Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Chương 12.3

【12.3】Trong mộng: Tu La tràng thăng cấp: Chó săn ăn dấm biến táo bạo chó dại / Dã chiến play: Trong nước học đệ chủ động cầu cao

Lận Duệ Hồ giống như bị Hạ Thư Khanh coi thường cùng một dạng với bao kẻ khác, trong đầu đều hiện lên những kẻ ngấp nghé ham muốn hắn, mà hắn vẫn không biết gì về điều đó. Anh giống như một con ác long tìm được bảo vật quý giá, không ai được phép tiếp cận trân bảo lấp lánh, lóa mắt.

Tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trong làn nước hồ hoang vu, thân nhiệt tản ra dưới làn nước lạnh dần ấm lên, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạo hiểm. Lận Duệ Hồ tâm loạn như ma, mặt đỏ tới mang tai, chịu đựng sự xấu hổ mãnh liệt mà cởi thắt lưng, mượn sức nổi của nước thuận thế mở ra hai chân kẹp chặt eo Hạ Thư Khanh: "Ưʍ... a, học trưởng tiến vào... "

Sóng nước lăn tăn, nam chính chủ động câu dẫn, hoạt sắc sinh hương.

Hạ Thư Khanh cười nhẹ, thanh tâm quả dục như Liễu Hạ Huệ, biết rõ còn cố ý hỏi: "Tiến vào đâu?"

Lận Duệ Hồ xấu hổ vô cùng, tên này cứ thích trêu chọc anh, toàn thân nóng ran, nước hồ không thể dập tắt nhiệt độ trong người, hành lang sớm đã đói khát rồi, khao khát vật cứng rắn nóng hổi va chạm, bên trong vui thích mà chảy nước.

Lận Duệ Hồ đầu hàng trước du͙© vọиɠ, cặp mông bóng loáng đầy đặn của anh cọ vào đũng quần đang căng cứng của Hạ Thư Khanh, nhiệt tình cọ xát, anh không nhịn được cắn yết hầu Hạ Thư Khanh, chiếc lưỡi mềm mại cẩn thận liếʍ láp, chú chó săn táo bạo giờ này lại như thuận rất dính người: "Chơi tôi... hậu huyệt... Thao ở đấy... A!"

Nhìn thấy đối phương khát cầu đến cực điểm, Hạ Thư Khanh không còn đình chỉ động tác bảo vệ Lận Duệ Hồ nữa, gậy thịt khổng lồ cứng rắn hung hăng đẩy lên, mạnh mẽ xông vào hậu huyệt chặt chẽ theo dòng nước chảy. Nước xung quanh khuấy động, Hạ Thư Khanh ra vào sâu trong cơ thể Lận Duệ Hồ: "Làm sao mà đút vào đây, chặt như vậy, vừa ướt lại trơn........."

"A ... Đừng nói nữa... A ..." Lận Duệ Hồ bị áp chế ở trong nước, tràng đạo mỏng manh tiếp xúc với làn nước mát lạnh, gậy thịt khổng lồ nóng bỏng của Hạ Thư Khanh hung ác xâm phạm rồi lại nhanh chóng rời khỏi, mỗi một lần nhấp càng thêm điên cuồng, gần như muốn chọc tới dạ dày anh.

Xuyên qua lớp quần áo ướt sũng gần như trong suốt, Hạ Thư Khanh cầm đầṳ ѵú thẳng tắp của Lận Duệ Hồ, núʍ ѵú mẫn cảm dựng đứng, véo lấy lại thả ra, chơi đùa thỏa mãn: "Ngực của học đệ càng ngày càng lớn..."

"Ừm ... đừng đυ.ng ..." Trong hoàn cảnh nguy hiểm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ khiến thần trí Lận Duệ Hồ hoảng hốt, toàn bộ thế giới chỉ còn lại có gậy thịt đang ra vào trong cơ thể lại mang đến điên cuồng vui thích. Mặc cho anh vùng vẫy vẫn bị hắn cường thế nghiền ép, kɧoáı ©ảʍ vô biên đang nhấn chìm lấy anh, huyệt khẩu mềm mại run rẩy co vào. Lận Duệ Hồ không nhịn được phóng đãng rêи ɾỉ: "A a a a, từ bỏ, nhanh quá."

