Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Chương 10

Chương 10: Nhϊếp Chính Vương cường thủ hào đoạt (nhào vào trong ngực), chủ động khẩu X Khai bao play

Bên trong ngôi nhà, một cuộc đối đầu không rõ.

“Yêu ngài?” Hạ Thư Khanh vẻ mặt khó hiểu, hắn đè lên ngực nhϊếp chính vương, như một đứa trẻ vô lý, “Chủ nhân, người và thần đều là nam nhân. Ta cũng có ý trung nhân, không thể yêu...”

“Dù ngươi là nam hay nữ, cả người ngươi chỉ thuộc về bổn vương.” Trái tim của Ứng Lâm Phỉ như bị đâm chảy máu, cơn ghen và lửa giận làm lu mờ lí trí, y cho rằng Hạ Thư Khanh chỉ thuộc về mình, nhưng lại phải lòng nữ nhân khác. Những thứ nhϊếp chính vương muốn không bao giờ là không có, cho dù phải cướp nó đi. Y như bị quỷ ám, dùng mọi cách lấy lòng con người Hạ Thư Khanh.

Ứng Lâm Phỉ lúc trước thường bị bắt nạt, ghét cay việc Hạ Thư Khanh trong mắt chỉ có trung thành, không có tình yêu, gần như khiến Ứng Lâm Phỉ phát điên. Bây giờ y sẽ không lòng vòng, cũng không che giấu tình cảm của mình. Y sẽ làm điều mình muốn, cương quyết không chút che dấu.

Mái tóc dài của Ứng Lâm Phỉ xõa xuống, không phải dáng vẻ uy nghiêm ngang ngược của nhϊếp chính vương ngày thường, mà là tư thế quyến rũ ở trên giường. Y che đôi môi mỏng của Hạ Thư Khanh, trong mắt hiện lên du͙© vọиɠ điên cuồng: "Đừng nói những lời bổn vương không thích, chọc giận ta đối với ngươi không tốt đâu. Hãy ngoan ngoãn đi, bổn vương sẽ thưởng cho ngươi."

Y rõ ràng bỉ ổi uy hϊếp, lợi dụng và cám dỗ, nhưng sợ sự mất mát tuyệt vọng, nên càng phải nắm chặt, cho dù là dốc hết sức.

Nội tâm Hạ Thư Khanh lại đang cười, trong mơ nhϊếp chính vương lại một mực cự tuyệt, nhưng lúc này lại chủ động giang rộng hai chân, bên tai ửng hồng dụ dỗ. Ứng Lâm Phỉ cũng học theo Hạ Thư Khanh việc "ban thưởng", buộc hắn phải chấp nhận tình yêu nồng cháy này. Giống như chuyện cường thủ hào đoạt truong tiểu thuyết mạng, thực sự thú vị.

Hạ Thư Khanh cố ý giãy dụa: "Thuộc hạ là ám vệ, dốc hết sức bảo vệ chủ nhân, thế nhưng không phải như vậy. Nhϊếp chính vương, ngài là người muốn gì chẳng được, nhưng tại sao lại cố chấp như vậy?"

Hắn thầm hưởng thụ gương mặt trắng bệch của nam chính, tuy thất bại nhưng không chịu buông tay. Hạ Thư Khanh quá tệ, thích ép nhϊếp chính vương làm ra những biểu hiện cùng hành động hắn muốn.

“Bổn vương không muốn người khác, chỉ cần là ngươi. Hạ Thư Khanh, ngươi hiểu không?” Trên chiếc giường nhỏ, Ứng Lâm Phỉ trút bỏ du͙© vọиɠ thầm kín, nắm chặt lấy tay Hạ Thư Khanh, đan năm ngón tay vào nhau. Tay còn lại của y từ từ di chuyển xuống vòng eo thon nhỏ của người thanh niên, cho đến khi chạm vào côn ŧᏂịŧ đang say ngủ. Lòng bàn tay của Ứng Lâm Phỉ nóng rực, vành tai hơi nóng, hô hấp cũng trở nên căng thẳng. Đây là lần đầu tiên ngoài mơ y thực sự nhìn thấy và chạm vào côn ŧᏂịŧ của nam nhân khác.

