【10.2】Trong mộng: Toilet play: Đè ở trên tường cắm, học đệ chủ động cầu thao / Ngoài mộng: Sĩ quan ăn dấm
Hạ Thư Khanh cắn lỗ tai của Lận Duệ Hồ: "Ngoan, em chỉ cần nói một câu."
Thanh âm từ tính cười khẽ, lỗ tai của Lận Duệ Hồ như muốn nổ tung, nóng rực, đỏ như máu: "Ừm ... đừng..."
Hậu huyệt Lận Duệ Hồ vì mất đi côn ŧᏂịŧ mà cơ khát nhúc nhích, lúc này mới ý thức được cơ thể của mình lại dâʍ đãиɠ như thế. Anh ngẩng cổ lên, lắc đầu trái phải, chống lại du͙© vọиɠ: "Ừm ... không muốn..."
Ý chí của Hạ Thư Khanh rất kinh người, hắn cưỡng ép rút côn ŧᏂịŧ của mình ra, thịt mềm tách ròi tạo ra tiếng nước vô cùng xấu hổ. Hắn cũng rất khó chịu, gắng gượng côn ŧᏂịŧ đang có ý điịnh muốn đỉnh vào hậu huyệt đang trầm lan dâʍ ŧᏂủy̠: "Ngoan, chỉ cầu xin một câu, học trưởng sẽ cho cái em muốn. Nhìn cúc huyệt của em xem, đối khát đến chảy nước rồi."
"A ..." Lận Duệ Hồ kịch liệt vặn vẹo trong hậu huyệt trống rỗng, không có vật cứng rắn lấp đầy, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra nhỏ giọt trên mặt đất, tiếng nước càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu óc anh. Cả người anh run lên, cảm giác du͙© vọиɠ còn chưa được thỏa mãn, khó có thể chịu được tra tấn. Cánh mông run rẩy không kẹp được, khao khát muốn được dị vật đυ.ng chạm, ngón chân co quắp cọ xát, không thể ngậm lấy đỉnh của dị vật, thống khổ rêи ɾỉ: "A ... a ... trống quá ... "
Hạ Thư Khanh vừa đấm vừa xoa dụ dỗ: "Nói đi, chỉ cần em muốn, tôi đều sẽ thỏa mãn em."
Lận Duệ Hồ toàn thân đỏ bừng xấu hổ, đặc biệt ngon miệng, nhắm chặt mắt lại, lông mi rung động, hô hấp rối loạn: "Xin ... làm ơn..." anh cắn môi, vẫn không nói được câu hoàn chỉnh.
Hạ Thư Kahnh chỉ dạy: “Nói, Cầu xin côn ŧᏂịŧ của chủ nhân cắm vào, hưởng dụng hậu huyệt.”
Ngọn lửa du͙© vọиɠ đã bùng lên, thế nhưng từ tận sâu trong xương cốt của Lận Duệ Hồ cũng không chịu thua, bất giác thốt ra: “Đừng nói nhảm."
Lận Duệ Hồ mồ hôi nhễ nhại, chủ động kẹp chặt eo Hạ Thư Khanh, một tay chống lấy bả vai hắn, co rút kẹp chặt mông, cầm gậy thịt của Hạ Thư Khanh đút vào huyệt đạo của mình, tự mình phập phồng lên xuống, cổ họng không nhịn được thở ra một hơi rêи ɾỉ: "A ... làm tôi!"
Hạ Thư Khanh hơi ngạc nhiên, nhìn được một mặt dã tính của nam chính cũng thú vị không kém, thao cũng phá lệ hưởng thụ. Hắn nâng mông Lận Duệ Hồ lên cao, đột nhiên buông tay ra, đem cơ thể đang treo trên người hắn thả xuống, toàn bộ gậy thịt bị ép vào nơi sâu thẳm.
Cùng lúc đó, Hạ Thư Khanh thẳng lưng đỉnh vào chỗ sâu nhất của hành lang. Thiếu niên trên người cứng đờ, cơ thể đang treo lơ lửng lại tự do rơi xuống, để cho côn ŧᏂịŧ dày dài xâm nhập vào chỗ sâu, thu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ.
"Ưm! Quá sâu ..." Lận Duệ Hồ ngay lập tức bị đâm vào một độ sâu đáng kinh ngạc. Anh gần như nghĩ rằng mình đang bị xuyên thủng, một hồi kịch liệt cao trào, côn ŧᏂịŧ bắn ra một lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng ngà, toàn thân bừa bộn.
Hạ Thư Khanh vẫn chưa thỏa mãn, càng thêm mãnh liệt, trong không gian chật hẹp đen Lận Duệ Hồ lăn lộn thao làm, thẳng đến khi hắn rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình vào trong huyệt nhỏ đã sưng đỏ: "Một giọt cũng không được sót, toàn bộ nuốt hết vào."
Hắn dùng thân thể nỗ lực giáo huấn học đệ, khóc lóc đến bắn ra ngoài, chỉ có đồng ý điều kiện của hắn, không bao giờ dám trốn tránh hắn nữa, nếu không sẽ chỉ bị trừng phạt nghiêm khắc hơn.
"A..." Lận Duệ Hồ rêи ɾỉ trầm luân trong kɧoáı ©ảʍ. Anh đỏ bừng mặt, mồ hôi nhễ nhại, vô thức kẹp chặt mông, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Hạ Thư Khanh trong hành lang co thắt sau cơn cực khoái. Tiếp theo, đối mặt với mọi con mắt nhìn vào, Lận Duệ Hồ kẹp chặt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cả ngày. Xấu hổ vô cùng. Nhưng không hiểu sao lại có một chút phấn khích, hy vọng rằng Hạ Thư Khanh càng quá phận một chút.
