Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Chương 13

【13】(Cốt truyện) Ngoài mộng: Sĩ quan kiệt ngạo bắn nhanh, Hạ lão đại mỉm cười trêu chọc

Sáng sớm, Hạ Thư Khanh trong lúc rảnh rỗi, quan sát khuôn mặt đẹp trai đang ngủ say của nam chính. Hắn có chút hiếu kì, Lận Duệ Hồ mỗi ngày từ mộng cảnh dâʍ ɭσạи tỉnh lại, sẽ có biểu cảm như thế nào?

Thế là, Lận Duệ Hồ đã cho Hạ Thư Khanh một chút "bất ngờ."

Trên ghế sô pha, Lận Duệ Hồ xuất thần một lúc mới nhớ ra mình đang ở trong phòng ngủ của Hạ Thư Khanh.

Một câu trêu chọc của Hạ Thư Khanh "Tinh lực tốt", Lận Duệ Hồ đột nhiên ý thức được giữa háng có vật hơi nhô lên, hoàn toàn nằm trong tầm mắt đùa cợt của hắn.

“Tiên… tiên sinh?” Da mặt Lận Duệ Hồ lập tức nóng lên, lông mi khẩn trương run rẩy, nhanh chóng cúi người ngăn cản phản ứng "chào cờ" (*cứng buổi sáng) xấu hổ.

“Ừ?” Đứng ở trước gương, Hạ Thư Khanh không e dè cởϊ áσ ngủ, lộ ra dáng người gợi cảm, tràn đầy hormone nam tính. Hắn mặc lên người bộ vest đen, đôi chân dài thẳng tắp vừa phải, vẻ ngoài nhã nhặn cấm dục đặc biệt câu người. Hạ Thư Khanh nhìn Lận Duệ Hồ đang chuẩn bị thu nhỏ dáng người cao lớn của mình vào ghế sô pha, cười khẽ: "Hiếm khi thấy A hồ ngại ngùng."

Ánh mắt Lận Duệ Hồ xẹt qua, nhiệt ý dồn dập đến tứ chi, không phát giác tới trên mặt ửng đỏ. Anh nghe thấy giọng nói từ tính gợi cảm của Hạ Thư Khanh, xấu hổ đến không ngóc đầu lên được. Trong giấc mơ đêm qua, cũng vì tiếng thở dốc trầm thấp từ tính của hắn mà đưa anh đến cao trào hết lần này đến lần khác, ý loạn tình mê.

Trong lúc hỗn loạn, Lận Duệ Hồ muốn kìm chế du͙© vọиɠ thân dưới, nhưng bởi vì khuôn mặt giống hệt Hạ Thư Khanh cùng với dáng người hoàn hảo gợi cảm quyến rũ, cơn động tình càng nghiêm trọng hơn, thân dưới cứng rắn dựng lên như sắp phát nổ.

“Xin lỗi, tôi đi ra ngoài trước.” Lận Duệ Hồ xấu hổ lan tràn đến tận cổ, trán lấm tấm mồ hôi. Anh cứng nhắc đi về phía cửa, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi căn phòng ngủ đầy hơi thở quyến rũ của Hạ Thư Khanh.

“Cậu xác định… mang cái bộ dáng này rời khỏi phòng của tôi?” Ánh mắt Hạ Thư Khanh trêu chọc, ban phát lòng từ bi: “Vào phòng tắm giải quyết đi.”

Đại não Lận Duệ Hồ nóng rực, tim đập nhanh như muốn nổ tung. Anh trấn tĩnh lại rồi gật đầu: “Cảm ơn ngài.”

Lận Duệ Hồ đẹp trai cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, như sắp làm chuyện lớn, nhưng sự thật đang che đũng quần rồi đi vào phòng tắm, chật vật mà lại đáng yêu.

Hạ Thư Khanh mỉm cười, đầy mùi vị xấu xa, hắn sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội được trêu chọc nam chính.

“Tối hôm qua cậu nói mớ.” Hạ Thư Khanh bình tĩnh mở cửa phòng tắm, trông giống như một bức tượng hoàn mỹ.

“Cái gì ...a?” Lận Duệ Hồ dựa vào góc tường, căn bản không nghe thấy Hạ Thư Khanh nói gì. Anh vừa cởi thắt lưng, cắn chặt môi, nắm gậy thịt vội vàng làm qua, lại bởi vì khẩn trương cao độ mà nửa vời, không cách nào phát tiết. Gắng gượng che đi côn ŧᏂịŧ đang nhô lên thật cao, trần trụi đung đưa trước mắt Hạ Thư Khanh, xấu hổ vô cùng.

Khi Hạ Thư Khanh cũng là một người đàn ông, Lận Duệ Hồ không nên phản ứng thái quá. Huống chi, thân phận của hắn là trùm xã hội đen, sẽ chỉ tạo cho người ta áp lực ngột ngạt vô hạn.

Nhưng mà, giọng nói Hạ Thư Khanh quá mức mê người cùng với thân hình hoàn mỹ, như liều thuốc kí©ɧ ɖụ© tốt nhất trên thế giới, đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của Lận Duệ Hồ ngay lập tức, đã xảy tra là không thể kiểm soát.

Cơ thể Lận Duệ Hồ trở nên cực kỳ mẫn cảm, chỉ một cái chớp mắt của Hạ Thư Khanh, anh đã kẹp chặt hậu huyệt chật hẹp điên cuồng vặn vẹo, tràng đạo trơn nhẵn tiết ra dịch nhờn, côn ŧᏂịŧ cứng rắn vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà tiết thân. Một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra, vẽ ra trên không trung một đường vòng cung.

"A ..." Lận Duệ Hồ kiềm chế thở gấp, che khuôn mặt nóng rực của mình, lần thứ nhất bắn liền biểu hiện thực sự mất mặt.

Khóe môi Hạ Thư Khanh khẽ cong lên, câu nói đùa vẫn tiếp tục không giảm: "A Hồ không chỉ có tinh lực tốt mà tốc độ còn rất nhanh."

Nhanh? Lận Duệ Hồ sắc mặt hơi thay đổi, lại bị xem thường khả năng của mình. Anh khẽ nghiến răng, ánh mắt rực lửa: "Tiên sinh, mời ra ngoài cho tôi một chút riêng tư."

Hạ Thư Khanh cảm thấy trêu đùa nam chính cũng rất vui Tựa như Lang Vương hung hăng cao ngạo, chỉ một câu nói đùa liền nổ, há miệng sủa loạn, dáng vẻ nhe răng trợn mắt không có một chút lực uy hϊếp nào. Sẽ chỉ khiến Hạ Thư Khanh muốn bắt nạt Lận Duệ Hồ nhiều hơn một chút.

Hạ Thư Khanh hơi nhướng mày, rất thành thạo, đổi phương thức trêu chọc: "Tôi có chuyện cần xác nhận. Không nghĩ tới A Hồ nhanh như vậy."

Lận Duệ Hồ vội vàng thu dọn dấu vết, tức giận bừng bừng, lập tức phản bác: “Tôi bình thường làm rất lâu, ngài chờ xem!” Tôn nghiêm của anh bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ mạnh mẽ, thậm chí khoảng cách thân phận giữa hai người cũng không thèm để ý tới nữa.

Hạ Thư Khanh nửa tin nửa ngờ ồ một tiếng: "Cái này, tôi cũng không phải rất quan tâm đến nó."

Lận Duệ Hồ nhất thời nghẹn lại, vành tai đỏ như máu. Anh vội vàng khử trùng tay, ánh mắt phát hỏa, trừng mắt nhìn Hạ Thư Khanh đang chặn cửa: "Thưa ngài, còn có chuyện gì nữa không?"

Hạ Thư Khanh khoanh tay, đôi mắt sâu thẳm sau gọng kính màu vàng tạo cho người ta một áp lực vô hình. Dưới ánh mắt trầm mặc chăm chú nhìn mình, nhịp tim của Lận Duệ Hồ càng lúc càng nhanh.

"A Hồ." Hạ Thư Khanh cố nén cười, nghiêm nghị đàng hoàng lại: "Đêm qua cậu nói mớ."

Trái tim Lận Duệ Hồ đập loạn, như thể tất cả bí mật đều bị phơi bày dưới ánh mặt trời: "Cái ... cái gì?"

Hạ Thư Khanh cười thầm trong lòng, bình tĩnh bắt chước tiếng kêu trên giường của Lận Duệ Hồ: "A ... học trưởng ... a ... chậm lại ..."

Hắn nhướng mày: "A Hồ, học trưởng là ai ... Cậu thích đàn ông?"

Bùm! ! !

Lận Duệ Hồ đại não nổ tung, đầu ngón tay run lên, hô hấp gấp rút, cười miễn cưỡng: "Tiên sinh nói đùa cái gì vậy? Ngài nghe lầm rồi, tôi làm sao có thể nói cái này!"

Hạ Thư Khanh lông mày ngưng lại, ánh mắt rối rắm: "Tôi thực sự nghe lầm sao?"

Ánh mắt Lận Duệ Hồ kiên định gật gật đầu.

Hạ Thư Khanh nói chậm lại: "Cậu không thích đàn ông?"

Lận Duệ Hồ hô hấp có chút loạn, không chút suy nghĩ trả lời: "Đương nhiên là không thích."

"Ồ~" Hạ Thư Khanh nâng gọng kính: "Vậy thì tôi yên tâm rồi."

Lận Duệ Hồ ngẩn ra một lúc, tức giận cười: "Ngài cho rằng tôi là lưu manh sao? Tôi không thích đàn ông, cũng sẽ không bò lên giường của ngài."

Hạ Thư Khanh hơi kinh ngạc: "Vậy cũng không phải tốt sao, cậu cũng không cần quá tức giận."

Hắn cười xấu xa: "Nói cho cùng, tôi cũng không thích đàn ông."

Lận Duệ Hồ toàn thân chấn động: Làm sao có khả năng?

Anh rõ ràng nhìn thấy!