Chương 15.2: Ngoài mộng: Hạ dược play: Con nuôi tranh sủng, quân nhân kiệt ngạo chủ động cầu thao, bị ấn trên mặt đất hung hăng ch!ch
Hạ Lạc hít thở, tay nắm thành đấm run lên, đầu ngón tay tái nhợt. Cậu ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ bừng nở nụ cười rạng rỡ, vẻ đẹp vô cùng mong manh: "Vệ sĩ nói gì với cha? À quên, anh ấy còn đang bận hẹn hò."
Hạ Thư Khanh giương cằm: “Hạ Lạc , con là người thừa kế của cha, đừng đặt sự chú ý của mình nhầm chỗ.” Hắn không ghét đứa con nuôi này, nó phải biết cách tự tranh giành để lấy được thứ nó muốn. Đáng tiếc là bước này đi sai rồi, đặc biệt là khi nó dám đặt chủ ý lên đầu hắn.
Hạ Lạc bị khiển trách, cúi đầu: “Thực xin lỗi, ba.” Cậu chán nản quay người đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, nhưng lại im lặng khóa lại thư phòng.
Hạ Lạc quay lại, liếc nhìn chiếc đồng hồ tinh xảo, là món quà lễ trưởng thành từ Hạ Thư Khanh. Khóe mắt cậu cong lên, tuyệt vọng điên cuồng: “Ba có cảm thấy nóng không?” Tác dụng của thuốc đã bắt đầu rồi, trong cơ thể nóng lên không ngừng.
Hạ Lạc hai má nóng bừng, bước chân có chút không vững, thân thể tái mét không chịu nổi công kích mãnh liệt của tiên dược. Cậu là một người tàn nhẫn, không gì là không dám làm với bản thân.
“Con có thể giúp ba cởϊ qυầи áo được không?” Cậu ngồi trong lòng của Hạ Thư Khanh, tóc hơi ướt, da Hạ Lạc mềm mại muốn búng ra sữa, sờ vào là thấy khác biệt.
Một cơn nóng bừng lên trong cơ thể Hạ Thư Khanh, hắn đỡ trán. Thuốc kí©ɧ ɖụ© này khá mạnh. Hắn nhìn con thỏ trắng nhỏ bé tự cho là thông minh trong l*иg ngực, biết còn cố hỏi: "Con đang làm gì?"
“Giúp ba giải nhiệt.” Hạ Lạc đầu ngón tay dừng lại, tiếp tục cởi cúc áo của Hạ Thư Khanh, để lộ khuôn ngực xinh đẹp. Khuôn mặt cậu đơn thuần vô tội, khóe miệng hơi nhếch lên, từng cử chỉ đều mang nét lẳиɠ ɭơ quyến rũ.
“Đi ra ngoài.” Hạ Thư Khanh xách lấy cổ áo Hạ Lạc, lông còn chưa mọc xong đã học cách dụ dỗ người.
“Ba, ba làm sao vậy?” Mồ hôi mịn đọng trên chóp mũi, Hạ Lạc như con gấu túi quấn quanh người Hạ Thư Khanh, eo nhỏ đến mức một tay cũng có thể ôm hết. Dưới tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ©, cậu cọ xát giữa hai chân mình, một cảm giác ngứa ngáy và tê dại không thể giải thích được bùng lên trong cơ thể, khát vọng cồn vào thôi thúc.
Hạ Thư Khanh đẩy bờ vai mảnh khảnh của Hạ Lạc: "Hạ Lạc, nghe lời."
Hề Hề trong lòng thẹn thùng, nhưng khát khao trong l*иg ngực càng thêm mãnh liệt, cọ cọ thân thể Hạ Thư Khanh: “Ba ba thật nóng.” Thanh niên liếʍ láp mồ hôi trên cổ nam nhân, đôi môi đỏ mọng dụ dỗ, "Nhìn xem, ướt hết rồi."
Hạ Thư Khanh xách con mèo sữa nhỏ trên người ra: "Con say rồi."
