Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Chương 11

【11】(Cốt truyện) Ngoài mộng: Sĩ quan ăn dấm với con nuôi / Trong mộng: Học đệ khí phách tranh sủng: Anh ấy là của tôi!

Trong phòng ngủ đen trắng, nhịp tim của Lận Duệ Hồ hỗn loạn không thể giải thích được.

Hạ Thư Khanh mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng tinh, ngọn tóc đen hơi ướt, so với ngày thường tự phụ nội liễm, nhiều hơn mấy phần tùy ý gợi cảm, vô cùng hấp dẫn.

Lông mày hắn cau lại, nhìn Lận Duệ Hồ đứng cạnh cửa liền ngoắc ngón tay: "Lại đây."

Lận Duệ Hồ miệng đắng lưỡi khô, thân thể hơi cứng, như người máy đi tới trước mặt nam nhân tuấn mỹ. Ma xui quỷ khiến, tâm trí anh không khỏi hiện lên cảnh trong mộng, ở trong mộng Hạ Thư Khanh cường thế gợi cảm, hai người triền miên dây dưa, vừa chạm vào liền cháy.

Rõ ràng Hạ Thư Khanh sẽ không biết giấc mơ hoang đường dâʍ ɭσạи của mình, Lận Duệ Hồ vẫn lo lắng thấp thỏm bị phơi bày. Anh thở nhẹ, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng: "Tiên sinh, còn có cái gì phân phó?"

Thân ảnh Lận Duệ Hồ cao lớn, đi thẳng về phía Hạ Thư Khanh.

Nhưng Hạ Lạc lại cô đơn chiếc bóng, đôi mắt cụp xuống thất vọng, bàn tay vô hình đặt lên vị trí trái tim nắm chặt khiến cậu không thở nổi.

“Ba... ngày mai gặp.” Đôi mắt của Hạ Lạc đỏ hoe, cố gắng cư xử nhu thuận, nhưng đổi lấy là sự coi nhẹ của Hạ Thư Khanh.

Hạ Lạc giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, muốn giành lấy sự chú ý của Hạ Thư Khanh.

Tuy nhiên, từ lần đầu tiên Lận Duệ Hồ bất ngờ xuất hiện, Hạ Thư Khanh đã vươn bàn tay đeo găng tay trắng của mình ra, hai người đã nhẹ nhàng đυ.ng chạm.

Hạ Lạc bị xa lánh mà thấp thỏm lo âu. Rõ ràng là hắn đã nhận thức ba mình được tám năm, nhưng Lận Duệ Hồ chỉ ngắn ngủi một đoạn thời gian đã cướp mất ba của hắn. Hạ Thư Khanh không chỉ tin tưởng vệ sĩ, mà còn để cho Lận Duệ Hồ vào phòng ngủ tư mật!

Đầu ngón tay Hạ Lạc nắm chặt tay nắm cửa rồi từ từ đóng cửa lại, ngăn cách thế giới bên trong và bên ngoài: Hắn không quan tâm đến mọi thứ trong Hạ gia, tất cả những gì hắn muốn là ba nhìn nhiều hắn một chút, cũng không cho phép ai đoạt mất ba.

Ngoài cửa phòng, Hạ Lạc suy nghĩ rất nhiều, Lận Duệ Hồ ở trong bên trong cũng không thư thái gì. Thân phận thực sự với giấc mơ khó mà mở miệng của anh đều là những bí mật không thể nói ra. Nhưng Hạ Thư Khanh lại nhìn thấu mọi thứ, vẻ mặt Lận Duệ Hồ bình tĩnh, đáy lòng không biết làm gì.

"A Hồ." Hạ Thư Khanh cắt ngang dòng suy nghĩ lung tung của Lận Duệ Hồ, hắn thản nhiên lau lọn tóc ướt, lông mày hơi nhướng lên: "Thiếu gia là người thừa kế của Hạ thị, ngươi nên tôn kính nó. Từ nay về sau không cần đi theo ta, bảo vệ tốt cho thiếu gia."

Trong mộng học đệ hoạt bát rất dễ bắt nạt, ngoài mộng sĩ quan nội tâm chột dạ lại hỗn loạn, trêu chọc cũng có chút thú vị.

Tuy nhiên, Hạ Thư Khanh tự hỏi nếu nam chính ở trong mơ bắt đầu trốn tránh, chung quy cũng không cần gấp gáp, buông tay để Lận Duệ Hồ tiếp tục đi đúng cốt truyện cũng không sao.

Trong tiểu thuyết, Lận Duệ Hồ vì bảo vệ Hạ Thư Khanh mà gặp phải rất nhiều trắc trở, từ lúc đi theo Hạ Lạc lại đào ra được không ít tin tức. Hạ Thư Khanh thuận nước đẩy thuyền thanh toán các thế lực hắc ám của gia tộc, từ màu xám chuyển sang hướng bạch đạo, ít nhất cũng phải bảo toàn Hạ gia trong sạch.

