Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Chương 11

Chương 11: Ban ngày tuyên da^ʍ / Hạ ám vệ mất tích

Ở trên giường, bầu không khí nóng hừng hực, hơi thở ám muội từng đợt vang lên.

Nhϊếp Chính Vương hai chân kẹp eo Hạ ám vệ, tiểu huyệt siết chặt để côn ŧᏂịŧ dày và dài của hắn thâm nhập sâu đến khó tin, qυყ đầυ tròn trịa đâm vào da thịt mềm mại mẫn cảm ở trong. Y bị sự mạnh mẽ thân thể xâm nhập, lần đầu tiên giao hợp mãnh liệt, y khí thế bắn ra: "A a a ..."

Ứng Lâm Phỉ đầu tựa trên vai Hạ Thư Khanh, hô hấp loạn, l*иg ngực lên xuống nhanh. Thân thể nóng rực, y phục sang trọng bị nhiệt độ làm cởi ra, lộ ra từng mảng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ đỏ bừng, y mơ hồ thở hổn hển: "A ... Đừng chạm..."

Hạ Thư Khanh chưa thỏa mãn tay vẫn còn đè lên bụng dưới Ứng Lâm Phỉ, tinh khí cường tráng đang cao trào Nhϊếp Chính Vương xiết chặt xung quanh, điên cuồng đâm vào cái chỗ chật hẹp lại nóng, đang hưng phấn thì chỗ giao hợp xuất ra dâʍ ŧᏂủy̠, phụt phụt chảy ra, thật không chịu nổi.

Hạ Thư Khanh nhìn Nhϊếp Chính Vương giống như yêu tinh trong tay mình, giọng nói trầm gợi cảm, định đẩy Ứng Lâm Phỉ ra: "Dừng lại?"

Ứng Lâm Phỉ hít lấy hơi thở quyến rũ trên cổ Hạ Thư Khanh, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng mạnh mẽ động lên. Giữa quần hắn một mớ hỗn độn, hương vị tình yêu đầu tiên khiến Hạ Thư Khanh muốn trút bỏ cơ thể, điều này thực sự phá bỏ ý muốn phô trương vinh quang.

Đặc biệt, Ứng Lâm Phỉ nghe thanh niên thở phào nhẹ nhõm, vành tai đỏ bừng vì xấu hổ, hoảng sợ mà tức giận: "Còn không có, ngươi đừng coi thường bổn vương----"

“Tới đây!” Ứng Lâm Phỉ thoải mái đến mềm nhũn người, nín thở một hơi đẩy Hạ Thư Khanh lên giường. Y đỡ lấy bộ ngực trần trụi của người thanh niên, quỳ trên giường dạng hai chân, đẩy eo lên xuống, chật vật nuốt lấy côn ŧᏂịŧ dày của hắn, từng đợt kɧoáı ©ảʍ ập đến. Đôi mắt Nhϊếp Chính Vương chứa đầy sắc xuân, đôi môi ửng hồng, phóng lãng rêи ɾỉ, "A ... lần này bổn vương nhất định phải lâu hơn, đến khi Hạ ám vệ bắn ra. A..."

"Ừm ..." Hạ Thư Khanh hào phóng từ bỏ quyền chủ động, trên thực tế mọi hành động của nam chính đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Nhϊếp Chính Vương đắt giá trên người hắn hai chân rộng ra, da^ʍ mỹ mở ra hồng nhuận hậu huyệt, dùng sức một cái liền ăn sạch côn ŧᏂịŧ dày cứng của hắn. Vách bên trong cùng côn ŧᏂịŧ cứng ngắc liên tục cọ sát, sinh ra nóng ấm tê dại, chất lỏng trong suốt nhuộm đỏ nơi giao hợp, nước chảy tràn ra quyến rũ. Hạ Thư Khanh vô tình hay cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ Nhϊếp Chính Vương: "Chủ nhân không nên ân ái quá lâu."

Hắn thực sự rất “trung thành”, thậm chí còn không quên ngăn cản sự tham lam không đáy của nam chính giữa cảnh chăn gối.

