Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Chương 3.1

【3.1】Ngoài mộng: Bất tri bất giác ăn dấm / Trong mộng: Thôi miên play, Nhϊếp Chính Vương bị hung ác thao khóc

Hạ Thư Khanh đến phòng ngủ xa hoa của Nhϊếp Chính Vương, bên cạnh giường là một đóng lộn xộn.

Ứng Lâm Phỉ nhìn thoáng nam nhân ở cửa, tư thế của Hạ Thư Khanh cao lạnh như một tảng băng, ánh mắt bình tĩnh không hề dao động. Rõ ràng những chuyện trong mơ không liên quan gì đến Hạ Thư Khanh, nhưng Ứng Lâm Phỉ lại tức giận, muốn có người phát tiết.

Trong mơ, Ứng Lâm Phỉ để Hạ Thư Khanh đè mình trong cái bồn tắm chật chội mà hút máu, côn ŧᏂịŧ nóng to lớn ra vào mạnh mẽ trong người y. Điều khó tin là Ứng Lâm Phỉ lại thực sự vui vẻ, một nam nhân không biết tiết chế lại chấp nhận người khác ra vào mãnh liệt, phóng đãng không dám đối mặt.

Niềm vui tràn ngập giấc mơ, ham muốn sôi sục thiêu đốt hết lý trí, Ứng Lâm Phỉ tức không kìm được. Giọng nói khàn khàn gợi cảm của Hạ Thư Khanh, đều lọt hết vào đầu Ứng Lâm Phỉ: "Máu của ngươi thật ngọt, lỗ nhỏ khít khao đến mức muốn ta thao nó ...".

"Cót két ..." Ứng Lâm Phỉ siết chặt nắm đấm, cổ y ớn lạnh, cảm giác kỳ lạ giữa hai bờ mông lưu lại. Giấc mơ trái luân thường làm tâm trạng Ứng Lâm Phỉ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, y làm sao có thể cho phép một ám vệ phạm thượng mình trong mơ?

Ứng Lâm Phỉ thấy ngột ngạt trong giấc mơ của mình, tự nhiên muốn tìm người trút giận, không ngoài dự đoán nhìn chằm chằm Hạ Thư Khanh. Y là chủ nhân, tính mạng của ám vệ chỉ bằng một câu nói. Y tuyệt đối không để mình chịu ủy khuất, dù đó chỉ là giấc mơ.

Nhϊếp Chính Vương sắc mặt tựa như ngọc, đáy mắt hưng phấn bừng bừng. Có thể tưởng tượng được rằng Ứng Lâm Phỉ rất tức giận: "Hạ Thư Khanh!".

"Có thuộc hạ". Hạ Thư Khanh nghĩ xấu, dáng vẻ tức giận của nam chính này khá buồn cười, lần sau phải quá đáng hơn mới được.

Hạ Thư Khanh thản nhiên nhìn ánh mắt tức giận của Nhϊếp Chính Vương, hắn to gan nhổ răng miệng cọp, không phải không có chuẩn bị. Trong giấc mơ, với tư cách là thủ lĩnh quỷ hút máu, hắn đã đánh đấu nhân loại Ứng Lâm Phỉ, thầm thôi miên trở thành chủ nhân và nô ɭệ, Ứng Lâm Phỉ theo bản năng sẽ không làm những điều gây hại cho Hạ Thư Khanh.

Quả nhiên, Ứng Lâm Phỉ bắt gặp ánh mắt của Hạ Thư Khanh, cơn giận của y bằng cách nào đó đã nguôi ngoai.

Những ám vệ như hắn được huấn luyện nhiều năm luôn trung thành, nếu mà gϊếŧ đi thì đúng là lãng phí. Vì những giấc mơ hoang đường của y, còn tỏ vẻ thích thú. Khuôn mặt vô cảm của Hạ Thư Khanh lạnh lùng, khác hoàn toàn với nam nhân hung ác trong giấc mơ.

"Chủ nhân," một người mặc đồ đen bước vào cung kính chào, "Bệ hạ đêm qua đã kinh sợ, sáng nay lại sốt không giảm".

Ứng Lâm Phỉ cười nhạo: “Đường đường là minh quân một nước, thế mà lại nhát đến vậy?” Y xua tay, “Chuẩn bị vào cung”.

Nhϊếp Chính Vương ăn mặc lộng lẫy, mang bộ dáng phách lối chuẩn bị thượng triều. Ánh mắt y nhìn Hạ Thư Khanh, dò xét một lúc: "Ngươi cũng đi theo."

"Tuân mệnh." Hình phạt ba ngày giam cầm của Hạ Thư Khanh, chỉ trong một đêm liền kết thúc.

Ở trước cổng thành, Hạ Thư Khanh cùng ám vệ 16 đưa mắt nhìn nhau, không ngạc nhiên khi bắt gặp ánh mắt căng thẳng của nữ hài tử.

Chủ nhân từ sáng giờ đã mất bình tĩnh, đột nhiên gọi Hạ Thư Khanh. Bất kể lý do gì, theo tính khí của Nhϊếp Chính Vương, Hạ Thư Khanh đúng là lành ít dữ nhiều.

Hạ Thư Khanh ngày thường thờ ơ, nhưng quan tâm nhiều đến 16 người cùng hắn lớn lên. Sắc mặt hắn ôn hòa, khóe miệng khẽ giật, môi mấp máy: Đừng lo lắng, ta không sao.

Nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt của Hạ Thư Khanh như một làn gió xuân tươi đẹp.

16 thở phào nhẹ nhõm, hai má bất giác nóng lên, Hạ Thư Khanh cười rất đẹp. Từ nhỏ nàng đã luôn nhớ tới ngày thiếu gia còn bé, ôn nhu như ngọc, gia thế hiển hách, thiên chi kiêu tử, nhưng hiện tại tính mạng có thể nguy hiểm bất cứ lúc nào. 16 đau lòng đến mức không nói được lời nào, chỉ miễn cưỡng cười.

Thật trùng hợp, Ứng Lâm Phỉ thu được dưới mi mắt mình, Hạ Thư lạnh nhạt vậy mà lại cười vui vẻ với một ám vệ bí mật, còn thường xuyên "liếc mắt đưa tình"? Liệu là hắn không đặt chủ nhân như y vào mắt.

Trong triều, sắc mặt Nhϊếp Chính Vương đột nhiên trở nên trầm trọng. Các đại thần không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vốn bình thường vào triều sớm, Nhϊếp Chính Vương như ăn phải pháo, quát từng quan viên. Nếu so sánh, Ứng Lâm Phỉ không hổ danh là nhϊếp chính vương, y có đầu óc tốt, thủ đoạn ác độc lại hiệu quả, đám đại thần dường như vô dụng, không còn tự tin. Những quốc sư lớn tuổi cũng bị châm biếm.

Đám đại thần chịu đựng một ngày giống như một năm, tảo triều cuối cùng đã kết thúc.

Tâm trạng buồn bực của Nhϊếp Chính Vương vẫn chưa giảm xuống, còn phải xem hoàng đế ngốc nghếch bệnh tình như thế nào? Y bước ra đại điện, ánh mắt nhìn qua Hạ Thư Khanh và 16, chỉ vào ám vệ nữ: "Ngươi trở về."

“Tuân mệnh.” 16 không rõ nhìn Nhϊếp Chính Vương đi về phía trước, Hạ Thư Khanh mặt không đổi sắc đuổi theo.