Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Chương 12.1

【12.1】Trong mộng: Tu La tràng thăng cấp: Chó săn ăn dấm biến táo bạo chó dại / Dã chiến play: Trong nước học đệ chủ động cầu cao

Trong sân huấn luyện đám người kích động, Lận Duệ Hồ cùng A Tu đối chọi gay gắt, hết sức căng thẳng.

Lận Duệ Hồ gằn từng câu từng chữ, ánh mắt phát hỏa: "Nếu không muốn chết, cũng đừng vọng tưởng anh ấy."

Khóe môi Hạ Thư Khanh cong lên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nam chính bộc lộ mũi nhọn, kiêu ngạo lại soái khí.

A Tu cũng cảm nhận được một trận sát khí, vốn muốn tìm một người đồng đội ưu tú cùng chí hướng, nhưng không ngờ Lận Duệ Hồ lại hống hách và vô lý đến mức độc chiếm đồng học Hạ Thư Khanh.

A Tu không phục, hắn đυ.a vào đầu vai Hạ Thư Khanh, giống như là bạn tốt của nhau, không khách khí chút nào nói: "Hạ Thư Khanh, cạnh tranh công bằng thì tốt hơn. Cậu xem, ai trong chúng tôi thích hợp hơn?"

Lận Duệ Hồ nhìn A Tu thân mật chạm vào vai Hạ Thư Khanh, giống như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ muốn cướp người đi. Ánh mắt Lận Duệ Hồ lập tức đỏ lên, trào dâng sự thù địch dữ dội, hận không thể đem cái móng heo của tên A Tu kia biến mất.

Lận Duệ Hồ thực sự cũng không rõ, tại sao lại không muốn cho người khác chạm vào Hạ Thư Khanh? Nhưng tay nhanh hơn não đẩy A Tu ra trước, đem Hạ Thư Khanh kéo về bên mình: "Đừng chạm vào anh ấy!"

A Tu trên tay sưng đỏ một mảng, nhìn thấy Lận Duệ Hồ đang cáu kỉnh, nhưng không nghĩ tới mới đυ.ng vào Hạ Thư Khanh thôi đã xù l*иg giống như một con chó điên. Hắn không khỏi cười lạnh: "Hạ đồng học cũng không có phản đối, cậu dựa vào cái gì xen vào việc của người khác?"

A Tu quay sang Hạ Thư Khanh, hỏi thẳng thừng: "Cậu thấy Lận học đệ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Nhất định là người vô trách nhiệm?"

Hạ Thư Khanh im lặng một lúc: "Đủ rồi."

"Hạ học trưởng ..." Đầu ngón tay Lận Duệ Hồ khẽ run lên, lần đầu tiên cảm thấy hoảng loạn. Anh không khỏi hối hận, sợ hãi Hạ Thư Khanh chán ghét vì sự trốn tránh ban đầu của mình, cuối cùng sẽ chọn một người khác.

Lận Duệ Hồ không dám nghĩ đến cảnh tượng đó, trong mơ, anh không hề bận tâm về thân phận, bộc lộ tính chiếm hữu không thể kìm nén phóng đại vô hạn. Trái tim Lận Duệ Hồ như bị lửa thiêu đốt, chỉ có lúc nhìn Hạ Thư Khanh mới có thể bình tĩnh lại một lúc.

Thái độ Lận Duệ Hồ đối với kẻ ham muốn Hạ Thư Khanh đều lạnh lùng thù địch, ngược lại khi anh đến trước mặt Hạ Thư Khanh, lại trông giống như một con chó sói ngoan ngoãn. Anh nắm lấy tay Hạ Thư Khanh, thận trọng cam đoan: "Thư Khanh, tôi sai rồi nên không dám làm điều đó. Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy, năng lực của hắn không bằng tôi, không xứng đáng làm đồng đội của anh."

A Tu mỉm cười, nghĩ rằng Hạ Thư Khanh đang so sánh thực lực của hai người. Hắn ta chủ động gật đầu: "Tốt thôi, chúng ta cạnh tranh công bằng."

Hạ Thư Khanh tỏ ra khá thích thú, lạnh lùng gật đầu: "Được rồi, người thắng cuộc sẽ là đồng đội của tôi."

Hai mắt A Tu sáng lên, hắn ta nóng lòng thách thức Lận Duệ Hồ, không muốn để cho cơ hội này vụt mất.

Tuy nhiên, A Tu rất nhanh sẽ phải hối hận. Muốn tranh vị trí với Lận Duệ Hồ không khác gì tự mình nạp mạng.

A Tu bắn cuối cùng, Lận Duệ Hồ mặt không chút thay đổi, ra tay rất tàn nhẫn, căn bản là muốn đánh chết hắn ta.

