi cậu bị ©ôи ŧɧịt̠ của tôi đỉnh đến xuất tinh hơn..."

" Nói mới nhớ, đây không phải lần đầu cậu cùng cái lỗ này à, bị ȶᏂασ lần đầu bằng lỗ sau mà cũng bắn được, cậu cmn đúng là cɧó ©áϊ da^ʍ đéo tưởng được.."

" Sao lại không nói gì, có phải bị tôi ȶᏂασ đến không nói lên lời không, chỗ này có cách âm không, hàng xóm nghe thấy liệu họ có đang thủ da^ʍ không ?"

Phục Đăng rất muốn lên tiếng trả lời, nhưng cmn tên này càng cᏂị©Ꮒ càng giống như phát điên, vừa ȶᏂασ vừa nói mấy từ dâʍ ɖu͙©, lại còn liên tục đâm vào tuyến tiền liệt của anh, đâm mạnh đến mức đầu anh đập vào thành giường đau điếng, nhưng kɧoáı ©ảʍ từ phía sau khiến anh không nói lên lời, chỉ có thể rêи ɾỉ ngày càng nhiều :

"" Aa....aa ư ..hức..ha ... chậm...a ức... sướиɠ... muốn tới....a ư hức... tôi sắp ra.. ức..."

Tang Việt ȶᏂασ ngày càng mạnh, ©ôи ŧɧịt̠ đâm tới lút cán, thậm chí còn trướng lớn hơn một chút, khuôn mặt hắn nhuốm đầy tìиɧ ɖu͙©, hai khóe mắt đỏ lên, hai tay nắm chặt eo Phục ĐĂng kéo lại khiến dươиɠ ѵậŧ đâm càng thêm sâu vào cái lỗ da^ʍ ướŧ áŧ.

" Quả nhiên là dâʍ đãиɠ, tôi thấy cậu làm top là quá uổng phí cái lỗ trời sinh da^ʍ tiện này. Cái lỗ này đáng ra phải nằm dưới thân đàn ông mà hút, giống như bây giờ cậu siết tôi này.... ha.."

Tang Việt vòng tay lên phía trước túm lấy dươиɠ ѵậŧ đang run rẩy muốn bắn của Phục Đăng, bịt chặt lỗ tiểu, cắn cắn vành tai anh :

" Chờ một chút chúng ta cùng nha ra, được không ? "

Phục ĐĂng vô cùng nhạy cảm ở vành tai, tê dại như điện giật truyền đến khiến anh run rẩy, rêи ɾỉ ngắt quãng :

" Bỏ... bỏ ra...a aa ư... hức.. muốn bắn... aa ha.""

" Cầu xin anh... ha..a ức...hư..ực..bỏ..r..ra ..ha ư ức..."

Tang Việt không để ý đến Phục ĐĂng, chuyên tâm dùng sức thao bạch bạch bạch, mãi đến khi Phục Đăng không chịu nổi mà khóc ra tiếng, nước mắt giàn giụa gương mặt, hắn mới buông tay để cho anh xuất tinh, bản thân ȶᏂασ thêm vài chục cái nữa mới thỏa mãn gầm nhẹ một tiếng, bắn hết vào cơ thể Phục Đăng, cường liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ thể mới vừa lêи đỉиɦ của anh. Phục Đăng kiệt sức nằm rũ xuống giường, cảm nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng căng tràn vách thịt, cơ thể lại không khống chế mà run rẩy từng đợt.

Tang Việt rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong mất đi vật cản liền tràn ra ngoài, thấm ướt cả một khoảng ga giường. Phục ĐĂng cảm thấy dính dính khó chịu, khẽ cựa quậy, dịch bên trong bị đè ép lại chảy ra càng nhiều. Anh quay ra nói với Tang việt :

" Giúp tôi vào phòng tắm một chút .""

Tang việt không từ chối, cúi xuống bế anh lên, nhưng khiến Phục Đăng tức chết đó là, hắn bế theo kiểu công chúa. Bản thân làm bot đã mất mặt muốn chết rồi, giờ còn bị bế công chúa, anh còn mặt mũi nào mà sống nữa. Nghĩ vậy, anh liền vùng vẫy :

" Đm anh Tang Việt, thả tôi xuống. "

" Cậu đừng nháo, ngã thì tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé. "

Biết không làm gì được, Phục Đăng liền từ bỏ. Nhưng quay sang liền thấy bộ ngực cùng 2 núʍ ѵú đỏ hồng, anh cười xấu xa liền đưa tay lên bóp bóp vài cái, một bên núʍ ѵú còn dùng miệng mυ'ŧ vào, cười nói :

" Vậy anh ôm cho vững chút, đừng để ngã tôi nhé .""

Tang Việt thở gấp hơn, nhanh chóng bước vào phòng tắm đặt Phục ĐĂng xuống. Phục Đăng dựa vào tường chống đỡ cơ thể mệt rã rời, định cà khịa Tang Việt mấy câu, nhưng vừa quay lại khuôn mặt liền cứng đờ, bởi vì anh nhìn thấy, Tang Việt lại cứng...lại cứng... cứng..

Phục Đăng sợ hãi, não chưa kịp hoạt động miệng đã hỏi người ta :

" Anh là ngựa giống à ? "