Nếu là người khác, Ứng Lâm Phỉ thậm chí sẽ không thèm liếc nhìn. Chỉ vì là Hạ Thư Khanh, nhϊếp chính vương cổ họng khát khô, du͙© vọиɠ đến nhanh như trong mộng. Thật không ngờ lại phải lòng một người, khao khát tiếp xúc da thịt.

Trong mộng côn ŧᏂịŧ to lớn đâm vào trong cơ thể Ứng Lâm Phỉ, kɧoáı ©ảʍ liên tiếp đùa giỡn khiến y cảm thấy xấu hổ đến mức quá mất mặt. Một cuộc tình đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, như vậy đã gây ấn tượng sâu sắc bởi sự thống trị của Hạ Thư Khanh trong giấc mơ.

Ứng Lâm Phỉ là người háo thắng, muốn lấy lại thể diện, nhưng cũng mong chờ Hạ Thư Khanh thực tủy biết vị. Y quá tự tin, nhất định có thể làm thay đổi Hạ Thư Khanh. Làm cho lòng trung thành của ám vệ này trầm lauan trong tình yêu.

(* Thực tủy biết vị: ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa. )

"Đừng ..." Hạ Thư Khanh rùng mình giả vờ kháng cự, "Điều này thật không ra thể thống..."

"Bổn vương chính là thể thống” Ứng Lâm Phỉ hưng phấn, y sợ nếu bỏ qua cơ hội này, Hạ Thư Khanh sẽ chạy trốn khỏi y. Ứng Lâm Phỉ quyết tâm, dùng nhiều tầng quan hệ gắn chặt hai người lại một chỗ.

Đầu ngón tay y run lên, cầm lấy côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh không quen. Nhưng mà, côn ŧᏂịŧ trong tay cũng không phản ứng lại, Ứng Lâm Phỉ ngẩng đầu căng thẳng trong lòng, Hạ Thư Khanh Thanh vẻ mặt kiêng kỵ, trong mắt lạnh lùng không có một tia da^ʍ ý.

Ứng Lâm Phỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, cười không nổi, "Ngươi như vậy là ghét bổn vương sao?"

Hạ Thư Khanh đoán được sự hoang tưởng của nam chính, nhíu mày, đâm thêm một đao vào ngực nhϊếp chính vương: "Thuộc hạ không ghét chủ nhân, nhưng không thể cùng chủ nhân.. làm những chuyện này."

“Vậy thì ngươi muốn làm với ai?” Ứng Lâm Phỉ nghiến răng, đáy mắt đỏ bừng, ghen tuông điên cuồng.

Bốn mắt nhìn nhau, không phân cao thấp mà đối đầu.

Hạ Thư Khanh thở dài: "Tất nhiên là người thần yêu".

Ứng Lâm Phỉ buột miệng: “Ngoại trừ bổn vương, người khác ngươi cũng đừng nghĩ tới!” Y khao khát Hạ Thư Khanh, một khắc cũng không đợi được.

Ứng Lâm Phỉ nói bậy mà không chút đỏ mặt, cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, mang theo vẻ phong lưu: "Hay là nói, ngươi không phản ứng, là do ngươi không được?"

Không người nam nhân chịu đựng việc bị khích tướng. Hạ Thư Khanh vẻ mặt nghiêm túc: “Tất nhiên là không phải.” Nhϊếp chính vương rất dụ người, chủ động mới thú vị. Hạ Thư Khanh đã luyện rất lâu và kiên nhẫn để tận hưởng thành quả.

“Vậy ngươi chứng minh cho ta xem.” Ứng Lâm Phỉ nhếch mép cười người thanh niên dễ bị gạt, không biết chính mình là con mồi đã nhảy vào cái bẫy, “Bây giờ, dùng sức thao ta đi..."

Hạ Thư Khanh cố ý chống đối nam chính, giả vờ không biết gì: "Thuộc hạ không biết".

Ứng Lâm Phỉ vui mừng không giải thích được, y làm như thuần thục: "Bổn vương dạy ngươi".

Tuy nhiên, Ứng Lâm Phỉ độc đoán cậy mạnh, cả ngày tranh giành quyền lực, trong tình yêu thì lại non nớt, trong mơ y đều bị động, đối với những ham muốn ít hiểu biết, rơi vào tình trạng hoang mang dài. Y nhướng mày: "Ngươi ở đây, không được phép đi đâu."