Toàn bộ hồ nước sôi trào, tình ái vui sướиɠ tràn trề, Lận Duệ Hồ ôm lấy cổ Hạ Thư Khanh, cơ thể xóc nảy lên xuống mà rêи ɾỉ. Anh bị lột sạch không còn một mảnh, trên cơ thể hoàn mỹ đều là dấu vết bị chà đạp đùa bỡn, nơi giao hợp dã man va chạm.

Cơ thể xinh đẹp của Lận Duệ Hồ sống động, giọng nói trở nên ngây ngốc: "A... Tôi muốn bắn a~..."

Hạ Thư Khanh cắn yết hầu yếu ớt của Lận Duệ Hồ, đem người gắt gao đóng chặt tại chỗ. Một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt rót vào trong cơ thể Lận Duệ Hồ, lặp đi lặp lại, từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng tinh phun ra từ mép hậu huyệt, phiêu theo dòng nước, vô cùng da^ʍ mỹ.

Hạ Thư Khanh hôn lên những giọt nước mắt từ khóe mắt Lận Duệ Hồ, thiếu niên ngày thường kiệt ngạo lúc này lại bị thao khóc đến đáng thương.

Hạ Thư Khanh tinh lực tràn đầy, chỉ có thân thể nam chính mới chịu được hắn thao, còn phí sức hơn cả một trận huyết chiến, nhưng kɧoáı ©ảʍ nhân đôi càng khiến người ta khó quên mà trầm luân trong đấy.

Côn ŧᏂịŧ cứng rắn của Hạ Thư Khanh một lần nauwx cắm vào, rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong hành lang, cường thế chặn lại huyệt đạo của Lận Duệ Hồ: "Học đệ, ăn nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ như vậy, bụng đã phình to rồi, tại sao còn chưa có sinh con?"

Lận Duệ Hồ mặt đỏ bừng, huyệt khẩu xấu hổ mυ'ŧ vào, mỗi lần bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Hạ Thư Khanh tưới vào, đều có ảo giác linh hồn của mình sẽ bị xâm phạm. Lận Duệ Hồ tức giận đến mức cắn chặt vai Hạ Thư Khanh, cắn răng nghiến lợi: “Tôi là đàn ông… làm sao sinh con?” Hạ Thư Khanh chính là không biết liêm sỉ, đem chân anh dang rộng lại tiến một lần nữa tiến vào.

Mọi thứ trong mơ đều quá hỗn loạn, không chỉ một lần giao cấu, Lận Duệ Hồ cũng thu hoạch được chút vui thích.

Hạ Thư Khanh thưởng thức Lận Duệ Hồ xấu hổ giận dữ không kiềm chế được, hắn không thèm để ý bả vai có chút đau nhói, côn ŧᏂịŧ cứng rắn bị hậu huyệt dâʍ đãиɠ của anh hút vào, có chút sảng khoái. Nam chính ngoài miệng nói không nguyện ý, cơ thể lại rất thành thật mà hút tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào chỗ sâu nhất.

"A ... trướng quá, từ bỏ ..." Hai mắt Lận Duệ Hồ đẫm lệ mông lung muốn chạy trốn, Hạ Thư Khanh nhanh tay bắt trở về.

Hạ Thư Khanh chạm vào điểm nhạy cảm của Lận Duệ Hồ sau cao trào: "Chỉ vừa mới bắt đầu, học đệ không muốn có con của chúng ta sao?"

Lận Duệ Hồ không kịp trả lời, liền bị dẫn vào trong vòng làʍ t̠ìиɦ mới, giọng nói khàn khàn: "A, nhanh quá ... sắp vỡ rồi..."

Những đốm sáng của ánh nắng xuyên qua lá cây đung đưa trên mặt nước, mặt hồ vì động tác kịch liệt mà chấn động dữ dội. Tiếng nước bắn tung tóe, tiếng thở hổn hển, tiếng rêи ɾỉ đứt quãng vì va chạm vang vọng trong rừng rậm. Lận Duệ Hồ rõ ràng không thể chờ đợi để độc chiếm Hạ Thư Khanh, thì thực sự đã bị cắm đến chết đi sống lại.

...

Mộng xuân không dấu vết, Lận Duệ Hồ mở mắt tỉnh dậy, lại nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Khóe môi Hạ Thư Khanh hơi câu lên: "A Hồ, sáng sớm đã có tinh lực như vậy rồi."

Lận Duệ Hồ cúi người che đi phần thân dưới nhếch lên của mình, mặt đỏ bừng.