CHƯƠNG 79:
"Thí chủ?" Nhìn thấy Trương Khải cứ ngơ ngẩn nhìn mình chẳng nói gì, cư sĩ đó nghi ngờ hỏi: "Thí chủ có gì không ổn à?"
"Không, không có gì..." Trương Khải hoàn hồn từ trong sự bất thường dưới bụng, cậu hoảng loạn xua tay: "Hình như tôi bị lạc đường, cư sĩ làm ơn chỉ đường cho tôi với."
"Đường Tiềm đã tu hành ở đây tám năm, nhưng trình độ chẳng tịnh tiến là bao, sao xứng được với hai chữ cư sĩ." Người đó lắc đầu, ra dấu mời với đầu kia rừng hoa mộc: "Tôi dẫn thí chủ ra ngoài nhé."
Tám năm, nuôi một đứa con cũng biết ra ngoài mua xì dầu rồi okay?!
Đợi đã...
Tên là Đường Tiềm, vậy không phải chính là anh họ đi ngược lẽ thường bán tượng gỗ được cả chục triệu của đại thần Đường sao?!
Lại nhìn gương mặt tương tự với Đường Yến nhưng khôi ngô tinh xảo hơn của người trước mặt, trong lòng Trương Khải không kìm được nghĩ: Người như thế này cứ ở trong chùa tu hành làm phúc cho đồng bào nam thì hơn, thả ra ngoài thì chắc chắn thế giới này lại có thêm một tên con nhà người ta, đυ. má còn có cả tuyệt chiêu tán gái giả nai là tín Phật nữa!
... Không, chỉ dựa vào gương mặt thanh tâm quả dục nhưng lại quyến rũ người khác sinh sôi du͙© vọиɠ này, thứ hàng này cũng chắc chắn là có kĩ năng tán trai đỉnh cao okay?!
Có điều thanh tâm quả dục...
Bước chân theo sau Đường Tiềm của Trương Khải càng ngày càng chậm, khoảng cách giữa hai người cũng càng ngày càng xa, đợi Đường Tiềm nhận ra người đằng sau không theo kịp mà ngoái đầu lại, cậu đã chỉ có thể tựa vào thân cây hoa mộc to lớn mà thở dốc.
"Thí chủ, cậu ổn chứ?" Bước lại nhìn khuôn mặt nhuốm đỏ của Trương Khải, Đường Tiềm hỏi.
"Không~ ưm~ không có gì~" Nhìn thấy hắn lại gần, mặt Trương Khải càng đỏ hơn nữa, dứt khoát khuỵu xuống đất.
Không khuỵu không được, vừa nãy cậu chỉ mới nghĩ về du͙© vọиɠ nhiều một chút, thế mà cục thịt bên dưới liền chào cờ hẳn, muốn chọc thủng cả cái quần bò bó của cậu.
Nếu để người khác biết được cậu lại chào cờ với một cư sĩ tu hành (còn là anh họ của Đường Yến), ngay cả việc mình gei cậu cũng chẳng có mặt mũi nào mà nói okay?!
Mới cong chưa được bao ngày, đã biếи ŧɦái luôn rồi, tiết tháo cũng sẽ khóc đó!
"Nhưng nom cậu rất khó chịu mà!" Đường Tiềm lo lắng nói, vừa nói vừa khom eo xuống, quan sát tình trạng của cậu ở khoảng cách gần.
Thế là theo khuôn mặt trắng trẻo nhưng không nữ tính đó lại gần, Trương Khải ngửi thấy một mùi bạch đàn như có như không.
"Ư~~~" Hoạ mi bị quần bò bó chặt phình to đến mức đau đớn, cậu không nhịn được rên thành tiếng.
Nhìn Trương Khải run lẩy bẩy, cúi đầu rêи ɾỉ, Đường Tiềm vươn tay ra đỡ cánh tay của cậu, nói: "Thiền phòng của tôi ở ngay gần đây, nếu thí chủ không ghét bỏ thì hãy đến nghỉ ngơi một lát."
"Cảm~ cảm ơn~" Toàn thân xụi lơ nóng bừng, hoạ mi lại đứng thẳng tắp, Trương Khải thầm tự lấy làm may mắn rằng trước mặt là một người đã tu hành nhiều năm trong chùa, nếu đổi thành người khác, đừng nói là con nhà người ta như Từ Kiếm Đông, dù Đường Yến hay Tô Thuỵ Minh chắc cũng có thể nhìn ra cậu có chỗ nào không đúng.
Nhưng cậu còn chưa nghĩ dứt, trong khoảnh khắc bàn tay chai sần vì khắc gỗ quanh năm của Đường Tiềm chạm vào làn da trần trên cánh tay của cậu, cậu liền sụp đổ hoàn toàn.
"Ư~~~" Hoạ mi, của cậu, cứ thế, bắn... Tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra làm ướt cả qυầи ɭóŧ và quần bò của cậu.
WTF! Cái chuyện bắn sớm... Đây đã không còn là chuyện có thể tóm tắt bằng biếи ŧɦái và xuất sớm nữa rồi!!!
Mặc dù số lần quay tay của cậu không nhiều, thế nhưng cậu cũng biết chắc chắn mình không bi kịch như thế!