Nhϊếp chính vương ăn mặc lộng lẫy, đi ra ngoài mà không quay đầu nhìn lại. Mặt không đỏ tim không đập mạnh, ra lệnh cho thủ hạ, đi tìm những bức cung xuân đồ đẹp nhất. Ứng Lâm Phỉ cũng không tin, y không thể làm cho Hạ Thư Khanh vui vẻ!

Hạ Thư Khanh rất kiên nhẫn, hắn tò mò không biết nhϊếp chính vương làm "sư phụ" sẽ có bộ dạng như thế nào?

Nửa canh giờ sau, Ứng Lâm Phỉ đến và rời đi một cách vội vàng. Y mở cửa, trên người vẫn còn vương chút giọt nước sau khi tắm.

Hạ Thư Khanh đứng bên bàn, y phục chỉnh tề, dáng người cao dài, khí chất lạnh lùng.

Ứng Lâm Phỉ vốn nhìn thấy mấy bức cung xuân đồ thì nhàm chán, nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt của Hạ Thư Khanh, y bỗng nóng bừng, muốn khám phá mùi vị du͙© vọиɠ của người thanh niên kia, liệu có giống như trong mơ?

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì đây?

Hạ Thư Khanh nhìn y bằng con mắt khác, nhϊếp chính vương ban đầu là một kẻ lãnh khốc ác độc, nhưng bây giờ dường như trở thành một con mèo lớn muốn thỏa mãn du͙© vọиɠ.

Một lần nữa, đôi mắt của Ứng Lâm Phỉ nóng như lửa, y đẩy Hạ Thư Khanh ngồi xuống giường. Y ôm cổ người thanh niên, trong lòng đang muốn thao, thề muốn lấy được lòng của ám vệ mặt lạnh: "Đừng nhúc nhích."

Hạ Thư Khanh sẵn sàng đóng vai người ám vệ như tảng băng, ánh mắt lạnh lùng: "Cái này không thích hợp."

Ứng Lâm Phỉ cong môi cười: “Không thử thì làm sao biết không hợp?” Y nhấp một ngụm rượu hôn lên môi Hạ Thư Khanh, hương rượu lan ra giữa môi và răng.

“Hạ Thư Khanh, ngươi đã ở bên bổn vương nhiều năm, một mực trung thành, ta sẽ ban thưởng tốt cho ngươi". Ứng Lâm Phỉ nhìn vào mắt Hạ Thư Khanh, nói điều những điều tốt đẹp trong vô thức.

Hạ Thư Khanh không hề lay động: "Thuộc hạ không cần ban thưởng."

"Người cần gì". Nỗi đau âm ỉ trong lòng nhϊếp chính vương gần như tê dại, y muốn mỉm cười, không chờ đợi mà xé rách y phục Hạ Thư Khanh, lưu lại những vết hôn ấm áp trên cổ, ngực, bụng, làn da nóng rực. Y xuýt xoa trong ngực của Hạ Thư Khanh cọ tới cọ lui, trêu chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, buồn cười mà lại hấp dẫn.

Cho đến khi dưới quần của người thanh niên, Ứng Lâm Phỉ nghiêng người dừng lại một chút, hai má nóng bừng, môi ngậm lên côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh, đầu lưỡi không thành thục liếʍ mà ngứa ngáy. Trong lòng thật xấu hổ, nhưng y lại vô cùng thỏa mãn.

"Ngài ... Chủ nhân, đừng như thế ..." Côn ŧᏂịŧ trong khoang miệng mềm mại và ẩm ướt của nhϊếp chính vương, tiếng thở dốc của hắn như là một liều thuốc kí©ɧ ɖụ© tốt nhất, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Ứng Lâm Phỉ càng ra sức mυ'ŧ mạnh. Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ bất ngờ, Hạ Thư Khanh nổi lên phản ứng, côn ŧᏂịŧ to lớn nhét đầy trong miệng nhϊếp chính vương.

Hai má Ứng Lâm Phỉ phồng lên, môi hơi sưng, đỉnh côn ŧᏂịŧ chặn lại làm cho khó thở, nước bọt từ miệng chảy ra không tự chủ, đặc biệt gợϊ ȶìиᏂ: "Ưʍ..."

