Mộng Xuân Chào Đón Bạn

Chương 90

Chương 90:

"Ư~" Bị chuỗi hạt chín viên to dần lấp đầy, cửa sau của Trương Khải giần giật không ngừng, không phân nổi là muốn nuốt cả viên chưa nuốt hết hoàn toàn vào, hay là nhả ra.

"Quả nhiên bất kể là trong mơ hay hiện thực, em chỉ cần mông được lấp đầy, thì có thể chẳng để tâm đến gì nữa." Tô Thuỵ Minh vươn tay mò lên đầṳ ѵú bên phải của cậu, nhào nặn hạt châu đỏ đó không ngừng.

"A~ Ư~" Chẳng bao lâu, viên thịt trước ngực đó đã hoàn toàn dựng thẳng, thậm chí cậu còn bất giác ưỡn ngực lên, đưa hạt đỏ bên kia cho người đùa bỡn.

"Có sinh viên dâʍ đãиɠ ngần này như em..." Véo mạnh đầṳ ѵú trái của Trương Khải, chỉ đổi lại tiếng thở dốc rõ ràng hơn của đối phương, Tô Thuỵ Minh thở dài một hơi, "Thầy dù có đánh dấu cũng không thể an tâm được."

Rõ ràng đã cảm giác được nguy hiểm lờ mờ từ hai vòng bạc trong tay người đối diện, nhưng hang động bị chuỗi hạt nhựa to nhỏ khác nhau tách ra lấp đầy, đầṳ ѵú cũng bị đùa nghịch, trong mơ đã bị dạy dỗ luân phiên đến độ càng ngày càng nhạy cảm dâʍ đãиɠ, ngoại trừ rêи ɾỉ lắc lư theo động tác của đôi tay trước ngực, cậu trạch nam gần như chẳng phản ứng lại gì nữa.

"Đúng là..." Tô Thuỵ Minh bật cười, chẳng nói dứt câu đã khom lưng, vươn đầu lưỡi ra vẽ vòng tròn quanh hạt châu đỏ bên phải của cậu.

"Ư~ Ưm~" Hạt thịt cứng ngắc nhô lên bị đầu lưỡi hồng mềm mại liếʍ láp, còn thi thoảng bị ngậm vào miệng mà mυ'ŧ, hoặc bị răng cắn nhẹ, đầṳ ѵú phải của Trương Khải đã sưng phồng lên như một hòn sỏi nhỏ.

Mà cũng cứng lên như thế là dươиɠ ѵậŧ đứng thẳng tắp của cậu, ngoài phần đỉnh phấn chấn thậm chí đã rỉ ra vài giọt dịch đặc quánh.

Cứ tiếp tục thế này là cậu phải bắn đó... Trương Khải lơ mơ nghĩ... Bị liếʍ đầṳ ѵú thế này mở rộng độ xấu hổ quá nhỉ.

Nhưng bờ môi và đôi tay cứ làm loạn ở ngực cậu lại bỏ đi ngay giây tiếp theo.

"So sánh với trong mơ, mặc dù cơ thể thực của em có cảm giác hơn, nhưng cũng yếu ớt mỏng manh quá..." Tô Thuỵ Minh mở một trong hai cái vòng bạc lúc nãy lấy ra, một tay cầm hạt châu đỏ bên phải của Trương Khải, một tay đâm đầu nhọn sắc bén lên đó.

"Vậy nên thầy đành phải đánh dấu em trong mơ vậy." Nói đoạn, y dùng sức xỏ phắt khuyên nhũ lên viên thịt đó.

"A a~ A~" Một dòng máu tươi rỉ ra theo đầṳ ѵú bị xuyên thủng, Trương Khải hét lên muốn trốn tránh. Nhưng hạt đỏ bị xỏ khoen của cậu vẫn bị tay Tô Thuỵ Minh túm chặt, lôi kéo trong lúc trốn tránh chỉ khiến cậu thấy đau đớn hơn. Thế là cậu lập tức không dám cử động nữa, đành mặc cho người đánh dấu tiếp tục thích làm gì thì làm trên người cậu.

Tô Thuỵ Minh đóng khuyên ngực đã xỏ vào, rồi liếʍ hết máu chảy ra từ viên thịt nhô lên của cậu vào miệng, lại bắt đầu vuốt ve đầṳ ѵú trái của cậu.

"Thầy ơi~ Ư~ Thầy ơi~ Xin thầy~ Đừng mà~ Ưm~" Khôi phục lại chút tỉnh táo trong cơn đau, Trương Khải biết rằng nếu không xin tha, e là hạt châu bên kia của cậu cũng không giữ nổi nữa.

Tô Thuỵ Minh lại liếʍ nghịch đầṳ ѵú trái của cậu y hệt như cũ, cho đến khi nó sưng phồng lên, y mới dừng lại mỉm cười đáp: "Sao lại đừng? Chuyện tốt phải nhân đôi mà."

Chuyện tốt cái đầu thầy! Chuyện tốt thật sao anh không tự làm cho mình đi?!

Có điều chẳng đợi cậu phản bác, Tô Thuỵ Minh bèn đơm cái khuyên ngực còn lại lên người cậu.

"A~~~" Trương Khải lập tức hét thành tiếng, nhưng chỉ dám ngoan ngoãn ưỡn cao mông nằm trên giường, không dám cử động lung tung.

