Chương 89:
"Em không biết thật mà", Trương Khải nhìn quanh các loại dụng cụ tứ phía, cố gắng cho biểu cảm của mình nhìn đáng tin hơn, "Gần như lần nào cũng là đại thần Đường lái xe đến đón em, em không ghi lại địa chỉ thật, biết đại khái đi thế nào thôi."
Tô Thuỵ Minh lấy đồ từ trên cái giá vốn là chỗ tủ quần áo xuống, cầm trong tay vừa nghịch vừa nở nụ cười như dịu dàng: "Vậy em bảo phải đi thế nào đây?"
Còn Trương Khải thấy xong đời ngay khoảnh khắc nhìn thấy thứ trong tay y.
Đó là một chuỗi hạt màu đen bằng nhựa, tổng cộng mười viên xếp từ bé đến to. Đỉnh là hạt bé nhất, chỉ to bằng móng tay út; đoạn cuối gần vòng kéo có đường kính gần 4 cm, như một quả bóng bàn màu đen.
Vãi! Chuỗi hạt kia chắc chắn nhất định là dùng làm dây chuyền phải không!
Nhìn theo Tô Thuỵ Minh cầm chuỗi hạt bước lại gần, toàn thân Trương Khải càng khó ở hơn.
Vốn trong mơ đã bị "dạy dỗ" đến mức không phản kháng lại được cho lắm, cậu trạch nam ngoan ngoãn mặc cho thầy giáo đã biết được chân tướng cởϊ áσ ra, sau đó bị ấn ngửa xuống giường.
Sau khi đặt chuỗi hạt lên bụng cậu, Tô Thuỵ Minh lấy một cái gối đặt dưới người cậu để nâng mông cậu lên cao, bắt đầu cởϊ qυầи dài và qυầи ɭóŧ của cậu.
"Thầy, thầy Tô?" Bề mặt mười hạt nhựa trên bụng hơi lạnh, trong sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ nho nhỏ này, Trương Khải không kìm được run bắn. Với rung động đó, chuỗi hạt trơn bóng ấy trượt từ trên người cậu xuống.
"Sao cơ?" Cởi sạch quần áo trên người cậu, Tô Thuỵ Minh trùng hợp nhìn thấy hạt cuối cùng theo sườn cậu trượt xuống giường.
"Em không thích cái này à?" Ngoắc lấy vòng kéo, Tô Thuỵ Minh nhấc cả chuỗi hạt lên.
Trong tác động của trọng lực, mười hạt tròn màu đen chúc dài xuống, không ngừng lay động trong không trung, tấn công thị giác mãnh liệt đó khiến Trương Khải run mạnh hơn.
Cậu đâu phải biếи ŧɦái, thích cái này mới lạ đó!
"Không thích cũng được", Tô Thuỵ Minh tách hai chân cậu ra, ấn hạt nhỏ nhất của chuỗi lên cửa sau của cậu, mỉm cười nói: "Miệng dưới bị trừng phạt, miệng trên sẽ thành thực nói chứ nhỉ?"
Không cần dùng cái này cậu cũng sẽ thành thực nói mà!
Trương Khải vừa vặn vẹo ngóc dậy muốn thoát khỏi sự xâm nhập của thứ đồ da^ʍ tà này, vừa há miệng lên tiếng: "Nhà đại thần Đường ở ngay gần đại học F, dễ tìm, dễ tìm lắm!"
"Nói tiếp", Tô Thuỵ Minh vỗ một tiếng trên cặp mông của Trương Khải, cảnh cáo cậu không được cử động lung tung, sau đó nhẹ nhàng đẩy hạt đầu tiên vào hoa cúc của cậu.
"Nhà đại thần Đường ở phía Đông đại học F~ Ưm~" Hạt ở phần đỉnh không to lắm, dễ dàng bị cửa động của cậu nuốt vào, Trương Khải vừa thở phào một hơi, hạt thứ hai đã ấn lên miệng hang.
"A~ Ra cửa số 7~ Ư~ Quay sang phải~ Ngã~ Ngã tư thứ hai~ Sang trái~ Ưm~ Rồi~ Ư~ Rồi~ Ngã tư thứ ba~ Sang phải~ A a a~" Trong lúc nói ngắt quãng, cửa sau của cậu đã bị ép nuốt đến sáu viên, mà hạt thứ bảy to như miệng bình kia đã bị đẩy vào đến nửa.
Mấy hạt tròn trong vách ruột dao động, bị đẩy từng hạt một vào sâu hơn, hang động cũng bị chuỗi hạt to dần từ từ mở rộng hơn.
Mà sau khi phần to nhất của hạt tròn có kích cỡ bằng miệng bình kia lọt qua cửa động nhỏ hẹp, chẳng cần Tô Thuỵ Minh dùng sức, cửa sau nóng lòng muốn khép lại của cậu đã tự nuốt vật tròn bề mặt trơn bóng đó vào từng tý một. Từ cửa hang co chặt chẳng còn thấy dấu vết chuỗi hạt, chỉ có một sợi dây mảnh vươn ra, nối với ba hạt tròn khác còn khổng lồ hơn.