Chắc chắn, Ứng Lâm Phỉ rất tức giận. Lưỡi kiếm khổng lồ rực lửa trong cơ thể y nhanh chóng chạm điểm nhạy cảm, đầu óc trống rỗng, kɧoáı ©ảʍ lan tỏa sống lưng, cả người run lên không còn sức lực. Hạ Thư Khanh mặt đầy tiết chế lạnh lùng, như thể những nỗ lực của Ứng Lâm Phỉ đều vô ích.

“Bổn vương càng muốn” Ứng Lâm Phỉ cười đáp lại, cửa huyệt y giật hút chặt lấy côn ŧᏂịŧ đang loạn trong cơ thể. Y cúi người cắn đôi môi quyến rũ của Hạ Thư Khanh: "Trên giường ngươi còn rảnh rỗi nói chuyện sao? Tới đi, thao ta, ta sẽ để ngươi ra ngoài". Nhϊếp Chính Vương chủ động câu dẫn ám vệ thân cận, gan dạ lại phóng túng, tư thế dâʍ đãиɠ linh hoạt thơm ngát

Y làm bộ không nhìn thấy người thanh niên không tình nguyện, mà càng chăm chỉ lắc eo để phối hợp đẩy vào của cuộc ân ái nóng bỏng, bên trong trống trải luôn hi vọng được lấp đầy bởi người yêu. Ứng Lâm Phỉ mong Hạ Thư Khanh vì y, mà lộ ra vẻ thèm khát du͙© vọиɠ. Chỉ nghĩ đến tình huống này, Ứng Lâm Phỉ lại kích động như vậy.

Vừa chạm vào rồi tách ra, Hạ Thư Khanh môi đau, côn ŧᏂịŧ làm huyệt nhỏ hẹp nhiệt tình siết lại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức khó giữ được tinh khí. Du͙© vọиɠ sâu xa trong mắt tinh tế mà trầm: "Đây là mệnh lệnh sao?"

Ứng Lâm Phỉ khiến ánh mắt bình tĩnh của thiếu niên bị xuyên thấu, chỉ hận trong nháy mắt hắn có thể nhìn thấu suy nghĩ chân thật. Nếu không phải là lệnh của chủ nhân, ám vệ "trung thành" như hắn cũng không muốn động đến y. Thật buồn cười, Ứng Lâm Phỉ nhất thời không biết mình nên vui hay nên buồn cho "lòng trung thành" của Hạ Thư Khanh.

Nhϊếp Chính Vương cắn đầu lưỡi, giả bộ không cảm thấy đau. Y nắm lấy tay Hạ Thư Khanh đến vòng eo mịn màng của mình, mỉm cười: "Đó là mệnh lệnh. Ngươi cứ xem bổn vương như người mình yêu, dùng sức mạnh mà thao ta. Hạ Thư Khanh, ngươi luôn bảo vệ bổn vương, chẳng lẽ chưa từng nghĩ sẽ đoạt lấy ta đặt dưới thân ngươi? Nếu ngươi không làm, bổn vương sẽ gϊếŧ tất cả những người mà ngươi quan tâm”.

Ứng Lâm Phỉ rất độc ác, y vì muốn có được Hạ Thư Khanh, dù uy hϊếp hay dụ dỗ, không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Nhϊếp Chính Vương cao cao tại thượng chủ động cầu hoan, Hạ Thư Khanh không còn cách nào phải thỏa mãn nam chính.

Hắn vẻ mặt vướng bận: "Phần thưởng mà thuộc hạ muốn là 16 được bình an vô sự, ngài giữ lời chứ chủ nhân?"

"Lại là 16? Được, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở cạnh bổn vương, đừng tới gần nàng ta”. Ánh mắt Ứng Lâm Phỉ sáng lên, háo hức, y trải qua niềm vui như cá gặp nước ngoài giấc mộng. Hạ Thư Khanh nhẹ nhõm hiếm hoi, trái tim không gì phá vỡ được.

