Chương 13: Cốt truyện: Tác dụng phụ của xuân dược / Tu La Tràng: Nhϊếp Chính Vương cùng Tiểu hoàng đế tranh giành tình cảm
Nhϊếp chính vương cởi bỏ lớp ngụy trang, bắt người hầu đã bị đánh thuốc mê, Trấn Tây Vương thái tử Ứng Thương họa từ trên trời giáng xuống, cũng bị mang đi.
Hạ Thư Khanh là người vô tội, nhìn bức tường sóng gió này làm thế nào kết thúc?
Nhϊếp chính vương tính khí kiêu ngạo, không nuốt trôi cục tức này. Tên đầu sỏ chưa chết, thì cũng phải bị lột da. Y đang ám chỉ với Hạ Thư Khanh, ngày hôm qua là bất đắc dĩ, không biết liêm sỉ điên cuồng ép buộc.
Trong ngục, Ứng Lâm Phỉ cầm chén trà, thở dài cười : "Nói rõ ràng, bổn vương có thể tha mạng cho ngươi".
Ứng Thương bị nụ cười khinh của nhϊếp chính vương uy hϊếp, trầm giọng hỏi thuộc hạ: "Có phải là loại dược phải ở cùng một người bảy ngày một lần?"
Tên thuộc hạ run lẩy bẩy: "Đúng vậy, nếu không có người giải dược, tất khiếu sẽ chảy máu mà chết. Người giao hợp cùng cũng sẽ dính loại thuốc này."
Có nghĩa là nhϊếp chính vương phải quan hệ với Hạ Thư Khanh bảy ngày một lần, giải độc cho nhau.
Người hầu nắm lấy ống quần Ứng Thương: "Thái tử cứu thần! Thần cho rằng ngài thích hắn, nên mới bỏ thuốc ..."
“Bang ——” Ứng Lâm Phỉ đập vỡ chén trà, liếc nhìn khuôn mặt bình tĩnh không hề hấn gì của Hạ Thư Khanh. Khí thế mạnh mẽ lạnh lùng của y khiến cho chủ tớ hai bọn họ rùng mình, "Thật là to gan, đúng là tự tìm chết!".
“Hừ, ngươi đây là hại chết ta, làm sao có thể dùng thủ đoạn xảo trá như vậy đối với mỹ nam?” Ứng Thương thở dài, nhϊếp chính vương một tay che trời cũng có nagyf bị mắc mưu.
Nhưng mà, nhìn Hạ Thư Khanh, người đẹp như ngọc, vô cùng tiếc nuối: Thật tiếc cho một mỹ nam có nhan sắc vô song lại bị tàn phá như vậy, đáng tiếc quá.
Một thanh kiếm xuyên qua không khí, mũi kiếm xuyên trước cơ thể Ứng thái tử, chém sắt như chém bùn.
Nhϊếp chính vương cười lạnh: "Thái tử không cần con mắt?"
Ứng Thương mồ hôi lạnh sống lưng, tính chiếm hữu mỹ nam của nhϊếp chính vương quá mạnh mẽ, ngay cả liếc nhìn cũng không cho phép.
Y khoát tay “Chẳng phải thái tử là người yêu quý mắt của mình". Thiên hạ thiếu gì mỹ nhân, hắn chỉ có thể phủi sạch quan hệ, “Chuyện này đều là tên nô tài vượt quyền, mọi chuyện đều giao cho nhϊếp chính vương xử lý".
Tên thuộc hạ kêu khóc thảm thiết: "Nô tài sai rồi, tha mạng cho nô tài-----".
"Được." Sắc mặt Ứng Lâm Phỉ tối sầm, nụ cười đẹp mắt nhưng lại làm cho con người run sợ, "Trói hắn lại, cho uống gấp mười lần thuốc đã cho ta uống."
"Đừng mà a--" Tên thuộc hạ tự sát cũng không được, khóc lóc bị ép lôi xuống.
Ứng Thương co cổ, nhϊếp chính vương quá độc ác, thủ đoạn hành hạ người cực kỳ đáng sợ. Tên thuộc hạ hãm hại sai người, chỉ có thể sống không bằng chết.
Ứng Lâm Phỉ nghe tiếng hét bên tai, nụ cười càng thích hơn. Y lại uống một chén trà, động tác chậm rãi kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh nhạy cảm của Ứng Thương: "Đây là người của thái tử, bổn vương làm sao biết đây không phải chủ ý của ngươi?".