Hơi thở nam tính của Hạ Thư Khanh câu hồn người, Hạ Lạc không nhìn được ôm lấy cổ hắn, thở dốc, mất lý trí: "Con không say … Con đã cho một ít thứ."
Hạ Thư Khanh nhíu mày: “Con bỏ thuốc vào rượu đánh thuốc, tại sao?” Hắn chỉ vào cửa, thở không nổi, “Buông tay ra, đi ra ngoài!
“Con không… con sai rồi.” Hạ Lạc mắt sũng nước van xin, cổ họng khát khô, cẩn thận dán lên đôi môi mỏng của Hạ Thư Khanh. "Ba, con khó chịu, giúp con với…”
Khoảnh khắc nam nhân tuấn mỹ cùng thanh niên chạm môi, một cỗ lực mạnh mẽ rơi xuống trên vai Hạ Lạc. Lận Duệ Hồ đem cậu rời khỏi l*иg ngực Hạ Thư Khanh, hung hăng đảy cậu ngã xuống bàn làm việc.
“A!” Hạ Lạc đυ.ng phải mặt đất lạnh băng, toàn thân đau đớn. Cậu từ từ ngẩng đầu lên, bối rối hỏi một câu rất ngớ ngẩn:
"Lận Duệ Hồ... anh vào bằng cách nào?"
Trước bàn làm việc, thân hình Lận Duệ Hồ cao lớn, cường tráng giống như một ngọn núi chắn ngang bóng dáng của Hạ Thư Khanh. Hốc mắt đỏ hoe, thở gấp, trông như muốn gϊếŧ người: "Sao, sao cậu dám?!"
Lận Duệ Hồ đã nghe thấy tất cả. Lúc Hạ Thư Khanh bước vào thư phòng, anh trốn trong góc rèm, che khuất dáng người bằng một chiếc bình cổ lớn. Lận Duệ Hồ vốn dĩ sợ bị phát hiện mà trong lòng hoảng hốt, không ngờ Hạ Lạc lại dám bỏ thuốc cho Hạ Thư Khanh! Bất chấp hắn cự tuyệt, trắng trợn dụ dỗ, chết tiệt!
Lận Duệ Hồ không nên ra ngoài, một khi thân phận bị bại lộ, anh sẽ có lỗi với máu của đồng đội đã đổ xuống. Nhưng giọng nói kháng cự của Hạ Thư Khanh, cách hắn thở hổn hển vì đau đớn, chính là đang lăng trì đầu quả tim anh.
Lận Duệ Hồ chưa bao giờ đau khổ và tức giận như vậy, hận không thể gϊếŧ chết Hạ Lạc. Lần đầu Hạ Thư Khanh tổn thương, Lận Duệ Hồ hận chính mình không thể làm gì để thay đổi quá khứ, mà ngay lúc này, anh sẽ không cho phép điều đó tái diễn!
Hắn quên hết lo lắng, thân thể lao ra trước khi ý thức được mình đang làm gì, đem người thanh niên đang bám chặt lấy Hạ Thư Khanh ném ra, ánh mắt hung tợn như muốn cắn chết Hạ Lạc.
Hạ Lạc chật vật ngồi dậy, ý thức trong chốc lát tỉnh táo lại, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị không hề ít hơn Lận Duệ Hồ: "Đều tại mày. ba vốn dĩ là của một mình tao, mày lại dám cướp đi!"
“Hắn là cha nuôi của cậu, cậu lại có ý nghĩ này đối với hắn?" "Lận Duệ Hồ gần như muốn bóp chết Hạ Lạc, ánh mắt dữ tợn." Thuốc giải đâu? "
“Không có thuốc giải, đêm nay ba là của tao.” Hạ Lạc bị du͙© vọиɠ hành hạ, chấp niệm làm cậu quên đi đau đớn, bò dậy lảo đảo đi về phía Hạ Thư Khanh, ánh mắt thâm tình.