Y ghen tuông điên cuồng, hắn chịu lấy tủi nhục chỉ vì sự an nguy của nữ nhân khác. Ứng Lâm Phỉ càng phát điên, cười đến vui vẻ, "Tuyệt không nuốt lời. Hiện tại ngươi nên chuyên tâm làm. Nếu không, tâm trạng ta không tốt, sẽ tìm những chuyện xấu để làm." Y sớm muốn gϊếŧ người Hạ Thư Khanh thích từ lâu lắm rồi, nhưng nguyện ý trao đổi, kiên nhẫn chờ người thanh niên thích y.

Hạ Thư Khanh mơ hồ đoán được tâm tư của Nhϊếp Chính Vương, thích đến không từ thủ đoạn. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, tỉ mỉ thi hành mệnh lệnh không chút qua loa: "Tuân lệnh."

Ứng Lâm Phỉ cười một tiếng, nâng mặt Hạ Thư Khanh: “Động đi, còn chờ ta dạy dỗ ngươi sao?” Hắn bình tĩnh muốn so với nam nhân dâʍ đãиɠ trên giường nhất, còn nhiệt tình mời chào Hạ Thư Khanh quất roi.

“Thuộc hạ không biết" Hạ Thư Khanh không có động tĩnh gì, cố ý trêu chọc du͙© vọиɠ nam chính đang giãy dụa.

Ứng Lâm Phỉ run rẩy nhạy cảm khi cao trào, y xấu hổ khi hướng dẫn một người nam nhân để thao mình. Nhưng mà người này là Hạ Thư Khanh, Ứng Lâm Phỉ một chút cũng không chán ghét, xấu hổ muốn thử, như thể cám dỗ người vô tội: "Được, ta dạy ngươi."

Hạ Thư Khanh một chút liền thông hiểu, hắn ngắt cái eo nhỏ của Ứng Lâm Phỉ, những lần lên xuống. Hắn rút côn ŧᏂịŧ ra, dùng lực đẩy mạnh hông, tiến vào cửa huyệt nóng ẩm của Nhϊếp Chính Vương, hắn đâm sâu vào rồi rút ra trong chỗ mềm, càng ngày thao làm da thịt mẫn cảm.

“Hừ!” Ứng Lâm Phỉ lần đầu tiên cảm nhận sự chủ động của Hạ Thư Khanh, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng đâm sâu vào lỗ nhỏ một cách mạnh mẽ, vô cùng phối hợp, vừa vặn mở ra đóng chặt da thịt.

Bịch bịch bịch âm thanh lộp bộp vang vọng rõ ràng, Ứng Lâm Phỉ không tự chủ được lên xuống, mông đầy đặn bị đâm đến đỏ, nước bắn ra lên vải gấm, vô cùng dâʍ đãиɠ.

Y không kiềm chế được vẻ mặt vui vẻ của mình, rêи ɾỉ một tiếng sảng khoái, ôm chặt lấy cổ Hạ Thư Khanh, bất giác vặn vẹo eo để phối hợp lực đẩy thật nhanh,"A ... tuyệt vời ... quá nhanh a ah ..." Y quay đầu lại, xấu hổ khi đối mặt với Hạ Thư Khanh, nhưng chỉ cần người thanh niên khẽ nhíu mày và khuôn mặt lạnh lùng nhuốm màu du͙© vọиɠ, Ứng Lâm Phỉ đã vô cùng hưng phấn.

Tiếng kêu Nhϊếp Chính Vương trên giường không ngờ lại dễ nghe, gợi lên ngọn lửa du͙© vọиɠ nguyên thủy, không khỏi khiến người ta đỏ mặt. Những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán, làn da hồng hào hấp dẫn, hơi thở nóng bỏng khao khát, cắn chặt môi dưới khó mà nén âm thanh.

Hạ Thư Khanh hai tay nhấc mông Ứng Lâm Phỉ lên, côn ŧᏂịŧ từng bước trong tư thế thâm nhập, côn ŧᏂịŧ khổng lồ nóng bỏng mãnh liệt ra vào. Cơ thể Ứng Lâm Phỉ không tự chủ đi xuống, phần đỉnh côn ŧᏂịŧ hắn mãnh liệt cọ xát chỗ nhạy cảm.