Bây giờ nghĩ lại cái câu "Nếu cậu đã muốn có duyên Phật, tôi giúp cậu là được" của Long Thất... chắc chắn là có ý nghĩa sâu xa nào khác!
Trong kí©ɧ ŧɧí©ɧ cao trào, Trương Khải nghĩ với dòng tư duy mơ hồ, nhưng lúc nhìn thấy biểu cảm ngượng ngùng của người khiến mình có duyên Phật, cậu lập tức khôi phục tỉnh táo.
Suy đoán theo tuổi tác của đại thần Đường, lúc Đường Tiềm tới núi P, chắc đã học xong cấp ba rồi nhỉ...
Bây giờ mong đối phương cấp ba không được học Sinh và Giáo dục giới tính, không biết vết ướt lộ trên quần của cậu là gì có thiếu thực tế quá không?!
Thế nhưng cậu thật sự không phải biếи ŧɦái mà à à à à à!!!
"Khụ khụ", Đường Tiềm giả vờ ho hai tiếng, phá vỡ sự im lặng giữa hai người, sau đó hắn dời tầm mắt đi nhìn cây hoa mộc đằng xa, hỏi: "Thí chủ còn cần đi nghỉ không?"
"..." Trương Khải im lặng một lát, muốn khóc mà không khóc nổi, cậu đáp: "Có..."
Bởi vì cái thứ vừa mới bắn dưới thân cậu thế mà lại chào cờ nữa rồi.
Vật dụng trong phòng Đường Tiềm rất đơn giản, có điều đến lúc chân mềm nhũn được dìu vào phòng, trong mắt Trương Khải chỉ còn lại mỗi cái giường cạnh cửa sổ mà thôi.
"Ưm~~~", ngồi xuống cái giường đơn trải ga trắng muốt, cậu cắn môi rên một tiếng, tay đã sắp không chịu nổi mà mò xuống chỗ dưới bụng đang phình lên lần nữa. Có điều nghĩ tới việc bên cạnh vẫn còn người khác, chút lí trí còn sót lại cuối cùng vẫn cản cậu lại.
"Bên kia là phòng tắm", dọc đường Đường Tiềm chẳng nói năng gì, có điều hình như cũng nhìn ra trạng thái của Trương Khải không đúng lắm, hắn trỏ vào một cánh cửa trong phòng: "Cậu có cần tắm nước lạnh không?"
"Vậy thì... cảm ơn cư sĩ nhiều..." Nói đoạn, Trương Khải run bần bật vịn tường bước vào phòng tắm độc lập, ngay cả điện thoại rớt ra từ túi sau quần bò của mình cũng không chú ý.
Vừa mới vào phòng tắm, đóng cửa lại, cậu liền khó lòng chịu đựng nổi, cởϊ qυầи áo và cả qυầи ɭóŧ ướt sũng trên người ra.
"Ưm~~~" Hai tay vòng quanh họa mi đã cứng đơ từ lâu, Trương Khải yếu ớt dựa vào cửa, bắt đầu quay tay.
Ngón tay trượt từ phần đỉnh đến gốc, rồi quay lại nhanh chóng, thậm chí cậu còn nhớ lại cảnh tượng lúc được quay hộ trong mơ, ngón tay bắt chước theo mà xoay quanh đỉnh họa mi.
"Ưm~~~ A~~~" Động tác trên tay của Trương Khải càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, họa mi rõ ràng rất nhạy cảm đã càng thêm cứng rắn nóng bỏng trong kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng, ngay cả lỗ sáo trên đỉnh cũng rỉ ra vài giọt chất lỏng trong suốt, thế nhưng bất kể ra sao cậu vẫn còn cách chút nữa mới bắn được.
Rõ ràng kɧoáı ©ảʍ đã lấp đầy toàn thân, nhưng cảm giác tổng thể vẫn thiếu cái gì đó. Càng nóng lòng khát vọng lêи đỉиɦ, cậu càng cảm thấy cao trào nằm ngoài tầm với.
Tới tận khi tay bắt đầu mỏi rần, cuối cùng Trương Khải cũng chấp nhận số phận, dừng lại, cậu bước tới trước vòi nước, vặn sang mức nước lạnh nhất.
Trong khoảnh khắc dòng nước lạnh căm dội lên cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cậu lập tức rùng mình, cả lông tơ trên da cũng dựng đứng dậy.
Nhưng cục thịt dưới bụng cậu, cũng như ngọn lửa trong cơ thể cậu, chẳng hề giảm đi chút nào, thậm chí còn nóng bỏng hơn.
Xối nước lạnh hồi lâu mà chẳng thể nào đẩy lùi du͙© vọиɠ trong cơ thể, lại nghĩ lại câu nói của cái ngữ lừa đảo Long Thất kia, Trương Khải thở một hơi thật dài, cuối cùng giơ tay ra tắt vòi nước, sau đó lại vịn tường mở cửa, đi ra ngoài.
Có điều khác với lúc vào phòng tắm mặc đầy đủ quần áo (dù bên dưới đã ướt), lúc ra ngoài trên người cậu chỉ có mỗi cái khăn tắm màu trắng trong phòng tắm của Đường Tiềm.
CHƯƠNG 80: