【2.2】Trong mộng: Khai bao phá thân, sau đó mạnh mẽ thao nhϊếp chính vương cao ngạo, cắm huyệt rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ cao trào đến hỏng
Bất ngờ tay Ứng Lâm Phỉ mềm đi, dao găm rơi xuống đất.
“Khốn kiếp, ngươi đã làm gì!” Ứng Lâm Phỉ quay đi không theo ý muốn, con ngươi tàn bạo của một mãnh thú muốn xé xác Hạ Thư Khanh thành trăm mảnh.
Kỹ năng thôi miên của thủ lĩnh quỷ hút máu đủ để tẩy não con người, biến họ thành những con rối. Nam chính Ứng Lâm Phỉ không ngờ lại có ý chí mạnh mẽ, còn giữ được tỉnh táo.
Hạ Thư Khanh rất hài lòng, không tăng mức thôi miên. Hắn muốn để nhϊếp chính vương cảm nhận rõ những chuyện xảy ra tiếp theo.
Hạ Thư Khanh cho y lựa chọn: "Ngươi muốn bị chúng hút cạn máu rồi thành cái xác khô, hay muốn làm huyết nô của ta?”.
Sau Ứng Lâm Phỉ là lũ quỷ hút máu thèm khát, chúng sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
“Ngông cuồng, chính bổn vương sẽ gϊếŧ ngươi, băm thành trăm mảnh, xử tử lăng trì-" Ứng Lâm Phỉ chưa từng bị nhục nhã như vậy, ngoại trừ ký ức u ám thời thơ ấu. Đôi mắt đầy căm thù, như muốn nuốt sống Hạ Thư Khanh, lột da rút gân.
"Chậc, trả lời sai rồi” Vốn bản tính quỷ hút máu của Hạ Thư Khanh khó chịu, sức sống mạnh mẽ của Ứng Lâm Phỉ, hơi thở đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác, răng nanh rục rịch, ngấu nghiến mùi vị của người trước mặt, "Đến lượt ta chọn."
Hạ Thư Khanh ném Ứng Lâm Phỉ vào bồn tắm trắng đầy nước.
Ứng Lâm Phỉ ướt sũng, mái tóc đen dài bồng bềnh trên mặt nước, trang phục mỏng manh mờ ảo lộ ra thân hình gợi cảm. Y bất lực, vẫn kiêu ngạo đối mặt nguy hiểm: "Ngươi để bổn vương đi, ta còn có thể chừa lại cái mạng của ngươi".
Nước tràn ra khỏi thành bồn tắm, Ứng Lâm Phỉ vậy mà vẫn còn sức, nhưng nhìn chung cũng vô cùng thảm hại. Mặc dù nhϊếp chính vương là một khổng tước kiêu hãnh, nhưng y ướt sũng với bộ lông mỏng manh, giống như con mồi bị gϊếŧ.
“Ta bất tử ngàn năm, ngươi gϊếŧ ta như thế nào?” Hạ Thư Khanh cười nhẹ, thản nhiên ôm lấy cái cổ mỏng manh của Ứng Lâm Phỉ, đường nét xinh đẹp. Hắn vén mái tóc dài như lụa Ứng Lâm Phỉ lên, nhẹ nhàng vuốt ve, mạch máu dưới da đầy sức sống.
Như người tình nhân, Hạ Thư Khanh ôm cổ Ứng Lâm Phỉ, ngửi vị ngọt của máu lên cơn thèm ăn, khiến hắn nhanh chóng lấy răng nanh để tóm lấy nó.
Hơi thở lạnh lùng của một người khác thường, cảm giác nhục nhã trước mặt, nhân phẩm và niềm kiêu hãnh của nhϊếp chính vương bị chà đạp nghiêm trọng. Ứng Lâm Phỉ hai mắt đỏ lên tức giận, sát ý hiện lên: "Quái vật, bổn vương sẽ khiến ngươi biến thành tro".
“Trước đó, hãy lo cho bản thân đã.” Hạ Thư Khanh cười nghiêng mặt, dùng đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt liếʍ chiếc cổ mảnh mai của Ứng Lâm Phỉ, răng nanh sát lên da. Chỉ có một lớp da mỏng giữa nanh của quỷ hút máu và những mạch máu đang chảy qua.
Hạ Thư Khanh khát khao chinh phục mãnh liệt, nhϊếp chính vương cao ngạo trở thành cừu non ngon lành dưới tay hắn, ánh mắt tức giận không cam lòng quá thú vị: "Thơm quá, nhân loại cầu xin ta đi, cầu xin ta đừng hút máu của ngươi."