"Bên phải..." Tô Thuỵ Minh ngẫm nghĩ một lát, "Là phố Ninh Cẩm à?"
"Đúng~ A~ Đúng thế~" Mặc dù căn bản chẳng nhớ nổi tên phố, nhưng Trương Khải hòng được giải thoát sớm vẫn thốt lên ngay tắp lự.
"Rồi sao nữa?" Ngón tay của Tô Thuỵ Minh vẽ vòng tròn quanh cửa hang không ngừng co lại khép kín của Trương Khải, nhưng cuối cùng không tiếp tục nhét hạt vào trong nữa.
Cảm thấy bên trong đã sắp bị lấp đầy, cậu trạch nam rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi chốc lát, vừa thở dốc vừa nói tiếp: "Bên phải~ Ưm~ Tiểu khu thứ hai bên phải~ Ư~ Là đến~"
Như muốn giải thoát cho cậu, Tô Thuỵ Minh giật vòng kéo lôi hạt tròn vừa nhét vào ra ngoài. "Chỗ nào trong tiểu khu?" Y nói bằng giọng dịu dàng.
"A a a~" Cảm giác hạt tròn bằng nhựa tách cửa hang bị giật ra ngoài khiến Trương Khải lập tức hét lên, tương ứng với đó là dưa chuột đã ngỏng cao dưới bụng cậu.
"903 toà D~ Ưm~" Khai một mạch cả số phòng ra, cuối cùng cậu cũng thở phào, chờ được giải thoát khỏi màn bức cung quái dị này.
Nhưng việc chuỗi hạt được kéo ra trong dự đoán lại không xảy ra, ngược lại...
"Ư ư~" Hạt thứ bảy lại bị nhét vào trong người cậu, ngay sau đó là hạt thứ tám bị ấn lên cửa hang.
"Thực ra em vẫn rất thích chuỗi hạt này nhỉ." Nhìn xúc xích ngỏng cao của Trương Khải, Tô Thuỵ Minh cười hôn lên môi cậu, rồi nói: "Để thưởng cho việc em ngoan ngoãn nói ra nhà Đường Yến ở đâu, tôi sẽ cho em ăn no."
Nói đoạn, y ấn luôn viên trong tay vào cửa sau của Trương Khải.
"A~~~" Cơ thể của Trương Khải cong lên theo phản xạ, nhưng đã được bảy hạt tròn từ từ mở rộng đến độ thích nghi, hoa cúc của cậu vẫn nuốt lấy vật nhựa bóng loáng khổng lồ này.
"Quả nhiên là thích, nhận lấy dễ dàng thế này." Tô Thuỵ Minh cười, tiếp tục nhét viên cầu có đường kính tận 3 cm trong tay mình vào trong người Trương Khải.
"Ư a a a~" Hoa cúc đã bị tám quả cầu lấp đầy, khi viên thứ hai đếm ngược bị đẩy vào trong, mỗi hạt đằng trước đều bị bắt chuyển động vào chỗ sâu hơn.
Quả cầu chỉ bị đẩy vào một nửa, nhưng Trương Khải cảm thấy hang động của mình như sắp bị phá tan vậy. Mặc dù cửa động của cậu cố gắng định khép chặt lại, nhưng lần này không phải là nuốt hạt tròn vào trong, mà là thứ da^ʍ tà đó bị kẹt ở cửa vào, một nửa bị nuốt vào trong người, một nửa vẫn còn ở bên ngoài.
Lúc này Tô Thuỵ Minh lại đứng dậy bỏ đi một chốc, nhưng ngoại trừ việc thở dốc cố thích nghi với cảm giác bị lấp đầy ra, Trương Khải chẳng rảnh rỗi để ý xem đối phương đang làm gì cả.
Tô Thuỵ Minh nhanh chóng trở lại, cùng với đó là động tác nhét mạnh quả cầu kẹt ở cửa vào trong.
"A a a~" Toàn thân Trương Khải căng cứng, ngay cả hai chân cũng co lại.
"Em nói xem, tôi có phải đút nốt cả viên cuối cùng hộ em không," Tô Thuỵ Minh xoay tròn quả cầu duy nhất vẫn còn ở bên ngoài, hỏi Trương Khải bằng giọng dịu dàng.
"Ư~ Đừng~ Xin~ Ưm~ Xin thầy~ Ư~" Hang động đã sắp bị phá hỏng, ngay cả cửa hang cũng không thể khép lại hẳn, có thể lờ mờ nhìn thấy quả cầu màu đen vừa bị nhét vào.
"Vậy thầy làm việc khác thay thế được không?" Tô Thuỵ Minh nghịch thứ mới mang ra, tiếp tục dịu dàng hỏi.
"Được~ A~ Được~" Sắp bị cảm giác trướng nơi cửa sau làm cho phát điên, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra việc bị nhét thêm một viên nữa sẽ thành ra thế nào, Trương Khải mặc kệ hết và đồng ý.
"Đây là do em nói đó nha." Tô Thuỵ Minh cười, cho cậu xem thứ trong tay mình.
... Đó là một cặp khuyên ngực màu trắng bạc to bằng nhẫn ngón út.
Chương 90: