Tang Việt bị chọc cười, bóp bóp mông Phục Đăng rồi ấn anh úp mặt vào tường. Phục Đăng sợ hắn làm tiếp, mông anh đau muốn chết rồi, vội kêu lên : " Này, tôi không làm nữa đâu. "
Tang Việt cũng biết lần đầu mà làm nữa thì hơi quá, liền bảo :
" Yên tâm, tôi không nhét vào, cho tôi mượn đùi một lát. "
Nói xong, hắn nhét ©ôи ŧɧịt̠ vào giữa khe đùi Phục Đăng rồi nhấp mông đưa đẩy. Qυყ đầυ to lớn theo động tác liên tục chọc vào hai hòn trứng, đám lông đen rậm cọ sát vào mông, khiến Phục Đăng vừa ngứa vừa nứиɠ, ©ôи ŧɧịt̠ mềm nhũn lại cứng lên.
" A ha... Tang Việt, dùng tay đi.. ha... "
Tang Việt chống một tay lên tường, than hình to lớn bao phủ lên người Phục Đăng, tay kia đưa xuống nắm cả hai ©ôи ŧɧịt̠ mà tuốt, lòng bàn tay nhiều vết chai liên tục cọ vào thân ©ôи ŧɧịt̠, khiến cả hai sướиɠ đến phát điên. Cuối cùng là Phục Đăng buông vũ khí trước, anh rêи ɾỉ một tiếng bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính nhớp lên tay Tang Việt, gục đầu thở dốc.
Tang Việt thấy Phục đăng bắn liền dùng hai tay ép chặt mông anh vào, hông nhấp ngày càng mạnh, khe đùi bị ma sát đỏ bừng lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị bắn bên trong lại chảy xuống, Tang Việt đâm càng trơn càng sướиɠ, cuối cùng cắn mạnh lên bả vai Phục Đăng một mái mới bắn ra đống con chau của mình.
Tang Việt thở dồn dập tận hưởng dư vị cao trào, một lúc sau đứng lên mở nước tắm rửa cho cả hai, còn cẩn thận moi hết đống tinh còn sót lại bên trong ra ngoài, mãi đến khi mọi thứ xong xuôi, đồng hồ chỉ hơn 3h sáng, Phục Đăng mới được hắn bế ra giường. Anh lười biếng cuộn vào chăn, giọng hơi khàn :
" Nếu muốn anh cứ ở lại đến sáng rồi đi, còn không thì đi nhớ khóa cửa. " Dứt lời, anh nhắm nghiền mắt ngủ.
Tang Việt bất đắc dĩ với sự không phòng bị người lạ của anh, nằm xuống bên cạnh kéo kéo góc chăn, cười nói :
" Giường cậu nhỏ quá, nằm dịch vào. "
Phục Đăng bị phiền nhíu mày, nhưng vẫn nằm nghiêng vào trong, còn không quên dịch một góc chăn ra cho Tang Việt đắp. Tang Việt thấy thế cười cười, co cơ thể cường tráng của mình rúc vào chăn, chiếm hơn nửa cái giường mà ngủ.
Sáng hôm sau, Phục Đăng tỉnh dậy đã là 8h, Tang Việt đã đi rồi. Anh cũng không quan tâm lắm, dù sao cũng chỉ là tình một đêm, nghĩ vậy liền bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, rồi thay quần áo chậm rãi đi làm. Haha, tên khốn kia đêm hôm qua chiếm phần lớn giường, anh phải co ro mà ngủ sai tư thế, cổ muốn gãy luôn, lại thêm phía sau đau nhức, thì dù có khỏe như trâu cũng đéo thể chịu được cái cảm giác thốn nhức óc này.
Ban ngày Phục Đăng làm việc ở một shop thời trang nam. Chủ cửa hàng là một người đàn ông hơn 30 tuổi, độc thân, vẻ ngoài khá phong độ, Phục đăng cũng không biết tại sao điều kiện khá tốt mà anh ta không thể tìm lấy một người vợ cho mình. Trước giờ anh không có thói quen tọc mạch chuyện người khác, nên cũng không hỏi. Hàng ngày anh ta cứ gần 10h là đến mở quán, sau khi kiểm tra sắp xếp vài thứ một lượt thì lại đi ra ngoài, bỏ lại Phục Đăng ở shop một mình bán hàng.