Cậu ngày thường hiền lành vô hại, đến trước mặt Lận Duệ Hồ, bày ra biểu tình lạnh băng tàn nhẫn khi đối mặt với địch thủ: "Lận Duệ Hồ, mày đã phá luật, dám ra tay với chủ nhân. Nếu mày không muốn chết, cút ra ngoài."
Lận Duệ Hồ không nhúc nhích, chặn đường Hạ Lạc: "Cậu đừng mơ đυ.ng tới hắn, hắn là cha của ngươi!"
“Đây là chuyện của cha con chúng tao, mày là người ngoài.” Hạ Lạc lạnh lùng chỉ ra sự thật, “Sau đêm nay, cha tôi sẽ không nhớ rõ bất kỳ cái gì. Mày nói xem, ba tin mày hay tin tao? Mày muốn tiền đúng không?" Cậu móc ví của mình ra đập vào ngực của Lâm Thụy," Cầm tiền xong thì cút!"
Lận Duệ Hồ ném ví xuống đất, túm cổ Hạ Lạc, ánh mắt tối sầm: "Tiền có thể mua được mạng sống của cậu không? Nếu các người đều không nhớ được, tôi gϊếŧ cậu luôn!"
Hạ Lạc cảm nhận được sát khí, không nhịn được cười: "Gϊếŧ tao đi, cha tao sẽ chỉ hận mày thêm. Tao biết, mày muốn độc chiếm cha tao, tao sẽ không cho mày cơ hội này. Không một ai trên thế giới này yêu hắn hơn tao!"
“Đồ điên!” Lận Duệ Hồ hai mắt tức giận phát hỏa, cho Hạ Lạc một đấm.”Hạ thuốc? Đồ rác rưởi, thứ lòng lang dạ sói!” ... Yêu? Đàn ông cũng có thể yêu nhau sao? So với trong mộng, anh và Hạ Thư Khanh còn điên cuồng hơn.
Hạ Lạc choáng váng, khóe miệng chảy máu. Cậu che đi khuôn mặt sưng tấy của mình, không cố kỵ bất cứ cái gì. Trong mắt chỉ còn mỗi Hạ Thư Khanh: "Ba, hắn đánh con… "
Hạ Thư Khanh khép hờ mắt, sắc mặt đỏ bừng, giọng khàn khàn trầm thấp: "Các cậu đều đi ra ngoài."
Hạ Lạc chưa từ bỏ ý định mà cầu xin: "Ba, ba không nhịn được! Con không muốn người bị thương, người chấp nhận con đi, con nguyện ý làm bất cứ việc gì."
“A Hồ…” Hạ Thư Khanh hơi thở nóng rực, đạt được hiệu quả như mong muốn, hắn cũng không diễn kịch với Hạ Lạc nữa, “Nhốt thiếu gia lại!”
Mắt Lận Duệ Hồ đỏ hoe, liếc mắt nhìn người thanh niên trước mặt anh. Đầu óc rối bời, anh trói Hạ Lạc lại, bịt miệng rồi ném cậu vào toilet.
Hơi thở của Lận Duệ Hồ có chút loạn: "Thưa ngài, tôi gọi bác sĩ cho ngài?"
Hạ Thư Khanh khẽ cười: "Cho mọi người biết rằng tôi bị con trai nuôi hạ thuốc?"
Lận Duệ Hồ cắn răng, dù có nói là do quan tâm đến thể diện, nhưng vẫn là do tình cảm cha con nuôi gắn bó, Hạ Thư Khanh với Hạ Lạc. Tình cảm gia đình khốn kiếp, Hạ Lạc không xứng với nó!
Anh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Hạ Thư Khanh, nghĩ đi nghĩ lại, cắn răng nói: "Hay ta tìm một người phụ nữ cho ngài?"
Hạ Thư Khanh nhướng mày, ngọn lửa dưới mắt bùng lên làm Lận Duệ Hồ kinh sợ đến không dám nhúc nhích. Hắn trầm mặc hồi lâu, nói: "Không cần, cậu ra ngoài, đóng cửa lại, đừng cho ai vào".