"Hỗn xược, đem cái miệng bẩn thỉu của ngươi ra. Bổn vương nhất định băm ngươi đem cho chó!" Ứng Lâm Phỉ chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh không thể động đậy, đôi mắt đỏ hoe đầy sát ý, cái cổ mỏng manh và lời đe dọa lạnh lùng, đôi môi mềm mại kỳ lạ của người lạ mặt, hơi thở ướŧ áŧ khẽ dán, khiến y cảm thấy sau lưng lạnh toát và nỗi uất hận hằn sâu trong xương. Y chưa bao giờ thân cận với người khác, nhưng lại phải chịu sự áp chế mạnh mẽ. Ứng Lâm Phỉ chỉ muốn gϊếŧ tên chết tiệt đã xúc phạm mình, tên đáng chết kia dám nguỵ trang thành ám vệ lừa y.
"Nhân loại, ngươi ồn ào quá". Hạ Thư Thanh che cái miệng đang nói nhảm của Ứng Lâm Phỉ, khẽ mở môi, hàm răng sắc nhọn đâm vào làn da mỏng manh của Ứng Lâm Phỉ. Máu chảy vào môi Hạ Thư Khanh, hơi thở ngọt ngào quyến rũ khiến thủ lĩnh quỷ hút máu phải nheo mắt, thở dài mãn nguyện.
Vừa xoa nhẹ làn da mẫn cảm của Ứng Lâm Phỉ, vừa đưa ngón tay vào trong đôi môi mềm mại của y, xâm nhập khuấy đảo đôi môi và đầu lưỡi mềm mại: "Thật ngọt...".
"Hừ! A ..." Cơn đau xuyên thấu trên cổ Ứng Lâm Phỉ khiến y tỉnh táo lại, cơ thể thoáng chốc bị khống chế, kiên quyết chống lại trong vòng tay Hạ Thư Khanh. Máu từ trong cơ thể nhanh chảy ra, sau gáy bị trêu chọc, ngứa ngáy khiến linh hồn y run lên. Giữa môi và răng của Ứng Lâm Phỉ, ngón tay mảnh khảnh của hắn thăm dò xâm nhập, chất dịch dính trơn trượt chảy ra khỏi miệng, phá hủy sự bình tĩnh của nhϊếp chính vương.
Ứng Lâm Phỉ thở dốc, hai mắt đỏ hoe, tức giận. Nhưng khi Hạ Thư Khanh hút máu, răng nhọn đâm vào, cảm giác sảng khoái khác lạ như nổ tung, lan tỏa đến tứ chi Ứng Lâm Phỉ.
Bồn tắm không lớn, Hạ Thư Khanh ôm chặt Ứng Lâm Phỉ trong tay, làn da trần áp sát nhau. Người không biết còn nghĩ rằng họ là người yêu nhau thân thiết, không phải thợ săn và con mồi, không phải quỷ hút máu và con người.
Hơi thở của Ứng Lâm Phỉ vừa xa lạ vừa lạnh lẽo, còn có mùi máu tanh của chính mình, kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ dâng trào tràn ngập trong đầu.
Để thuần hóa con mồi, quỷ hút máu ngoan ngoãn cho phép đùa giỡn, không để cho căng thẳng và sợ hãi phá hủy độ ngon của máu, thỏa mãn ham muốn ăn uống. Đồng thời lúc hút máu, con người sẽ có được kɧoáı ©ảʍ của một trải nghiệm tương tự như tìиɧ ɖu͙©. Như hơi thở của Ứng Lâm Phỉ đều là khô nóng, đầu óc hỗn loạn, cơ thể mềm nhũn, mặc khác làm đủ thứ, du͙© vọиɠ phía dưới cũng cương lên. Ứng Lâm Phỉ thở gấp, giọng nói mơ hồ thay đổi, vừa căm hận vừa khao khát: "Ưʍ...... Thả ta ra...".
Nam chính bị cưỡng ép, làn da ánh lên màu sắc gợi cảm, thân thể nóng như lửa đốt. Hai má ửng hồng, ánh mắt giận dữ, hơi thở nặng nề tràn ra giữa môi, giống như con mồi không cam lòng kêu gào, thật khiến người ta có suy nghĩ không tốt.
Hạ Thư Khanh không kìm được hương vị ngọt ngào, nhịn không được mà hút sạch người ta. Người trong tay quá ngon, đáng để giữ lại thưởng thức từ từ. Hạ Thư Khanh chặn môi Ứng Lâm Phỉ, liếʍ nhẹ cầm máu, bàn tay còn lại không an phận. Hắn xé rách bộ trang phục, để lộ những vùng da thịt rộng lớn của Ứng Lâm Phỉ, núʍ ѵú hơi nhấp nhô trên ngực là một màu hồng chưa từng được chạm vào, nhỏ nhắn non nớt.
Hạ Thư Khanh dùng đầu ngón tay kẹp chặt núʍ ѵú nhỏ của Ứng Lâm Phỉ, vừa tra tấn vừa nhào nặn chúng một cách thô bạo. Hai đầu núʍ ѵú như quả chín nhỏ, sưng lên rồi dựng thẳng.