Hạ Thư Khanh nghĩ rằng Lận Duệ Hồ sẽ rất tình nguyện với sự sắp xếp của mình.

Mà Lận Duệ Hồ hoàn toàn không dễ dàng tiếp nhận như trong tưởng tượng, lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén nhuốm đầy nghi hoặc, trong lòng có cảm giác bị bỏ rơi. Lông mi run lên, anh buột miệng nói: "Bởi vì ta mạo phạm thiếu gia sao?"

Lận Duệ Hồ cũng không phát giác được chính mình lại mãnh liệt kháng cự, đầu óc hỗn loạn, cuối cùng quy tội cho kế hoạch bí mật của mình bị rối loạn.

Hạ Lạc là người thừa kế, nhưng cũng không có hoàn toàn tiếp quản xí nghiệp gia tộc. Rời khỏi Hạ Thư Khanh, Lận Duệ Hồ không thể tiếp cận trung tâm thế lực hắc ám. Chưa phát huy hết vai trò của bàn tay vàng, nhiệm vụ sẽ không có tính khả thi, còn chưa xử lý tốt trong giấc mộng, Hạ Thư Khanh liền muốn đuổi anh đi rồi!

Hạ Thư Khanh kinh ngạc nhìn Lận Duệ Hồ, đáy mắt có chút buồn, hắn không khỏi cười khẽ: "Đây không phải là trừng phạt. Cậu nhìn thiếu gia đi, thù lao chỉ nhiều hơn chứ không ít."

Lận Duệ Hồ siết chặt nắm đấm, không nói được gì, anh không quan tâm đến tiền bạc, mà chỉ chống lại những thay đổi đột ngột. Anh ngẩng đầu, hai mắt sáng như lửa: "Thiếu gia cũng không thích tôi."

Hạ Thư Khanh dừng lau tóc, nhướng mày: "A Hồ, làm vệ sĩ của Hạ Lạc đối với cậu chỉ có lợi chứ không có hại. Công việc của cậu là bảo vệ tốt thiếu gia. Không cần nó thích hay không?"

Nam chính vậy mà từ chối hắn một cách dứt khoát như vậy, trong mắt đè nén lửa nóng cơ hồ muốn càn quét tất cả.

Hạ Thư Khanh cuối cùng cho tự do, nhưng Lận Duệ Hồ không biết trân trọng mà chủ động chạy đến bên hắn. Lận Duệ Hồ đại khái không có đem chuyện trong mộng coi là thật, không nhận ra rằng nếu mình quá chủ động, là sẽ bị Hạ Thư Khanh thao khóc.

Lận Duệ Hồ ánh mắt trong veo, vô hình đối đầu: "Tôi có thể dạy những kỹ năng này cho vệ sĩ khác. Nhưng, tiên sinh, ngài là người duy nhất mà tôi nguyện trung thành. Sự an toàn của ngài là trên hết."

Khi Hạ Thư Khanh nhắc đến Hạ Lạc, khóe miệng cười bất đắc dĩ mà dung túng. Sự thân mật thầm lặng, ngầm giữa hai cha con dường như vượt qua mọi mối quan hệ. Mà Hạ Lạc đối với cha nuôi có tính chiếm hữu cao, nũng nịu khoe mẽ, khiến Lận Duệ Hồ cảm thấy được uy hϊếp.

Lận Duệ Hồ luôn nghĩ rằng mình có thể phân biệt giữa mơ và thực, nhưng anh đã tính toán sai. Trong mơ, nụ cười, thân hình gợi cảm và hơi thở quyến rũ của Hạ học trưởng chỉ ưu ái với học đệ Lận Duệ Hồ. Họ chỉ thuộc về nhau, không ai có thể chen vào được.

Vẻ đẹp mê người trong mộng hoàn toàn khác ngoài thực tế. Hạ Thư Khanh thực sự hành xử trầm ổn và lạnh lùng, một tay che trời, đối với con nuôi Hạ Lạc dung túng cưng chiều. Mà anh theo bảo vệ tới giờ chưa nhận được sự thân mật quá mức, ánh mắt sạch sẽ của Hạ Thư Khanh khiến người ta lạnh sống lưng.

Lận Duệ Hồ môi khẽ run lên, anh thật sự là điên rồi, đối với mộng cảnh bên ngoài sinh ra ghen ghét với Hạ Lạc, xúc động nói một câu không hợp với thân phận của mình: "Thiếu gia đã trưởng thành, không phải trẻ con. Nếu như cậu ấy muốn chạy trốn, không ai có thể ngăn cản được. Tiên sinh không nên dung túng thiếu gia như vậy."