Cuối cùng, A Tu bị thương nặng phải nằm viện, còn chưa được tiến vào sân tập đã phải rút lui. Cạnh tranh công bằng chó má gì, hắn ta bây giờ hối hận đã quá muộn.

Những người xung quanh chết lặng, sống lưng lạnh toát. Muốn đứng ở bên cạnh Hạ Thư Khanh, trước tiên phải cân sức của bản thân, có thể so sánh với Lận Duệ Hồ điên cuồng sao?

Kết quả là Lận Duệ Hồ, lực phá hoại nghịch thiên, đã chiếm vị trí bên cạnh Hạ Thư Khanh. Khóe miệng anh khẽ cong: "Học trưởng, tôi là đồng đội của anh."

Hạ Thư Khanh bất đắc dĩ, con chó săn ngày trước giờ trở thành con chó hoang dại. Hắn nhéo tai Lận Duệ Hồ: “Muốn thì chủ động lên một chút.” Hắn ném miếng mồi ngọt ra nhử, chỉ chờ đối phương cắn câu.

Lận Duệ Hồ lỗ tai nóng rực, mơ hồ trả lời: “ừm.” Chỉ có trong mơ, anh mới có thể đuổi đi tất cả những ai thèm muốn Hạ Thư Khanh mà không chút lưu tình. Lận Duệ Hồ cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái, anh có thể yên tâm làm bạn với Hạ Thư Khanh.

...

Bãi tập nằm trong một khu rừng rậm nguyên sinh, với những tán cây to che khuất bầu trời, rừng rậm hoang vu đầy muỗi, chuột và kiến, cùng những con thú to lớn và hung dữ, ẩn chứa vô số nguy hiểm.

Hạ Thư Khanh thành thạo điêu luyện, hoàn toàn không đem cái gọi là nguy hiểm này đặt vào trong mắt. Hắn tàn nhẫn dứt khoát trong việc gϊếŧ chóc, cùng Hạ Thư Khanh ở hiện thực thủ đoạn tàn nhẫn hoàn toàn tương đồng.

Hạ Thư Khanh và Lận Duệ Hồ hợp lực cường cường liên thủ, chỉ mất nửa ngày để hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà không gặp bất kỳ rủi ro nào.

Hai người đều thở hổn hển, máu me khắp người, nhìn nhau vỗ tay cười đắc ý.

Có một cuộc bạo động ở một góc của khu rừng, một nhóm động vật ăn thịt hung dữ, tàn ác quét qua bất cứ nơi nào chúng đi tới.

Mặt đất rung chuyển, đàn quái vật khổng ngày càng tiến gần.

Hạ Thư Khanh muốn bảo toàn thực lực nên trực tiếp kéo Lận Duệ Hồ vào trong hồ nước xanh để tán đi mùi máu tươi. Con thú này không thích nước, ít nhất nó sẽ chính diện đối đầu.

Nước trong hồ hơi lạnh, vây quanh thân hai người bọn họ, đàn cá chạy trốn cũng nhanh chóng biến mất.

Sóng nhỏ dập dờn trên mặt nước, dã thú ba đầu giống như những đám mây đen dày đặc bao phủ tất cả ánh sáng, chỉ để lại những mối đe dọa vô biên.

Những chiếc răng dài sắc bén của con thú trượt trên mặt nước, thở phì phò, chảy nước dãi, tạo nên những làn sóng lăn tăn. Mùi con mồi thơm ngon rõ ràng tồn tại rồi lại biến mất, bọn chúng mười phần hoang mang, không nghĩ từ bỏ, bắt đầu tìm kiếm vết tích.

Bốn phía tối sầm lại, dưới mặt nước yên tĩnh, những cây rong biển trong nước đung đưa, hai người chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh mờ ảo của nhau.

Hiểm họa trên đầu còn chưa biến mất, không khí trong l*иg ngực Lận Duệ Hồ gần như cạn kiệt, nước hồ tràn vào khoang mũi. Sự khó chịu của tình trạng thiếu oxy khiến anh cau mày, sắc mặt có chút khó coi.

Vào khoảnh khắc gần như nghẹt thở, Hạ Thư Khanh ấn lấy vai Lận Duệ Hồ, chế trụ cái gáy, môi mỏng dán vào nhau, thân mật trao nhau một chút dưỡng khí.

Lận Duệ Hồ đã giảm bớt sự ngột ngạt, hít hít hai hơi để điều chỉnh nhịp thở. Anh bàng hoàng nhận ra rằng môi họ dán chặt nhau, anh bị mắc kẹt trong vòng tay ấm áp của Hạ Thư Khanh. Hai thân thể ướt đẫm ở rất gần nhau, thân thể ấm áp nhiệt tình truyền nhiệt độ trong làn nước lạnh.