Hạ Thư Khanh giọng khàn khàn, cười vui vẻ: "Nhân loại, ngươi nhìn mình đi, trông thật dâʍ đãиɠ".
"Hưʍ... Dừng lại ..." Thân thể Ứng Lâm Phỉ thành thật run lên, hơi thở ngắt quãng, ánh mắt vừa bối rối, tự hỏi tại sao ngực mà y chưa từng để ý lại nhạy cảm mà mỏng manh như vậy?
“Đó không phải là những gì cơ thể ta nói.” Từ trên xuống dưới, những ngón tay mát lạnh của Hạ Thư Khanh lướt trên chiếc cổ mỏng manh, xương quai xanh thanh tú của Ứng Lâm Phỉ và tuyến nhân ngư phía dưới bụng, khóa chặt vòng eo mịn màng và trêu chọc cương cứng bộ phận dưới, quấy nhiễu bờ mông mịn màng trơn bóng, lỗ huyệt chưa từng bị người ngoài xâm nhập. Hắn cắn một cái trên vành tai Ứng Lâm Phỉ, "Thân hình đẹp như vậy không được lãng phí, đúng không?".
"Hừ ... buông ra … bổn vương sẽ làm cho ngươi sống không được, chết không xong ..." Ứng Lâm Phỉ tức đến mức muốn gϊếŧ hắn, thân thể buộc phải chìm vào du͙© vọиɠ điên cuồng, hắn cắn lên cái cổ rồi mυ'ŧ đầṳ ѵú. Nam nhân to gan lớn mật cắn cổ y, hút máu của y, còn muốn tùy ý vuốt ve cơ thể y. Đáng ghét là tim lại đập nhanh, cơ thể nóng rực, không thể chống lại kɧoáı ©ảʍ.
Ứng Lâm Phỉ đẩy ra, đôi môi của y hơi khát. Toàn thân nóng bừng, mong đợi lòng bàn tay lạnh lẽo của Hạ Thư Khanh sẽ vuốt ve mạnh hơn. Đôi mắt giận dữ nên mù mịt, y đắm chìm trong du͙© vọиɠ, không thể tự giải thoát. Sự trống rỗng không thể giải thích, khao khát được kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt để lấp đầy hoa huyệt phía sau.
“Cái miệng này thật không thành thật, cái miệng dưới cũng vậy sao?” Hạ Thư Thanh tách chân của Ứng Lâm Phỉ ra, để người trong tay ngồi trên người hắn. Hắn men theo nhạy cảm bên trong của y, vuốt ve bờ mông mềm mại, mở ra lỗ huyệt căng cứng. Cái lỗ hẹp hút chặt lấy ngón tay hắn, da thịt mềm mại chưa từng được sự nóng ẩm.
Bước đi đầu tiên của Hạ Thư Khanh trong việc chinh phục nam chính là cho Ứng Lâm Phỉ một bài học nhớ đời không bao giờ quên.
“Ừm…cái đó...ngươi làm gì vậy?” Ngón tay Ứng Lâm Phỉ run lên, thở hổn hển, lần đầu tiên trong đời bị ngón tay của người xa lạ xâm nhập. Đầu ngón tay mềm mại xoa nắn chỗ mẫn cảm, cảm giác tê dại cùng đau nhức không quen thuộc truyền ra như nước chảy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến y không suy nghĩ gì dữ được.
Hành lang mỏng manh co rút dữ dội, nước bên ngoài lần lượt tràn vào, hơi mát và nóng rực xen lẫn, du͙© vọиɠ đến nhanh chóng và mãnh liệt.
“Nhân loại, ngươi cũng thật mẫn cảm, cắm vào thật chặt". Hạ Thư Thanh cười nhẹ nói, thô tục cắn cổ nam chính, chậm rãi hút máu ngon lành. Hắn dùng hai tay mở cặp mông đầy đặn của Ứng Lâm Phỉ, cái bên dưới nóng bỏng sẵn sàng chơi đùa sát vào hông, mạnh mẽ đâm xuyên qua hành lang chật hẹp, đẩy hông vào cơ thể đầy đặn của nam chính.
"A! Hưʍ...." Ứng Lâm Phỉ tràn đầy tham vọng, lỗ hậu lần đầu tiên khai mở, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng chen vào nơi sâu nhất, ép chặt y một cách mãnh liệt. Bức tường bên trong chặt chẽ bị sức nóng bên ngoài cưỡng ép mở ra, trong phút chốc cơn đau dữ dội, Ứng Lâm Phỉ sợ hãi thở hổn hển, thân thể bó chặt kia nhanh chóng bao phủ lấy niềm vui kỳ lạ. Côn ŧᏂịŧ căng cứng của nam nhân xa lạ phía sau muốn lấp trong cơ thể y, da thịt tiếp xúc gần gũi nhau, thật là xấu hổ.
