Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Chương 12.3

Chương 12.3: Xuân dược play, dã ngoại lộ ra, đè hai chân lên trước cuồng thao, quỳ rạp trên mặt đất từ phía sau điên cuồng bắn

Ứng Thương thở ngắn thở dài, nhịn không được đi theo Hạ Thư Khanh.

Khiến người hầu đều hiểu sai ý, thế tử tổn thương chuyện tình cảm, cho nên đối với nam nhân cảm thấy hứng thú?

Đám người hầu của Ứng Thương đều là người Tây Giang, dụng độc đến xuất quỷ nhập thần, ngang nhiên lớn mật hạ dược vào thức ăn, mong muốn hoàn thành tâm nguyện của thế tử. Để thế tử tự minh bạch, nam tử cứng rắn như Hạ Thư Khanh có có cái gì tốt đẹp.

Cốt truyện ban đầu là Ứng Thương muốn để Ứng Lâm Phỉ phải chịu xấu hổ, thiết kế Nhϊếp chính vương ngoài ý muốn mây mưa với nữ chính ở phòng bên cạnh.

Hạ Thư Khanh sẽ không để người khác nhúng tay động vào rắn độc của hắn, liền tính kế dẫn nữ tử kia đi.

Vừa quay đầu lại, Nhϊếp Chính Vương không vui uống cạn một vò rượu. Sắc mặt ửng hồng, hai mắt ẩm ướt, thần trí mơ hồ, vô thức xé rách quần áo: "Bản vương tự nhiên thấy nóng quá?"

Hạ Thư Khanh bắt mạch, hỏi vài câu rồi ngửi mùi đồ uống: "Có người hạ dược."

Ứng Lâm Phỉ nắm lấy lòng bàn tay Hạ Thư Khanh "Là ai? Thật to gan."

Hạ Thư Khanh thăm dò, đem tôi tớ bắt tới tra khảo. Mới biết xuân dược này không có thuốc giải, nhất định phải ân ái.

Hạ Thư Khanh đem tôi tớ giam lại: "Thuộc hạ, tìm người..."

Nhϊếp chính vương toàn thân phát nhiệt, giọng nói rất nhẹ, ánh mắt tĩnh mịch: "Khanh Khanh, lại đây."

Hạ Thư Khanh bước tới cửa: "Thuộc hạ sẽ trở lại sớm."

Nhϊếp chính vương nhướng mày: “Ngươi định ném bản vương cho nữ nhân khác?” Lời nói thì ủy khuất đáng thương, nhưng thật ra ánh mắt lại rực lửa.

Hạ Thư Khanh dừng lại: "Cái này..."

Nhϊếp chính vương lảo đảo, ôm lấy Hạ Thư Khanh, kìm không được hít lấy hơi thở thanh lãnh làm người an tâm của hắn. Thanh âm suy yếu: "Đưa bản vương rời khỏi đây."

Hạ Thư Khanh bế Ứng Lâm Phỉ lên ngựa, tránh xa đám người này. Ngay khi đến một khu rừng, Ứng Lâm Phỉ đã phát tình trong vòng tay của Hạ Thư Khanh. Da thịt nóng cháy, trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở hổn hển, thân thể vặn vẹo không chịu nổi, sâu nhất trống rỗng cùng cơ khát: “Thư Khanh… Thư Khanh, chờ không nổi, ta không thể nhịn được nữa, nhanh giúp ta một chút, được không. .. "

“Thuộc hạ đắc tội.” Hạ Thư Khanh trên mặt xoắn xuýt, ôm Nhϊếp Chính Vương bước vào rừng sâu.

Ứng Lâm Phỉ thầm thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn giao nộp chính mình cho Hạ Thư Khanh. Lần này thuốc đến quá đúng lúc, y được phóng túng du͙© vọиɠ với Hạ Thư Khanh.

Cơn mưa xuân mơ hồ không bao giờ có thể dập tắt du͙© vọиɠ trong cơ thể Ứng Lâm Phỉ. Y cởi bỏ y phục trói buộc, dán lên làn da mát lạnh của Hạ Thư Khanh, lưu luyến trên thân thể hấp dẫn của hắn: "Thư Khanh ... Thư Khanh, cứu bản vương..."

Hạ Thư Khanh ôm lấy nhϊếp chính vương đang cọ lộn xộn, tách hai chân thon dài của đối phương, ấn chặt vào bên cạnh cây: "Chủ nhân nghĩ thông suốt chưa? Nơi này là bên ngoài, không sợ bị người nhìn thấy sao?"

Ứng Lâm Phỉ áp lưng vào gốc cây, loại màn trời chiếu đất kí©ɧ ŧɧí©ɧ y vô cùng xấu hổ cùng hưng phấn. Y ôm cổ Hạ Thư Khanh, hôn lên đôi môi ẩm ướt của hắn, ánh mắt vừa trìu mến vừa thèm khát: “Mặc kệ, bản vương muốn ngươi… đi vào đi.” Cúc huyệt đã sớm ướt đẫm rồi, cơ khát khó nhịn mà co vào, như thể đang hoài niệm cự vật lấp đầy chỉ thuộc về Hạ Thư Khanh, hung hăng xuyên qua kɧoáı ©ảʍ.

Hạ Thư Khanh đưa tay qua hai chân của nhϊếp chính, đem y vây trong ngực, gậy thịt nóng rực ngập ngừng thăm dò vỗ vào cặp mông đầy đặn của đối phương, cảm nhận được xúc cảm ẩm ướt xấu hổ không chịu nổi: "Đi vào đi?"