Hoa cúc đằng sau cậu bị chuỗi hạt nhét đầy, mở rộng đến mức không thể khép lại hoàn toàn, trên sợi dây dài thò ra còn xỏ viên cuối cùng màu đen to cỡ quả bóng bàn; đầṳ ѵú nhô lên đằng trước lại bị khuyên mảnh xuyên thủng, hai cái khuyên bắt mắt treo trên bờ ngực trắng sứ gầy gò vì ít vận động.

Sau khi liếʍ sạch máu chảy ra bên này của cậu, Tô Thuỵ Minh dừng lại nhìn xuống kiệt tác của mình, hồi lâu sau bật cười như thể nghĩ tới điều gì.

Y liếc nhìn về phía đầu giường, nơi vốn đã biến thành khoảng không lại xuất hiện tủ đầu giường lần nữa. Đứng dậy lại gần, khi quay lại trên tay y cầm một chiếc hộp nhỏ màu đỏ.

"Đây là thứ trước đây mẹ tôi mua để làm quà cho con dâu, sau này không kịp tặng," Tô Thuỵ Minh vừa nói vừa mở hộp ra. Bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim, đằng sau mặt dây chuyền hình giọt nước khảm kim cương được khắc một chữ "Tô".

Tô Thuỵ Minh tháo móc khoá ra, sau khi sửa lại chút ít, y treo hai đầu sợi dây chuyền bạch kim với mặt dây này lên khuyên vυ' của Trương Khải.

"Bây giờ mang ra tặng em, ngược lại rất phù hợp." Nói đoạn, y vươn tay móc lấy món trang sức đã bị cải tạo thành dây ngực, khẽ kéo một cái.

"A a~~" Hai viên thịt trước ngực bị kéo cùng lúc, theo đó Trương Khải ưỡn thẳng nửa người, thét ra tiếng.

Theo sợi dây chuyền bạch kim giữa hai bên ngực bị kéo nhẹ hết lần này đến lần khác, hạt đỏ của cậu không ngừng bị kéo, cậu cũng vừa hét vừa ưỡn người hết lần này đến lần khác, vừa như giảm bớt đau đớn, lại như phơi bày đầṳ ѵú đã hơi sưng tấy của cậu ra trước mặt kẻ ngược đãi.

Mà cùng với động tác nhấp nhô, viên tròn màu đen vốn chưa bị nuốt vào hoàn toàn trong cửa sau của cậu cũng lộ ra từng chút một.

Cuối cùng, khi cậu hoàn toàn nằm xuống giường lần nữa, quả cầu trơn bóng có đường kính 3 cm đó bị nhả ra hẳn.

"Tôi có bảo em được nhả hạt ra hả? Còn nữa..." Tô Thuỵ Minh cuối cùng cũng dừng động tác chà đạp ngực của Trương Khải, chuyển sang vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của cậu, "Sao lại có sinh viên dâʍ đãиɠ như em nhỉ? Bị xỏ khuyên ngực và dây chuyền lại thoải mái cỡ này?"

"A~ Đâu mà~ Ư~" Trương Khải vô thức phản bác, nhưng dươиɠ ѵậŧ vốn teo nhỏ vì đau đớn lúc bị xỏ khoen của cậu giờ đã đứng thẳng trở lại.

"Đâu mà?" Tô Thuỵ Minh mỉm cười búng cây xúc xích đứng thẳng đó một cái, chất lỏng trong suốt chảy ra từ lỗ sáo ở đỉnh văng lên phần bụng của Trương Khải, "Em lúc nào cũng phần dưới thành thật hơn phần trên nha."

Sau đó y bèn giơ tay ngoắc lấy móc tròn của chuỗi hạt cắm trong hoa cúc của Trương Khải, thở dài như bất lực. "Đằng sau em bảo không thích chuỗi hạt, vậy thầy cũng không bắt ép em nữa", nói đoạn, y hung dữ giật mạnh chuỗi hạt trong tay...

"A a a~~~ Ư~" Tám quả cầu vẫn vùi sâu trong cơ thể bị rút phắt hẳn ra ngoài, vách ruột và cửa động bị những hạt tròn có kích thước khác nhau lần lượt trượt qua, trong giây phút viên cuối cùng rời khỏi hoa cúc, dưa chuột vốn sưng phồng không chịu nổi của Trương Khải tuôn trào ra ngoài.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng hình thành một đường cung bé li ti trong không trung, rồi lại rơi xuống thân người đang thở dốc yếu ớt.

Hạ bộ của người dưới thân ướt đẫm bởi chất lỏng vừa bắn ra, nửa trên thì cặp khuyên ngực bị sợi dây bạc nối liền, còn khuôn mặt cậu thì đỏ ửng và thất thần vì cao trào...

Tô Thuỵ Minh ngắm nhìn chốc lát tựa như đang thưởng thức, y cúi đầu xuống cặp môi của Trương Khải, rồi mới cởϊ qυầи âu ra, giải phóng dươиɠ ѵậŧ vểnh cao của mình, đặt nó lên cửa sau của cậu.

"Sau này thầy cũng tặng em sợi "dây chuyền" này trong hiện thực, có được không?" Y nói, bèn cắm quá nửa dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc vào trong.

Câu nói này rõ ràng còn có ý khác, có điều người còn đang chìm đắm trong dư âm kɧoáı ©ảʍ tột độ chẳng còn chút năng lực suy nghĩ nào, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.