Chương 15.3: Ngoài mộng: Hạ dược play: Con nuôi tranh sủng, quân nhân kiệt ngạo chủ động cầu thao, bị ấn trên mặt đất hung hăng ch!ch
Lận Duệ Hồ nhìn biểu cảm kìm nén của Hạ Thư Khanh, hắn thống khổ thở dốc, toàn thân run rẩy, giữa háng phồng lên cự vật cực đại kinh người. Lận Duệ Hồ tâm phiền ý loạn, loại thuốc kí©ɧ ɖụ© này không có thuốc chữa, nếu làm Hạ Thư Khanh bị thương thì sao bây giờ? Anh không còn thời gian để lo lắng là mơ hay thực, nhìn khuôn mặt giống y người trong mộng này, anh không thể nào khoanh tay đứng nhìn.
"Thưa ngài, nếu bác sĩ không được, chỉ có phụ nữ. Yên tâm, tôi sẽ tìm người kín miệng. Lận Duệ Hồ cởi cà vạt đen, bịt mắt Hạ Thư Khanh, trói tay hắn vào ghế, "Tôi xin lỗi, trách nhiệm của tôi là bảo vệ ngài an toàn."
“Buông ra.” Tầm nhìn của Hạ Thư Khanh bị cản trở rơi vào bóng tối, hắn có thể dễ dàng trốn thoát nhưng lại tò mò nam chính định làm gì? Hạ Thư Khanh giọng điệu có chút không vui: "Tôi không cần, có nghe thấy không."
Lận Duệ Hồ không quay đầu lại, do dự một chút liền gọi điện bảo người mang theo một người phụ nữ tới.
Người phụ nữ mặc váy đỏ phong tình vạn chủng đi tới, cười ái muội: "Khách nhân?"
Lận Duệ Hồ dừng bước, không thể bước ra khỏi cửa. Anh phát hiện, anh hoàn toàn không thể làm được điều này. Lận Duệ Hồ bi ai mỉm cười, anh so với Hạ Lạc tốt hơn chỗ nào? Một kẻ ti tiện mơ hão.
Ma xui quỷ khiến, Lận Duệ Hồ mở cửa phòng sát cạnh, thấp giọng nói: "Vào đi, ba giờ sau rời khỏi."
Người phụ nữ mặc váy đỏ làm động tác "ok": "Đưa tiền là được."
Lận Duệ Hồ tim đập thình thịch, đầu ngón tay khẽ run mở cửa thư phòng. Phía sau bàn làm việc, Hạ Thư Khanh mắt che cà vạt đen, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng càng thêm gợi cảm, những ngón tay run rẩy bấu chặt thành ghế, chứng tỏ hắn đang bị du͙© vọиɠ tra tấn.
Lận Duệ Hồ tim đập càng lúc càng nhanh, nhưng ánh mắt lại trở nên kiên định: "Thưa ngài, tôi gọi nữ nhân đến rồi, làm xong sẽ rời đi ngay."
Nam chính hôm nay cũng to gan quá. Hạ Thư Khanh chẳng nghe thấy tiếng thở của người thứ ba trong căn phòng này, tri giác có hạn, chỉ có thể cảm nhận được tiếng thở gấp của Lận Duệ Hồ, tiếng bước chân thấp thỏm tới gần: "Đưa...ả ... đi."
“Xin lỗi ngài.” Lận Duệ Hồ từ từ đóng cửa lại, đi đến chỗ Hạ Thư Khanh. Anh nửa quỳ trước ghế, cởi thắt lưng của người đàn ông đẹp trai này, tiếng khóa kéo xuống, cự vật khổng lồ hung tợn lao ra khỏi nơi trói buộc, thẳng tắp đối mặt với Lận Duệ Hồ.
Côn ŧᏂịŧ thô dài nóng bỏng, đỉnh qυყ đầυ tràn ra chất lỏng trong suốt, du͙© vọиɠ dâng trào mãnh liệt.
Hơi thở của Lận Duệ Hồ trở nên càng nặng nề, sắc mặt đỏ bừng. Đây là hiện thực trần trụi, không phải cảnh trong mơ. Không còn là đàn anh cao lãnh lại ôn như xâm phạm, Hạ Thư Khanh ở hiện thực lần đầu tiên ở thế bị động yếu ớt trước mặt anh, khiến người đỏ mắt. Nhưng nghĩ đến trường hợp khẩn cấp, Lận Duệ Hồ vẫn không đành lòng nhìn Hạ Thư Khanh bị du͙© vọиɠ tra tấn.
Lận Duệ Hồ thở gấp, không dám phát ra tiếng động, chậm rãi hé môi, từ từ ngậm lấy cự vật nóng bỏng phía trước.
Trong mơ lăn lộn đủ tư thế, kinh nghiệm phong phú, nhưng lần đầu tiên áp dụng trong thực tế anh vừa hồi hộp và sợ hãi.
"Ưʍ..." Hạ Thư Khanh cắm cự vật của mình vào khuôn miệng ẩm ướt và ấm nóng kia, khiến đôi môi mềm mại ngậm lấy toàn bộ đầu khấc căng tròn.
Lận Duệ Hồ hút mạnh phần mắt ngựa nhạy cảm, kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ xông lên não, Hạ Thư Khanh hít vào một hơi thật sâu, rên một tiếng cực kỳ gợi cảm, "A..."
Phản ứng mạnh mẽ của Hạ Thư Khanh khiến Lận Duệ Hồ càng chìm sâu trong du͙© vọиɠ. Sâu trong lòng không muốn để Hạ Thư Khanh nhìn thấu, ngay cả hô hấp cũng khựng lại, môi răng cẩn thận quấn lấy mép trụ thịt mẫn cảm.
Cự vật cương cứng lấp đầy miệng, hai má phồng lên, đôi môi đưa đẩy ra vào cực độ, bị chà xát đến độ đỏ rực, vô cùng khêu gợi.
Hạ Thư Khanh đẩy hông, khiến cự vật đâm mạnh vào chỗ sâu nhất, Lận Duệ Hồ cổ họng bị lấp đầy, tắc lại, suýt chút nữa không thở nổi.
Anh lui lại, ho sặc sụa vì nghẹt thở, Hạ Thư Khanh còn chưa thỏa mãn ham muốn, cự vật dính đầy nước bọt trong suốt nhớp nháp, trông vừa ướŧ áŧ vừa dâʍ đãиɠ.
"Ưʍ..." Hạ Thư Khanh mồ hôi nhễ nhại, cơ bắp căng lên gợi cảm. Cự vật cương lớn không có dấu hiệu hạ xuống, trông tràn đầy hơi thở giống đực mạnh mẽ.
Lận Duệ Hồ mặt đỏ bừng vì thiếu oxy, hai mắt nóng rực, nhận ra làm bằng miệng thông thường hắn sẽ không ra. Anh nhớ đến người phụ nữ ở ngay phòng bên cạnh, nhưng thân thể lại không thể đứng lên.