Mộng Xuân Chào Đón Bạn

NGOẠI TRUYỆN 2

NGOẠI TRUYỆN 2:

"Thầy, thầy ơi..." Tô Thuỵ Minh đang viết dở giáo án thì bị người bên cạnh cắt ngang.

Trương Khải run bần bật, cặp mắt ướŧ áŧ, cậu cầu xin: "Thầy ơi~~~ Ưm~ Em thật sự~ thật sự~ không chịu được nữa~"

"Mới một lúc thế này đã không chịu được nữa?" Tô Thuỵ Minh xoay cây bút trong tay, bất lực thở dài: "Ngay cả cầm bút giúp thầy cũng không làm được, bao nhiêu sách em đọc uổng cả à."

Nói đoạn, y ra hiệu cho Trương Khải xoay người, quay lưng lại với mình.

Cậu sinh viên năm nhất kẹp chặt hai chân đứng trước bàn sách đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ toàn thân, hai tay đặt trước mặt còn bị trói bằng một cái khăn màu xanh da trời, hoạ mi dưới bụng cũng đã ngỏng đầu cao.

Mà thứ thật sự khiến cậu run lẩy bẩy lại là...

Cửa động lọt vào tầm mắt của Tô Thuỵ Minh đang mấp máy ngậm ba cây bút.

Mặc dù hoa cúc đang co lại không ngừng, định kẹp chặt tất cả, thế nhưng thân bút máy bằng kim loại rất trơn, cộng thêm trọng lượng không hề nhẹ đó... Dù cho cửa sau của Trương Khải có níu giữ không ngừng thì ba cây bút máy đó vẫn trượt xuống với tốc độ vô cùng chậm rãi.

"Không phải đã bảo em ngậm chặt vào à? Sao đã sắp rơi mất một nửa rồi." Tô Thuỵ Minh cau mày nói, y giơ tay đặt đáy ba cây bút đó vào lòng bàn tay, đẩy phắt chúng về.

"A a a a!!!" Vách ruột đã bị vật kim loại từ bên ngoài chà xát giày vò gần hai mươi phút đồng hồ, lại đột ngột bị ba cây bút cắm vào cùng lúc, Trương Khải lập tức gào lên.

"Kêu to thế này, em cắt ngang suy nghĩ của thầy rồi", Tô Thuỵ Minh đẩy kính, sau đó ngón tay y trượt từ cần cổ của cậu đến lưng, hai mông... cuối cùng dừng lại ở trước cửa sau của cậu.

"Giáo án của thầy không viết nổi nữa, xem ra đành phải dọn đồ nghỉ ngơi thôi." Nói đoạn, một tay y nhẹ nhàng kéo cửa động đã bị ba cây bút máy chiếm cứ, một tay cầm cây bút máy vừa dùng, chậm rãi đẩy nó vào trong.

"A~~~ Ưm~~~" Tiếng kêu của Trương Khải càng to hơn. Hoa cúc của cậu bị mở rộng lớn hơn, tràng ruột nhạy cảm lại bị chà xát lần nữa, điều quan trọng hơn là trong sự ma sát của cây bút thứ tư, ba cây bút trước đó cũng từ từ chui vào sâu hơn nữa.

"Mặc dù miệng thì bảo không chịu được, nhưng c̠úc̠ Ꮒσα của em vẫn rất thích bút máy mà." Ngắm nhìn Trương Khải bắt đầu đong đưa eo theo nhịp đâm vào của bút máy, Tô Thuỵ Minh cười lạnh lùng một tiếng: "Thầy vẫn phải thoả mãn cơn nghiện nho nhỏ này của em mới được."

Nói đoạn, y dùng một tay mở ngăn kéo bàn, lấy một cái hộp từ đó ra, trên đó viết "lớp Tài chính 2 kính tặng". Mở hộp ra, cầm cái bút thân gồ ghề không bằng phẳng, nạm vụn kim cương đó lên tay, Tô Thuỵ Minh mỉm cười gần như hung ác, "Món quà sinh nhật của thầy cũng có phần em, bây giờ cho em dùng thử trước xem có được không."

"Thầy ơi~ Đừng mà~~~ Ư!" Câu từ chối của Trương Khải còn chưa nói xong đã bị đầu cây bút cắm vào cắt ngang.

Cửa sau đã bị bốn cây bút lấp đầy, khó mà đón nhận được cây thứ năm cắm vào, Trương Khải vặn vẹo cơ thể hòng trốn khỏi vận rủi bị mở rộng to hơn.

"Nếu cứ nhích tới nhích lui thế này", Tô Thuỵ Minh lại rút bút ra, liếʍ nhẹ vụn kim cương khảm trên thân bút, cười lạnh lùng, "Lát nữa cẩn thận bị vụn kim cương phá hỏng trực tràng đó."

Người vốn đang giãy giụa lập tức không dám cử động nữa, cứng đờ người chờ đợi số phận bị cắm vào.

Thế nhưng hồi lâu mà chẳng thấy người đằng sau có động tác gì mới, Trương Khải nghi hoặc ngoái đầu nhìn Tô Thuỵ Minh, "Thầy, thầy ơi..." Cậu ngập ngừng.

"Hừ", Tô Thuỵ Minh hừ một tiếng như không cam tâm, sau đó y rút phắt toàn bộ mấy cây bút máy đang mở rộng cửa hang đó ra ngoài.

"A a a a!!!" Trong kí©ɧ ŧɧí©ɧ dữ dội này, Trương Khải vốn đã chào cờ lập tức bắn tinh.

Mà hoa cúc trống rỗng còn chưa khép lại đã bị gậy thịt nóng bỏng cường tráng đâm một phát đến đáy.

"Ưm~~~ A~~~" Trương Khải thất thần rêи ɾỉ, bên tai lờ mờ nghe thấy có người đang thở dài...

"Quả nhiên tôi vẫn còn mềm lòng với em..."

Lúc tỉnh lại, Tô Thuỵ Minh nhìn cái chăn hơi ướt, y thấy hỏng bét, mộng xuân thì thôi, cái chuyện mộng tinh cả đời này thầy Tô chưa bao giờ phải trải qua okay?!

Biết trước lòng mình sẽ khó chịu đến mức mơ kiểu mơ này, hôm qua lúc chỉ nhận được quà sinh nhật của cả lớp cùng mua, đáng ra phải nhốt nhóc trạch nam không hiểu chuyện đó lại, hung dữ nắc một trận đúng không?!

Sau khi thay chăn mới, Tô Thuỵ Minh lại nằm ngủ tiếp, thầm hung dữ nghĩ: Chờ trời sáng rồi hung tợn cᏂị©Ꮒ cậu cũng không muộn!