"A ..." Ứng Lâm Phỉ muốn lấy lòng, cọ vào khuôn mặt Hạ Thư Khanh, bờ nghênh hợp để côn ŧᏂịŧ của hắn đỉnh đi vào, không biết xấu hổ dụ dỗ: "Ướt rồi, vào... vào đi. A ——"

"Hừm..." Hạ Thư Khanh bóp lấy eo Nhϊếp Chính Vương, gậy thịt khổng lồ cứng ngắc chen vào lỗ nhỏ nóng bỏng hẹp hòi, vách trong tinh tế chặt chẽ nóng rực, nhiệt tình hút lấy côn ŧᏂịŧ. Hạ Thư Khanh duỗi hông, mạnh mẽ đâm xuyên vào cửa huyệt đàn tràn lan dâʍ ŧᏂủy̠, nước văng khắp nơi, nhục thể va chạm vào nhau không ngừng vang lên.

"Ưm ... a ... sướиɠ quá ..." Ứng Lâm Phỉ bị vây ở giữa côn ŧᏂịŧ Hạ Thư Khanh, cúc huyệt trống rỗng ngay lập tức được lấp đầy, côn ŧᏂịŧ cứng nóng đâm mạnh vào hành lang ngứa ngáy, thể xác cùng tâm trí đều được thỏa mãn mạnh mẽ, kɧoáı ©ảʍ sôi trào mãnh liệt. Hơi thở Ứng Lâm Phỉ hỗn loạn, vặn hông co rút huyệt khẩu để phục vụ cho sự chiếm đóng từ Hạ Thư Khanh, thịt mềm mẫn cảm bị va chạm mạnh, hậu huyệt cao trào co rút. "Thư Khanh thao ta ... dùng sức... " Hắn muốn gì thì cứ lấy. Mong muốn được chạm vào thực sự, dùng tất cả vống liếng mà mình biết tận lực dụ dỗ thanh niên tính tình lạnh lùng.

"ưʍ..." Nhϊếp Chính Vương trong ngực Hạ Thư Khanh, làn da phiếm hồng, không còn có bộ dạng tàn nhẫn một tay che trời như ở trên triều, chỉ có mê mang cùng vui sướиɠ. Hạ Thư Khanh mạnh mẽ đẩy vào khe mông nhϊếp chính vương, đâm vào hậu huyệt ướŧ áŧ, cọ xát lên xuống, nhiệt khí tản ra không tự chủ được, "Chậc chậc ... chủ nhân, bên trong kẹp chặt quá."

Vành tai Ứng Lâm Phỉ đỏ lên, hai chân dang rộng trong tư thế hoang đường, nội tâm thỏa mãn vô hạn: "A a, không sao ... ngươi dùng sức chút sẽ đẩy vào được ..." Y ưỡn thẳng ngực, môi đỏ khẽ nhếch: "Thư Khanh, chạm vào ta, hôn ta…” Y không hài lòng ở dưới thân giao hợp, chỉ muốn toàn thân mỗi một chỗ đều muốn nhiễm lấy hơi thở của Hạ Thư Khanh.

Hạ Thư Khanh cúi đầu, nhẹ nhàng cắn vào xương quai xanh tinh xảo của nhϊếp chính vương, rồi đến đầṳ ѵú phấn nộn, thân dưới mãnh liệt đâm vào nơi sâu nhất. Đầu ngón tay người trong ngực bất giác cuộn lại, đầu óc trống rỗng: "A ... ngứa..."

Nhϊếp chính vương xuống Hải Khẩu, Hạ Thư Khanh buông lỏng tay chân đè Ứng Lâm Phỉ xuống dưới tàng cây, sau đó dùng tư thế ở phía sau đem Nhϊếp chính vương đặt trong bụi cỏ dã man xuyên qua. Hắn trầm giọng xác nhận lặp đi lặp lại, “Chủ nhân, đã đủ chưa?” Với vẻ mặt trung thành, Hạ Thư Khanh đã liều lĩnh làm những điều tội ác nhất.

"A a a ... không đủ ... tiếp tục ..." Tác dụng của xuân dược quả là kinh khủng, Nhϊếp chính vương giống như yêu tinh dục cầu bất mãn, rõ ràng toàn thân run rẩy, vẫn còn đuổi theo cánh môi Hạ Thư Khanh, thấp giọng cầu thao, "Ngươi muốn làm bao lâu đều được ... nhanh quá a a a ... "

Ứng Lâm Phỉ biết chỉ cần mình hô ngừng, Hạ Thư Khanh chắc chắn sẽ rời đi không do dự. Y mê muội cùng hắn kịch liệt ân ái, thân mật thăm dò lẫn nhau. Ứng Lâm Phỉ không nỡ, cho dù chịu không nổi, đuôi mắt đã phiếm hồng vẫn để Hạ Thư Khanh tận hứng sảng khoái.

Hạ Thư Khanh thao nhϊếp chính vương đến nỗi bờ mông đỏ ửng, hắn cắn vành tai có nốt ruồi của y, cùng tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ của y, hắn bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc và nóng rót đầy.

"A a a ... thật thoải mái ..." Trong rừng, thân thể hai người dây dưa không ngừng, giọng nói rêи ɾỉ mang theo du͙© vọиɠ khiến người ta mặt đỏ tới mang tai. Toàn thân đầy dấu vết hoan ái, khóe mắt rưng rưng, chật vật không chịu nổi lại cực kì thỏa mãn...