Hạ Lạc ỷ vào thân phận con nuôi của mình mà hành xử một cách tùy hứng, thế mà Hạ Thư Khanh lại còn cử vệ sĩ ưu tú nhất cho Hạ Lạc.

Lận Duệ Hồ vô cùng khó chịu, giống như một vật tồn tại quan trọng nào đó bị người ngoài dễ dàng lấy đi, anh cấp thiết cần phải cướp về, không thể chịu nổi rồi.

“A Hồ, cậu là đang muốn thảo luận về giáo dục.” Hạ Thư Khanh một lần nữa nhìn kỹ Lận Duệ Hồ: "Cậu đã từng nuôi con sao?"

“Hạ Lạc, cũng chỉ là con nuôi thôi.” Lận Duệ Hồ còn nghĩ rằng anh và ông trùm thế giới ngầm có mâu thuẫn với nhau.

Anh xoay người tiến đến toilet tiêu độc đôi tay, lấy một chiếc khăn trắng tinh, cẩn thận lau khô tóc cho Hạ Thư Khanh. "Tiên sinh, quê hương chúng tôi có truyền thống: Khi con cái trưởng thành, phải buông tay để chúng tự lập. Thay vì ngốc ở nhà hàng ngày, đối với cha mẹ ôm ôm ấp làm nũng như một đứa trẻ, một chú chim non như vậy sẽ không bao giờ lớn lên thành đại bàng được."

Ngọn tóc đen như mực của Hạ Thư Khanh dừng ở trong tay Lận Duệ Hồ, đôi tay vụng về mà tỉ mỉ lau, có một loại cảm giác thỏa mãn không nói lên lời, giống như người trước mắt cao cao tại thượng không thể với tới: :Tiên sinh, nếu như muốn có được người thừa kế ưu tú, nên để thiếu gia dọn ra ngoài đi.”

Anh rất xũ động, thậm chí còn muốn mắng Hạ Thư Khanh tỉnh là “Không được cưng chiều”

Hiếm khi thấy được một mặt Lận Duệ Hồ giảng giải về "giáo dục" khác với phong thái hằng ngày. Nếu Hạ Lạc biết, Lận Duệ Hồ sau lưng thọc hắn một đao, hắn sẽ tức đến chết.

Hạ Thư Khanh bắt đầu hiểu rõ, Lận Duệ Hồ là nhìn Hạ Lạc không vừa mắt. Nhân loại tâm tư đố kị thực sự là một tồn tại thú vị.

Hạ Thư Khanh thản nhiên cười: "Tôi không cần Hạ Lạc làm đại bàng, chỉ cần nó bình an vô sự. Tài sản của Hạ gia cũng đủ để nó yên tâm sống mười đời."

Hơn nữa, Hạ Lạc ngoài mặt không phải là đơn thuần vô hại, hắn tàn nhẫn, khí thế hoàn toàn không thua bởi bất luận kẻ nào.

Giờ phút này, ánh mắt Hạ Thư Khanh hiện lên ý cười, mê hoặc lòng người phát run, ý loạn tình mê. Đầu ngón tay Lận Duệ Hồ dừng lại, trong chốc lát thấy thần, cảm giác ngột ngạt. Chỉ cần nghe tên Hạ Thư Khanh đã khiến người ta sợ mất mật, không ngờ lại có một màn "cha con tình thâm" như vậy.

Lận Duệ Hồ hô hấp có chút hỗn loạn, đầu lưỡi có vị chua mà anh cũng không thèm để ý: "Tiên sinh đối với thiếu gia rất tốt."

“Hạ gia cũng không có bạc đãi cậu.” Hạ Thư Khanh không biết Lận Duệ Hồ đã bắt đầu ăn dấm, hắn khoát khoát tay: “Đêm nay cậu canh cửa, đừng để Hạ Lạc vào nữa.”

“Canh ở đây?” Đầu lưỡi của Lận Duệ Hồ hơi tê dại, trong lòng có loại thụ sủng nhược kinh, lần đầu tiên anh qua đêm trong phòng của Hạ Thư Khanh.

Còn Hạ Thư Khanh thì cười một cách thẳng thắn: “Không sao, cậu cũng sẽ không bò lên giường đúng không?” Hắn có bệnh thích sạch sẽ, ai mà dám bò lên giường của hắn liền xác định xong đời. Nam chính không thể phụ tín nhiệm của hắn.

Trái tim Lận Duệ Hồ nhảy dựng lên, nhìn ánh mắt Hạ Thư Khanh bằng phẳng, anh lại có loại cảm giác chột dạ, Lận Duệ Hồ không dám cam đoan bất cứ cái gì, cũng không dám đếm số lần lăn giường với học trưởng Hạ trong giấc mơ.