Ứng Thương lo sợ xua tay: "Bổn thái tử hoàn toàn không biết gì. Tình cảm là phải đôi bên tình nguyện, tuyệt đối không được dùng sức mạnh quyền lực mà chiếm đoạt".
Những lời nói vô tình của Ứng thái tử đâm vào tim nhϊếp chính vương. Sự đe dọa và dụ dỗ của Ứng Lâm Phỉ đối với Hạ Thư Khanh, lại không bằng lời nói của một kẻ ngu xuẩn?
Ứng Lâm Phỉ trên mặt không kìm được, nở nụ cười xấu xa: “Ăn nói bừa bãi, ngươi hai ý ba lòng, thê thϊếp đầy đàn, lấy được về tay thì quên liền, còn mặt mũi nào mà nói?" Hắn cùng phụ vương mình đều thuộc dạng người hoang da^ʍ vô độ, tình yêu của bậc quân vương chỉ kéo dài vài ngày, tùy ý vứt bỏ cũng không chút áy náy.
Ứng Lâm Phỉ không cho phép Hạ Thư Khanh bị lừa bởi những lời hoa ngôn xảo ngữ, nói thêm một câu cứng nhắc: "Không giống ngươi sớm nắng chiều mưa, bổn vương chỉ có duy nhất một người, xứng đáng là người tốt nhất."
Sắc mặt Hạ Thư Khanh không thay đổi, nam chính vẫn dã tâm bừng bừng, lại còn nói chuyện yêu đương thế này? Có chút mới mẻ.
Ứng Thương không ngờ lại dẫm phải cục mìn Ứng Lâm Phỉ, chỉ có thể vội phụ họa nịnh nọt: "Nhϊếp chính vương ngài nói đúng".
Ứng Lâm Phỉ liếc nhìn Hạ Thư Khanh không chút phản ứng, tức giận nhìn khuôn mặt tảng băng của ám vệ. Y cố ý thay đổi chủ đề: “19, ngươi nói nên xử lý Ứng thái tử như thế nào?" Nhϊếp chính vương thật không xem Trấn Tây Vương ra gì, còn muốn làm theo ý mình.
Ứng Thương là vô tội, hai mắt rưng rưng: Cầu xin mỹ nam hạ thủ lưu tình...
Nhϊếp chính vương rất hài lòng với bộ dạng sợ hãi Ứng thái tử, dám mơ tưởng người của y, còn không cân nhắc xem cổ của hắn có đủ cứng không?
Hạ Thư Khanh lạnh lẽo: "Thuộc hạ không dám nói bừa, nhưng chuyện này không nên truyền ra ngoài."
Nhϊếp chính vương vô cùng tức giận, biết Hạ Thư Khanh nói thật, vẫn không nhịn được mà sầm mặt. Chuyện của bọn họ như vậy ngươi vẫn không nhận ra sao?
Ứng Lâm Phỉ cười nhạt: “Nghe lời 19" Y nâng cầm hắn, "Chạy về phủ Trấn Tây Vương của ngươi, khuyên phụ thân nên thành thật một chút. Đừng vươn tay dài quá, ngày nào đó cái đầu khó giữ". Lời nói có ích, khí chất lạnh lùng và độc đoán của nhϊếp chính vương, dường như có thể tiêu diệt cường thế của Trấn Tây Vương.
"Được được được, thái tử ta sẽ rời đi liền". Ứng Thương tránh được một kiếp, hắn đối với Hạ Thư Khanh vừa cảm kích lại tiếc nuối, thâm tâm nhìn nhϊếp chính vương dị thường lại biếи ŧɦái.
Chờ mọi người đi hết, Ứng Lâm Phỉ bực tức, hết sức giận: "Dược này đúng là đáng sợ, đem bọn chúng băm thành vạn mảnh cũng không quá."
Thực tế, Ứng Lâm Phỉ được thân mật với Hạ Thư Khanh một cách chính đáng, trong lòng không ngừng đắc ý. Y quyết định nắm bắt cơ hội, dụ dỗ Hạ Thư Khanh chuyển ý.
Hạ Thư Khanh nghiêm mặt đứng thẳng người: "Là thuộc hạ mạo phạm chủ nhân."