Y phục hoàn toàn cởi ra, Nhϊếp Chính Vương lưng trắng thẳng tắp, bao phủ cơ bắp mỏng manh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa chặt vừa gợi cảm, hậu huyệt giữa hai mông đầy đặn bị côn ŧᏂịŧ nâng lên, chất lỏng trong suốt chảy ra giữa chỗ va chạm. Sinh lực dồi dào hai người kịch liệt, ngọn lửa bùng lên xung quanh.

Hạ Thư Khanh kìm nén thở hổn hển: "Nhìn xem, Nhϊếp Chính Vương bị ám vệ phạm thượng, không phải muốn gϊếŧ ta sao?"

"A ha ..." Côn ŧᏂịŧ trong cơ thể Ứng Lâm Phỉ điên cuồng hỗn loạn, mùi vị xâm chiếm đặc biệt rõ ràng, khắc họa rõ ràng hình dáng côn ŧᏂịŧ nam nhân, đem côn ŧᏂịŧ hắn thành một thứ cực kỳ khít, không chút kiêng kỵ mà thao. Y bị hấp dẫn bởi sự chủ động và sức mạnh của Hạ Thư Khanh, giống như cái gì không phải dùng vũ lực mà đoạt được, "A ... đừng nhìn chỗ này, bổn vương muốn trị tội ngươi..."

Ứng Lâm Phỉ vô cùng xấu hổ không để mình đỏ mặt cho Hạ Thư Khanh nhìn, tròng mắt chứa đầy gợn sóng, du͙© vọиɠ không thể kiềm chế. Như thể trước mặt mọi người đều lộ ra toàn bộ bí mật, y chủ động dụ dỗ ám vệ của mình. Ứng Lâm Phỉ cơ thể càng thêm hưng phấn mẫn cảm, hoa huyệt co rút không ngừng, hôn lên côn ŧᏂịŧ ra vào mạnh mẽ, "Phạt ngươi...... Hết sức thao bổn vương".

Hạ Thư Khanh liếc mắt một cái, cánh tay cùng đường cong đẹp đẽ, mặt hắn vẫn không động đậy, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng như lửa quất Nhϊếp Chính Vương, cắm thẳng vào nam chính sướиɠ đến cao trào, hắn lại không có ý dừng lại.

"A ... từ từ ..." Ứng Lâm Phỉ không ngờ rằng, Hạ Thư vì nhanh chóng kết thúc chuyện tình, hung hãn đến mức suýt chút nữa thao nát y. Cực khoái cao tráo, khóe mắt Nhϊếp Chính Vương tuôn ra nước mắt, y nghẹn ngào nức nở khàn khàn, "Mau bắn đi, bổn vương không được ..."

Côn ŧᏂịŧ Hạ Thư Khanh khuấy động trong huyệt làm tràn ngập nước, thịt mềm quanh huyệt hơi bị rút ra ngoài. Côn ŧᏂịŧ hắn căng đến mức Nhϊếp Chính Vương gần như không thở nổi, rút một cách chậm rãi chắc chắn.

Ứng Lâm Phỉ quên hết tất cả, nhưng Hạ Thư Khanh dứt khoát chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của y. Hai chân y kẹp chặt eo Hạ Thư Khanh, hậu huyệt co rút không ngừng, nước mắt mơ hồ "Đừng đi, bắn vào..."

“Tuân lệnh” Hạ Thư Khanh đẩy vào mông Nhϊếp Chính Vương, làm cho nhanh việc của mình. Hắn thở hổn hển, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng hổi tràn đầy trong huyệt thịt của Nhϊếp Chính Vương, vừa mới hé ra, mép lỗ bị chất lỏng trong suốt ép ra, bắn tung tóe lên mông thịt Ứng Lâm Phỉ, dâʍ đãиɠ không tả nỗi.