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, những người đó đều không biết gì, học trưởng Hạ Thư Khanh trong mắt bọn họ, người được mọi người ngưỡng mộ, lại không biết một mặt lưu manh bạo thao học đệ của mình.
...
Vào ban đêm, có một tiếng "bịch" từ phòng ngủ của Hạ Thư Khanh truyền đến, Lận Duệ Hồ ở sát vách đột nhiên đạp cửa xông vào nhưng lại nhìn thấy một cảnh tượng bất ngờ.
Hạ Thư Khanh chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, cơ thể thon dài trắng nõn trần trụi, xương quai xanh tinh xảo tạo thành một đường vòng cung quyến rũ, mỗi một tấc cơ bắp đều đặc biệt hấp dẫn, đôi mắt không có đeo kính càng thêm phá lệ trầm tĩnh.
Lận Duệ Hồ sững người một lúc, yếu hầu vô thức lăn lộn. Vẻ quyến rũ mà Hạ Thư Khanh vô tình tỏa ra, đặc biệt mê người.
Phía sau chiếc giường trắng như tuyết, một bóng người nhoài lên khỏi mặt đất. Hạ Lạc hai mắt ẩm ướt, vịn eo: “A, đau quá.”
Cứ như vậy bị đạp xuống giường, cậu còn không có cơ hội giải thích.
Lận Duệ Hồ co rút đồng tử, Hạ Thư Khanh mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, dáng người mảnh khảnh, so với cơ thể thiếu niên và một người trưởng thành, eo thon, làn da trắng như ngọc, sáng ngời, hoàn mỹ như sứ.
“Thiếu gia sao lại ở đây?” Lận Duệ Hồ thu hồi vũ khí, buột miệng hỏi, trong ngực dâng lên một tia cáu kỉnh.
Hạ Lạc nhéo nhéo góc quần áo với vẻ sợ hãi: "Kể từ hôm đó, tôi sợ hãi và gặp ác mộng cả đêm. Đêm nay tôi không ngủ được, muốn đến trò chuyện với ba tôi."
Chỉ khi nhìn thấy Hạ Thư Khanh bình an vô sự, cậu mới có thể xoa dịu trái tim bất an vì suýt chút nữa mất đi người thân quan trọng của mình.
Hạ Thư Khanh nhíu chặt lông mày: “Có biết, quy tắc của tôi.” Phòng ngủ của hắn không bao giờ cho phép người ngoài vào. Hạ Lạc thực sự quá ngây thơ.
Lận Duệ Hồ nhìn bộ dạng không e dè của Hạ Lạc, rất khó chịu: "Tiên sinh nói, phòng ngủ không cho phép người thứ hai tiến vào."
Là một vệ sĩ, Lận Duệ Hồ cũng bị cấm vào phòng của Hạ Thư Khanh, có lẽ có một bí mật khác trong đó. Các đồng nghiệp thúc giục Lận Duệ Hồ thu thập bằng chứng quan trọng, không thể trì hoãn thêm nữa. Anh dồn nén tâm tư phức tạp, nhưng nhiệm vụ tiến triển chậm chạp.
Hạ Lạc rũ mắt xuống, ngượng ngùng cười: "Xin lỗi ba, con chỉ là rất nhớ người."
Hạ Thư Khanh híp mắt: "Nó lẻn vào. Là vệ sĩ, cậu không có phát hiện sao?"
“Thực xin lỗi, tôi sẽ cẩn thận hơn.” Lận Duệ Hồ hít vào một hơi, rõ ràng anh đang bị khiển trách, nhưng trong lòng nhẹ đi một cách khó hiểu.
Hạ Lạc lộ ra một bộ dáng ngây người, gò má ửng đỏ: "Ba, con rất nghe lời, sẽ không gây phiền phức cho người. Cho con ở lại đêm nay ở đây, được không?"
Hạ Thư Khanh vẫn chưa trả lời, Lận Duệ Hồ đã đứng trước mặt cậu ta, nói từng chữ: "Cậu có thể liên hệ với bác sĩ điều trị chấn thương tâm lý."
Hạ Lạc có chút tức giận nhìn chằm chằm: " Tôi cùng ba nói chuyện, anh dựa vào cái gì xen vào?"
Lận Duệ Hồ nắm chặt tay, hắn quả thực là người ngoài, giờ phút này cùng người thừa kế của Hạ thị đối địch cũng phải chuyện tốt, vẫn buột miệng kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: "Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ an toàn cho Hạ tiên sinh, không cho bất luận nguy cơ tiềm ẩn nào uy hϊếp, bao gồm cả thiếu gia."
“Anh nói bậy!” Hạ Lạc tức giận, không muốn bị Hạ Thư Khanh hiểu lầm: “Tôi có chết cũng sẽ không thương tổn đến ba."
Lận Duệ Hồ cũng thuộc dạng khó chơi: "Cẩn thận vẫn là trên hết. Thiếu gia, mời trở về cho."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cơ hồ sắp đấm nhau một trận.
Hạ Thư Khanh vuốt vuốt sống mũi: "Đi ra ngoài."
Hạ Lạc biết Hạ Thư Khanh đang nghiêm túc, cậu cúi đầu ủy khuất: "Vâng ạ. Ba, ngủ ngon."
Vẻ mặt đáng thương của Hạ Lạc rất có tính mê hoặc, nhưng đáng tiếc đó lại là một Hạ Thư Khanh sắt đá: "Ra ngoài nhớ khép cửa lại. Về phần A Hồ, trở về đi."
Lận Duệ Hồ sửng sốt một chút, tim đập nhanh.