Cơ thể Ứng Lâm Phỉ cứ chuyển động trong nước, côn ŧᏂịŧ to lớn của người đàn ông đang cố gắng vào trong, kịch liệt đến nỗi nước bắn ra. Y đường đường là nhϊếp chính vương, một tay che trời. Người mà Ứng Lâm Phỉ muốn chết sẽ không thể sống sót. Nhưng ở một nơi xa lạ, người đàn ông với vẻ ngoài là ám vệ đã trút du͙© vọиɠ của mình lên Ứng Lâm Phỉ. Y muốn đem người đàn ông dưới người thiên đao vạn quả, nhưng niềm vui mãnh liệt và xa lạ đang chạm vào lòng kiêu hãnh của y. Làm thế nào y cảm thấy thoải mái hơn trong sự sỉ nhục chết tiệt này?.
Mùi thơm quyến rũ, tiếng nước lăn tăn, Hạ Thư Khanh ngâm nga gợi cảm bên tai Ứng Lâm Phỉ: "Ưm… bảo bối, ngươi thật là chặt”.
"Ưm ...a..." Những điểm mẫn cảm sâu trong cơ thể Ứng Lâm Phỉ liên tục bị thao, mắt mở to trong kɧoáı ©ảʍ tràn ngập, nước mắt sinh lý trào ra, cổ họng từng đợt bị du͙© vọиɠ dày vò không thể kiềm chế hơi thở thấp, gợϊ ȶìиᏂ và dâʍ đãиɠ.
Hạ Thư Khanh yêu thích sự tức giận trong mắt Ứng Lâm Phỉ, hậu huyệt đỏ hồng thành thật kẹp chặt côn ŧᏂịŧ của hắn, bên trong mềm mại hút chặt lấy đỉnh qυყ đầυ, chất lỏng tràn ra cuồng nhiệt lên chỗ mẫn cảm, như muốn tiến sâu vào bên trong, thao cái thân hình dâʍ đãиɠ này.
Hạ Thư Khanh cũng làm như vậy, côn ŧᏂịŧ của hắn mở rộng hậu huyệt Ứng Lâm Phỉ, vừa nhanh chóng làm, đến nỗi cái bụng phẳng của y phồng lên, đường cong ở đỉnh của côn ŧᏂịŧ phản ánh rõ ràng Ứng Lâm Phỉ là một người đàn ông thực sự. Hạ Thư Khanh đã thuần phục một con ngựa hoang, hắn có thể chơi đùa với chỗ đó của Ứng Lâm Phỉ, "Nó rất thoải mái? Lần đầu tiên bị nam nhân làm lại cương cứng, ngươi trời sinh thiếu thao có đúng không?”
"Ta sẽ gϊếŧ ngươi--" đúng là nhục nhã, Ứng Lâm Phỉ đang tức chết, không thể tin kɧoáı ©ảʍ lại tăng lên. Y rõ ràng cảm giác được, gân xanh của côn ŧᏂịŧ trong cơ thể đâm mạnh mẽ và hung tợn, cơ thể như ngọc của y lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đầu óc trống rỗng: "A a a ...".
Trong bồn tắm truyền đến tiếng nước bắn tung tóe, Hạ Thư Khanh tăng tốc, khiến người trong tay sắc mặt đỏ bừng, thở dốc. Khóe môi hắn cong lên: "Huyết nô, đây là chủ nhân ban thưởng cho ngươi".
"Ưm ..." Vô số tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng hổi lần đầu tiên tràn vào hậu huyệt Ứng Lâm Phỉ, vùng bụng phẳng bị hắn bắn làm cho phồng lên, giống phản ứng lần đầu tiên mang thai. Cơ ngực đầy dấu tay, núʍ ѵú đỏ rực, dấu răng trên cổ đáng thương, trên người đầy dấu vết của lần thao điên cuồng. Bên trong Ứng Lâm Phỉ dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ngập, "Ahh..."
Ứng Lâm Phi sắc mặt đỏ hơn, da thịt nóng lên, cao trào lần nữa bị hắn công kích, mơ hồ rêи ɾỉ: "Ngươi...rốt cuộc... là ai ...?"
Đôi lông mày và đôi mắt của Hạ Thư Khanh thật gợi cảm, nhẹ nhàng nói: "Chủ nhân của ngươi".
...
Ngày hôm sau, Ứng Lâm Phỉ đã bóp nát một góc của chiếc bình đầu giường, biến nó thành mảnh vụn: "Hạ Thư Khanh? Hạ Thư Khanh——"
Lông mày y đỏ bừng, cười một tiếng , giọng điệu bình tĩnh: "Đem Hạ Thư Khanh tới cho ta".