Chương 14.1: Đại tu la tràng. Nhϊếp Chính Vương ghen cưỡng chế không thành, bị Hạ ám vệ thao khóc
Sâu trong bãi săn, khu rừng rậm rạp, trong yên tĩnh tiếng côn trùng vang lên.
Nhϊếp Chính Vương mặc áo choàng đen trên lưng ngựa, tay cầm cung tên, đại nghịch bất đạo hướng vào đầu tiểu hoàng đế cao quý.
Ánh mắt lộ ra vẻ bất mãn, vẻ mặt nhăn nhó: “Bệ hạ nép vào ngực nam nhân trốn bổn vương, còn ra thể thống gì?” Hạ Thư Khanh không nên tách rời hắn, đột nhiên biến mất khiến Ứng Lâm Phỉ không còn lòng dạ mà đi săn, đành quay lại tìm người thanh niên không nghe lời. Một màn kịch không chuẩn bị trước xảy đến, khiến y vừa giật mình vừa tức giận.
Nhϊếp Chính Vương đối với Hạ Thư Khanh quá chiếm hữu, tiểu hoàng đế trốn trong vòng tay của hắn thật sự rất chướng mắt. Sự tiếp xúc gần gũi giữa hai người hoàn toàn khơi dậy sự thù địch dữ dội của Ứng Lâm Phỉ. Giờ phút này, y thật sự muốn gϊếŧ chết tiểu hoàng đế!
Tiểu hoàng đế thu người lại, trong mắt hiện lên tia sắc bén: "Thư Khanh ca ca..." Sớm muộn có một ngày, có thể chết bên cạnh Thư Khanh ca ca, làm sao không thể? Chỉ là Ứng Hồng Vũ nghĩ đến thù lớn của mình vẫn chưa trả, cũng sợ Hạ Thư Khanh vô tội sẽ bị liên lụy. Hắn rũ đôi lông mày thanh tú của mình, quyến luyến không rời vòng tay ấm áp của Hạ Thư Khanh.
Tiểu hoàng đế sợ lạnh, cổ mảnh khảnh được bao bọc xung quanh lông tơ đỏ, khuôn mặt trắng như ngọc. Hắn cũng giống như Nhϊếp Chính Vương ngày xưa, thân phận cao quý, từ nhỏ đã học được tính nhẫn nhịn, khắc chế lại khiến người khác thương tiếc.
Hạ Thư Khanh lùi lại một bước, nhìn lại thì thấy sát khí phẫn nộ của Nhϊếp Chính Vương lộ ra, như một con rắn độc diễm lệ nhe răng nanh sắc bén: "Khanh Khanh, lại đây”.
Ứng Lâm Phỉ lần đầu tiên buột miệng thốt ra, trên giường xưng hô thân mật bên tai, chỉ một hơi thở cũng đầy tia quyến rũ. Tất nhiên chỉ có hai người họ biết ý nghĩa đặc biệt.
Ánh mắt Hạ Thư Khanh lạnh lẽo, cầm trong tay một thanh kiếm quý: “Chủ nhân” Khu rừng lại yên lặng một cách dị thường, trong rừng vô số dã thú hung dữ, nguy hiểm khắp nơi. Hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Đôi mắt Ứng Lâm Phỉ đầy tăm tối, y gần như không khôi phục được bình tĩnh dưới cái nhìn của Hạ Thư Khanh. Y cười tươi hơn, mang theo chút tức giận: “Sao ngươi lại chạy tới đây?” Giống như đóa hoa xinh đẹp dưới ánh đèn, hiện ra nhất cử nhất động, dụ người trong bóng tối tham lam.
Hạ Thư Khanh nghiêm túc: "Ngựa của bệ hạ bị kinh sợ".
"Hừ, lần sau ngươi không được phép rời khỏi bổn vương. Nếu không, bổn vương chỉ có thể đem ngươi nhốt lại ..." Ứng Lâm Phi cười sâu, cúi đầu bay về phía tiểu hoàng đế.
Cung tên sắc bén xuyên qua không trung một cách ác liệt, Ứng Hồng Vũ đứng ngây ra, phảng phất hồn nhiên mà không hay biết nguy hiểm đang tiến gần.
Hạ Thư Khanh biết ý định của Nhϊếp Chính Vương, trong khoảnh khắc, hắn kéo tiểu hoàng đế sát vào mình. Cung tên dài lướt qua, bắn vào bụi cây không thể cản.
"Gừ gừ ---" Tiếng gầm thú dữ làm rung chuyển khu rừng, những con chim bay tán loạn.
Con hổ đói lặng lẽ đến miếng mồi ngon, nhưng bị cung tên từ trên trời bắn vào mắt. Trong phút chốc, nó bỏ chạy trong cơn đau dữ dội, mục tiêu rỏ ràng lao thẳng về tiểu hoàng đế. . . Con hổ đôi mắt đẫm máu, lộ ra chiếc răng nanh đầy máu, móng vuốt sắc nhọn lạnh băng.
Trước sự tấn công dữ dội của con vật khổng lồ, Ứng Lâm Phỉ không hề sợ hãi, thay vào đó, y nhảy xuống ngựa cầm cung tên: “Buông tay.” Y nhìn chằm chằm vào tay Hạ Thư Khanh đang nắm tiểu hoàng đế.
“Đi!” Hạ Thư Khanh vô cảm đẩy cậu thiếu niên áo đỏ về hướng Nhϊếp Chính Vương, rút kiếm ra tiếp đón sự điên cuồng của con hổ.
Con hổ lớn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lao vào cùng cơn thịnh nộ cuồng bạo. Kiếm Hạ Thư Khanh chém sắt như chém bùn, hắn kiên cường bình tĩnh, thân hình khỏe mạnh, chỉ một lần đã đâm vào động mạch ngực cổ con hổ, máu tươi bắn khắp nơi.
Chất lỏng màu đỏ vẩy lên khóe mắt Hạ Thư Khanh, đôi mắt thanh niên đẹp lạnh như sao, máu và sắc đẹp cùng tồn tại, thật khiến người khác động lòng.
Trong khoảnh khắc gay cấn, sinh tử cận kề, con hổ nhảy về phía Hạ Thư Khanh, há miệng cắn xé. Ứng Lâm Phỉ tim đập nhanh, cổ họng như bị bóp nghẹt nghiêm trọng: "Tiểu ...tâm." can...
Ánh mắt Ứng Lâm Phỉ hưng phấn, nhưng có chút bất mãn. Cách Hạ Thư Khanh thu dọn những con dã thú rất vui mắt, nhưng lại dư thừa người xem. Trong phút chốc, Nhϊếp Chính Vương tàn nhẫn muốn ném tiểu hoàng đế giảo hoạt này vào miệng dã thú.
Nhϊếp Chính Vương căng cung, ánh mắt hung dữ: “Cút ra —” Y không quan tâm đến sống chết tiểu hoàng đế, kẻ yếu không đủ tư cách sống. Nhưng y sẽ không để Hạ Thư Khanh một mình đối mặt với dã thú.
Hạ Thư Khanh nhanh thu kiếm, so với y bình tĩnh hơn, máu hổ trông nhếch nhác không chịu được. Một cung tên khác bay tới, nó gầm thét dữ dội rồi mệt mỏi gục xuống, l*иg ngực yếu ớt phập phồng.
"Nhϊếp Chính Vương ... Bệ hạ ..." Các quan đại thần và thị vệ đến muộn, nhìn thấy màn nguy hiểm, sợ đến hồn phi phách lạc.