Hạ Thư Khanh nhẫn nhịn cái miệng đang chuyển động của Ứng Lâm Phỉ, không chút lưu tình đẩy vai nhϊếp chính vương sang một bên, rút ra khỏi đôi môi của y. Hạ Thư Khanh giọng trầm gợi cảm, hắn mặc lại y phục: "Đủ rồi."

“Chưa đủ.” Ứng Lâm Phỉ không chán ghét hơi thở gợi cảm của Hạ Thư Khanh, nằm giữa quần của nam nhân, mơ hồ hưng phấn, thân dưới nhô lên, du͙© vọиɠ nguyên thủy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Khuôn mặt cấm dục lạnh lùng của Hạ Thư Khanh, đôi mắt đẹp dao động dần vì du͙© vọиɠ, điều này kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ lí trí của Ứng Lâm Phỉ.

“Ngươi rõ ràng là có phản ứng, tại sao không cùng nhau thoải mái?” Lần đầu tiên Nhϊếp chính vương bạo gan dụ dỗ, hai má nóng rực, ôm cổ Hạ Thư Khanh, dạng hai chân ngồi lên người hắn. Y phục của hắn đã cởi ra một nửa, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, hai đầu nhũ hồng hào, nửa thân dưới hưng phấn bị che lấp. Cặp mông tròn trịa của Ứng Lâm Phỉ ma sát vào côn ŧᏂịŧ đang cương cứng của Hạ Thư Khanh, bốc hỏa căng cứng mà đâm vào chỗ hở, dự cảm kỳ quái đột nhiên nổi lên, hậu huyệt chặt chẽ co rút, bên trong lại khát khao mà co rút. Ứng Lâm Phỉ không ngờ rằng mình vẫn còn chưa thỏa mãn, thở gấp, "A ... nhanh lên..."

Khi tắm, y cố giấu sự xấu hổ của mình, chỉ để cho Hạ Thư Khanh càng dễ ra vào. Chỉ là côn ŧᏂịŧ của người thanh niên lớn kinh khủng, ngón tay của Ứng Lâm Phỉ còn chưa đủ, nhưng trong lòng lại có nhu cầu mãnh liệt, y chỉ muốn Hạ Thư Khanh nhanh chóng lấp đầy mình, quấn quýt như trong mơ. Tiểu huyệt của Ứng Lâm Phỉ đã chờ từ lâu, mềm mại lộn xộn. Hai chân thon dài, nhiệt tình kẹp chặt bên hông Hạ Thư Khanh.

“Thật hoang đường!” Hạ Thư Khanh giữ eo của nhϊếp chính vương, không thể tin được: “Chủ nhân, sao người có thể như thế ..." Chủ động câu dẫn người khác với phong thái phóng đãng, thật làm cho người ta kinh ngạc.

"Bổn vương ra lệnh cho ngươi thao, nhanh... Ta muốn ngươi ..." Khuôn mặt anh tuấn của Ứng Lâm Phi đỏ bừng, giọng nói run rẩy, ánh mắt xúc động, hô hấp nóng rực. Y cầm côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của Hạ Thư Khanh, nhắm vào hậu huyệt chặt chẽ, chậm rãi ăn từng chút vật đang cương cứng của người thanh niên. Hậu huyệt cảm nhận vật xâm nhập vừa lạ lại vừa quen, linh hồn Ứng Lâm Phi như bị Hạ Thư Khanh xâm chiếm, cổ họng thở dốc, cánh tay hơi duỗi thẳng, "A ... lớn quá..."

Thực ra đây cũng không phải lần đầu đi vào, thời gian dường như bị kéo dài, cảm giác ê ẩm mà mãnh liệt làm cảm giác càng sảng khoái.

"Không được ..." Hự Thanh Khanh muốn từ chối, nhưng côn ŧᏂịŧ của hắn lao vào cửa huyệt chật hẹp, cưỡng ép mở ra tiến vào chỗ mềm mại bên trong, tiếp xúc thân mật không thể tách rời, bốc lửa tê dại, vừa đau đớn lại thoải mái. Hắn nhịn không được du͙© vọиɠ trỗi dậy, còn thêm dầu vào lửa, "Đứng lên, chật quá..."