Cũng may, Lận Duệ Hồ cũng giác ngộ được một số kỹ năng diễn xuất trong thực chiến, khinh thường cười lạnh: "Tiên sinh đùa gì vậy? Ngài là đàn ông, tôi làm sao có hứng mà leo lên giường được?" Anh căn bản không nghĩ tới mình sẽ có một ngày bị vả mặt.

“Vậy là tốt rồi.” Hạ Thư Khanh cũng không cố ý chọc thủng, Lận Duệ Hồ giọng nói phản bác quá lớn, có chút đáng yêu. Hạ Thư Khanh môi khẽ giật giật, chờ đợi một ngày nam chính cầu xin mình. Hắn vỗ tay, đèn trong phòng ngủ tự động tắt.

Trời tối đen như mực, thế giới bên ngoài im lặng, Lận Duệ Hồ nhận ra rằng anh và Hạ Thư Khanh đang ở một mình trong phòng, ngoài tiếng nhịp tim của chính anh, anh chỉ có thể nghe thấy tiếng thở đều của Hạ Thư Khanh, có chút cảm giác tồn tại.

Khi xung quanh trở nên yên tĩnh hơn, tâm trí của Lận Duệ Hồ trên ghế sô pha càng trở nên hưng phấn. Anh dường như ngửi thấy hơi thở của cơ thể Hạ Thư Khanh, rất giống với người trong mộng, khiến cả người anh nóng bừng.

Hạ Thư Khanh day day mi tâm: “A Hồ, cậu không ngủ được à?” Hắn cũng không ngủ được, muốn chơi game.

Lận Duệ Hồ cảm nhận được nguy hiểm, anh nhéo mạnh vào đùi mình, cơn đau mang đến thanh tỉnh. Anh bình tĩnh thở chậm lại: "Không, tiên sinh ngủ đi."

Khóe môi Hạ Thư Khanh hơi câu lên: "Được rồi, có ngủ ngon."

Sắc mặt Lận Duệ Hồ hơi nóng, không để ý tới chột dạ, trong trí nhớ bỗng nhiên hiện lên một tia không thích hợp.

Hạ Lạc luôn tiếp cận Hạ Thư Khanh dù cố ý hay vô ý, tiếp xúc thân thể thường xuyên, trong mắt đều là ngưỡng mộ. Lận Duệ Hồ kìm nén trong lòng một cỗ chua xót, người ngoài cuộc tư vị không dễ chịu gì. Vì vậy, ngay cả trong giấc mơ của mình, Lận Duệ Hồ cũng không quên chuyện đó.

Học viện quân sự Liên Bang đã tổ chức huấn luyện nhóm, bất kể cấp độ hay trình độ, lập thành tổ đội cạnh tranh.

Một nhóm nam nữ trẻ tuổi tụ tập xung quanh, háo hức mời Hạ Thư Khanh: "Học trưởng đã có đồng đội chưa? Suy tính một chút thấy em thế nào?"

"Hạ đồng học, không bằng chúng ta thử một đội xem."

...

“Đồng đội của tôi không thể kém hơn tôi.” Hạ Thư Khanh lạnh lùng từ chối, làm tan nát trái tim của những chàng trai cô gái trẻ xung quanh.

Thân hình cao lớn thẳng tắp của Lận Duệ Hồ vượt qua biển người, đứng thẳng trước mặt Hạ Thư Khanh, hai mắt sáng ngời, ẩn chứa tính chiếm hữu: "Anh ấy là ... đồng đội của tôi."

Khí tức mạnh mẽ của Lận Duệ Hồ khiến mọi người không thể nhìn thẳng vào, ai ai cũng đều thở dài một hơi rồi không cam lòng rời đi.

Tuy nhiên, vẫn có một số người không chịu bỏ cuộc, A Tu học trưởng là một trong số đó. A Tu mỉm cười chân thành, khiêm tốn đẹp trai, gửi một lời mời: "Thư Khanh, cậu suy tính một chút thấy tôi thế nào?"

“Anh muốn tranh với tôi?” Lận Duệ Hồ hơi siết chặt tay, anh không quên rằng A Tu rất thèm muốn vị trí của đồng đội mình, em gái A Tu cũng thèm muốn Hạ Thư Khanh.

A Tu kích động kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Phải thử qua mới biết được ai mới là đồng đội phù hợp nhất. Người nào đó chạy trốn lại trở về, không cần cũng được".

Lận Duệ Hồ đè ép l*иg ngực muốn bạo phát, tính chiếm hữu mạnh đến phát cuồng: "Ngậm miệng, không nghe thấy à, anh ấy là của tôi!"

Hạ Thư Khanh: Chậc chậc, khi ghen lên lại rất soái.