Ứng Lâm Phỉ thiếu chút nữa thốt ra “Không có mạo phạm.” mặt y đỏ lên, giả vờ thở dài: “Không trách ngươi, là bổn vương... Chỉ là, dược này không có thuốc giải, sau này vất vả cho ngươi rồi". Dụ dỗ, xấu hổ đến cực điểm vui sướиɠ phi thường. Thật không may, Hạ Thư Khanh không cam tâm tình nguyện.
Hạ Thư Khanh rối rít, chắp tay: "Vì chủ nhân, thuộc hạ... không thể từ chối."
Kế hoạch của Ứng Lâm Phỉ rất hoàn hảo, lòng ham muốn khiến y dùng bạo lực ép chiếm làm của riêng. Tiểu hoàng đế lại ầm ĩ chuyện xấu, y giận đến mức muốn lập kế soán ngôi.
Trong cuộc thi săn bắn hàng năm, các hoàng đế nước láng giềng đem một nhóm thanh niên tài năng tham dự thi đấu.
Vấn đề này liên quan đến danh dự của vương triều, nhϊếp chính vương đích thân đứng ra chỉ đạo. Trước khi cuộc săn bắt đầu. Tiểu hoàng đế Ứng Hồng Vũ nói không ngoa yếu đuối ẻo lả như đàn bà, ngay cả lên ngựa cũng phải nhờ các ám vệ hỗ trợ.
Triều đình hai bên cử người vào rừng săn bắn, so tài cao thấp. Nhϊếp chính vương tất nhiên sẽ không để ai đứng đầu cưỡi ngựa. Có y ở đây, ai cũng đừng hòng nghĩ cướp vị trí đầu.
Khi Hạ Thư Khanh chuẩn bị theo kịp mọi người, con hãn huyết mã của tiểu hoàng đế đột nhiên phát điên, lao thẳng vào rừng rậm. Các cung nữ và thái giám xung quanh đều hoảng sợ, bọn thị vệ nhất thời không đuổi kịp: "Bệ hạ, bệ hạ---"
Hạ Thư Khanh nhíu mày, đổi hướng đuổi theo.
Sắc mặt Tiểu hoàng tái nhợt, lắc lư trên ngựa đến choáng váng. Cả người hắn mặc một chiếc hoàng bào đỏ rực như quả cầu lửa, sẽ tàn bất cứ lúc nào. Hắn bị ngã ngựa khi còn nhỏ, chính Thư Khanh ca ca đã dạy cách vượt qua nỗi sợ hãi, học cách điều khiển con ngựa hung dữ. Hôm nay hắn giả ngu, chắc chắn sẽ không thể bình an vô sự, ít nhất phải thoát ánh mắt của nhϊếp chính vương.
Hạ Thư Khanh thân thủ khỏe mạnh, khinh công còn nhanh hơn con ngựa hung dữ. Hắn bay qua, ôm lấy eo của tiểu hoàng đế, nhảy khỏi con hãn huyết mã điên cuồng.
Tiểu hoàng đế nắm chặt vạt áo Hạ Thư Khanh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người mềm nhũn, hai mắt đỏ lên: "Thư Khanh ca ca..." Tất cả mọi người đều đứng ở bên cạnh nhìn hắn, lại là Hạ Thư Khanh cứu hắn. Quả nhiên, Thư Khanh ca ca sẽ không thay đổi!
Hạ Thư Khanh đỡ tiểu hoàng đế lên: "Bệ hạ, không sao chứ."
Tiểu hoàng đế bị dọa đến nỗi run rẩy, ở trong vòng tay của Hạ Thư Khanh không rời.
"Thần cứu giá chậm trễ". Nhϊếp chính vương quay đầu lại không thấy bóng dáng Hạ Thư Khanh, nhưng lại thấy một màn chói mắt như vậy. Y ở trên lưng ngựa, cung tên băng giá nhắm vào đầu tiểu hoàng đế, cười: "Còn không buông tay ra?"
Giọng của Ứng Lâm Phỉ nhẹ nhàng như âm thanh địa ngục, tiểu hoàng đế co rút người lại, từ từ nhìn thẳng vào nhϊếp chính vương: "Thư Khanh ca ca, ta sợ..."
Nụ cười của Ứng Lâm Phỉ càng thêm ảm đạm: "Khanh Khanh, lại đây!"