"A ah..." Sắc mặt Ứng Lâm Phỉ đỏ lên, nhận vô số tϊиɧ ɖϊ©h͙, lớn tiếng rêи ɾỉ, "Thư Khanh ngươi bắn vào...thật là sướиɠ a a a..."

Chân tay quấn lấy nhau, một chút không tách rời, Ứng Lâm Phi ảo tưởng được yêu sâu sắc, thỏa mãn chưa từng có. Y cong ngón tay, sờ lưng Hạ Thư Khanh, quên mọi thứ hôn lên môi Hạ Thư Khanh: "Thư Khanh, Thư Khanh, ... Ngươi là của bổn vương..."

Hạ Thư Khanh quay mặt đi, tránh nụ hôn mà Ứng Lâm Phỉ đang hôn. Hắn lạnh lùng rũ chân mày, đặt Ứng Lâm Phỉ đang mồ hôi nhễ nhại, đầy du͙© vọиɠ lên giường: "Đủ chứ?"

Ứng Lâm Phi sắc mặt tái nhợt, hóa ra y là người duy nhất đắm chìm trong tình yêu này. Y một thời vừa yêu vừa ghét Hạ Thư Khanh, cuối cùng là lấy tay che đôi mắt. Ứng Lâm Phỉ nằm trên giường nghiêng người, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ trong hậu huyệt ẩm ướt chảy ra, y xấu hổ: "Đi ra ngoài."

Hạ Thư Khanh gật đầu, chỉnh lại y phục rồi xoay người: "Tuân lệnh".

“Chờ đã,” Ứng Lâm Phỉ sắc mặt tối sầm lại, tai cũng đỏ lên, "Ngươi rửa mặt sạch sẽ, mở cửa sổ ra, chờ mùi hương bay đi hết". Ứng Lâm Phỉ không bao giờ cho phép bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ mê người này, thậm chí ngay cả hơi thở cũng không được.

Hạ Thư Khanh ỷ việc Ứng Lâm Phỉ không nhìn thấy, hơi nhướng mày, làm chuyện này giữa thanh thiên bạch nhật, bây giờ mới biết xấu hổ?

...

Ứng Lâm Phỉ ban ngày tuyên da^ʍ, ngủ một giấc tỉnh dậy đã là nửa đêm, mới thực sự lấy lại tinh thần. Y nghĩ Hạ Thư Khanh hiểu lòng mình, cuối cùng vì hiểu lầm mà mất hết mặt mũi. Y bị cơn ghen tuông làm mờ đầu óc, tức giận rồi chủ động dụ dỗ, vừa cứng vừa mềm đè ép Hạ Thư Khanh làm những chuyện thân mật cùng nhau.

Nếm trải mùi vị vui sướиɠ, thực tủy biết vị, khuôn mặt của Ứng Lâm Phỉ nóng lên, hối hận quá mức, khiến cho Hạ Thư Khanh khó chịu.

Ứng Lâm Phỉ cả đêm không ngủ, quả thực không thấy mặt mũi Hạ Thư Khanh, liền cử người thanh niên ra ngoài làm nhiệm vụ.

Y phải nghĩ kĩ về nó, làm thế nào để làm cho Hạ Thư Khanh hồi tâm chuyển ý?

Hạ Thư Khanh biết Ứng Lâm Phỉ tâm tình thất thường, khá thú vị để trêu chọc. Thay vì dựa vào nhiệm vụ giám sát mục tiêu, mà quay lại nhảy xuống một chiếc thuyền, thoải mái đi trước.

Cho đến khi Ứng Lâm Phỉ phát hiện Hạ Thư Khanh mất tích, gấp đến độ hai mắt đều đỏ lên: “Cho tất cả người đi tìm.” Y không thể phân phân. Chỉ vào 16 nói: "Ngươi đi, nhất định phải ... đưa hắn trở về! Nói cho Hạ Thư Khanh, bổn vương sẽ không bạc đãi hắn. Nhớ lấy, phải quan tâm người khác nhiều hơn!"

Ánh mắt Ứng Lâm Phỉ âm trầm: Tốt nhất, tốt nhất đừng chạy trốn khỏi bổn vương...