"A ... đừng, ta có thể ..." Ứng Lâm Phỉ rất xấu hổ khi phải đối mặt xâm phạm của Hạ Thư Khanh. Sự phản kháng của người thanh niên, làm y khẩn trương thả lỏng huyệt sau, nhẫn tâm ngồi xuống, nhất thời đâm vào chỗ sâu nhất. Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt bao phủ lấy cảm giác đau nhức kỳ lạ, Ứng Lâm Phỉ nằm trên vai Hạ Thư Khanh mà thở gấp, "Ưm ... vào đi ..." Hậu huyệt bị nhiệt hỏa xâm nhập, thoải mái lấn át tất cả. Ứng Lâm Phỉ cười giảo hoạt, nói bên tai Hạ Thư Khanh, "Khanh Khanh, ngươi lại xâm phạm chủ nhân rồi..."

"ừm... Thần không phải..." Hạ Thư Khanh ngoài miệng chống đối, nhưng trong lòng ngạc nhiên nhϊếp chính vương sẽ chủ động nói. Côn ŧᏂịŧ của hắn đâm vào hậu huyệt căng cứng, làm phẳng những nếp nhăn của vách trong. Cái miệng nhỏ ẩm ướt trong hành lang dày đặc hút lấy gậy thịtcủa hắn, nóng bỏng quấn quanh trụ thịt to lớn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ co rút điên cuồng, Hạ Thư Khanh đặc biệt sảng khoái.

“A, đừng chối, ngươi thao ta sướиɠ quá.” Ứng Lâm Phỉ cười hài lòng, giữ vai Hạ Thư Khanh. Hai chân yếu ớt mà chống đỡ eo lên xuống, ngập ngừng vặn vẹo qua lại, hoa huyệt màu hồng bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ to lớn, lặp đi lặp lại, qυყ đầυ tròn trịa cắm sâu vào da thịt mẫn cảm, rạo rực với kɧoáı ©ảʍ vô hạn, "A ... mạnh thêm nữa..."

Nhϊếp chính vương giống như yêu tinh dâʍ đãиɠ, nói chuyện thân mật, làn da của bọn họ tiếp xúc thân mật, quấn chặt lấy nhau, đáy mắt hưng phấn, đôi môi rêи ɾỉ: "Cơ thể Thư Khanh thật mạnh mẽ, sướиɠ quá..."

Hai tay y ôm chặt lấy cổ Hạ Thư Khanh, tư thế cưỡi ngựa độc nhất vô nhị, tinh khí sâu bên trong thật nóng. Vẻ mặt vô cùng xấu hổ, khuôn mặt của Ứng Lâm Phỉ vùi vào vai Hạ Thư Khanh, cánh mông dâʍ đãиɠ vặn vẹo, tìm kiếm điểm mẫn cảm vui sướиɠ. Y cắn môi, không khỏi thở dốc: "A ... a ... Nơi này..."

“Xong rồi?” Hạ Thư Khanh thoải mái nheo mắt lại, côn ŧᏂịŧ dày to nhét vào quá sâu, bụng của nhϊếp chính vương hơi nhô ra hình vòng gợϊ ȶìиᏂ. Hạ Thư Khanh thì thấy rất thú vị, nhẹ nhàng ấn dưới bụng nhϊếp chính vương, sờ từ trong ra ngoài đều thấy thích thú.

"A ... Đừng chạm ..." Ứng Lâm Phỉ bất ngờ sự nhạy cảm của mình, bụng phồng lên là do Hạ Thư Khanh xâm nhập quá sâu, nhưng chạm vào thì lại muốn bắn ra. Chân y yếu đến ngồi không nổi. Hạ Thư Khanh lập tức đẩy côn ŧᏂịŧ vào sâu nhất, sung sướиɠ choáng ngợp trong đầu Ứng Lâm Phỉ, bất giác mắt y rơi lệ: "Ưm! A a ah ......" Hạ thân dưới của y tiết ra sự phấn khích tuôn trào, huyệt đầy du͙© vọиɠ của hai người họ...

P/s: đỏ mặt, đỏ mặt -ing

Mình mới bỏ vip TG2 cho m.n đọc r nha, truyện hay thì phải chia sẻ cùng m.n 😉, à mk đang cuốn ở TG3 nên mk sẽ làm tiếp nhé, còn TG2 mk làm sau nha 🥰