Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Chương 10.1

【10.1】Trong mộng: Toilet play: Đè ở trên tường cắm, học đệ chủ động cầu thao / Ngoài mộng: Sĩ quan ăn dấm

Trong giờ giải lao giữa các tiết học, cả tòa phòng học lớn một trận ồn ào náo động, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện không dứt bên tai.

Toilet người đến người đi, không khác gì lúc bình thường. Ở gian phòng tận cùng bên trong, mặt đất tráng men sứ sáng đến có thể soi gương. Hai thanh niên anh tuấn cao lớn quấn lấy nhau kịch liệt dây dưa, bốn phía xung quanh càng thêm chật hẹp, chỉ chứa lẫn nhau.

“Ngoan, ôm lấy chân.” Cách vách, Hạ Thư Khanh áp hai chân Lận Duệ Hồ vào l*иg ngực của đối phương, côn ŧᏂịŧ nóng như lửa lao từ dưới đi lên cắm vào đường hành lang tràn lan dâʍ ŧᏂủy̠, tiến vào chỗ sâu nhất của cơ thể.

“Ưm!” Lận Duệ Hồ dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, vạt áo mở rộng, phía trước nóng rực. Anh ôm lấy chân, mất cảnh giác bị cự vật nóng bỏng cường thế xâm phạm, liên tục cắm vào rút ra.

"Lừa gạt ... anh nói đã được lau sạch ..." Ánh mắt Lận Duệ Hồ mãnh liệt lên án, Hạ Thư Khanh lừa anh đến toilet để đạt kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt. Anh vừa tức giận vừa uất ức, cơ thể không cưỡng lại được kɧoáı ©ảʍ của sự dâʍ ɭσạи.

Côn ŧᏂịŧ cứng cáp của Hạ Thư Khanh được ngâm trong hậu huyệt tràn đầy dâʍ ŧᏂủy̠, thịt mềm trơn nhẵn nhiệt tình quấn quanh gậy thịt, trùng điệp mυ'ŧ vào mã mắt nhạy cảm. Hắn lôi kéo cánh mông đầy đặn của anh, đùa bỡn thành đủ loại hình thái dâʍ đãиɠ, hung hăng va chạm đến chảy nước: "Ừm..."

“Dù sao cũng phải dọn dẹp sạch sẽ, trước tiên cứ thoải mái đi.” Hạ Thư Khanh luôn nói đạo lý, dùng môi bịt kín lời chủi mắng của Lận Duệ Hồ, hạ thân ngang ngược thao vào, vừa nhanh vừa thoải mái: "Em là đồng đội của tôi, không cho phép cùng người khác ra ngoài làm nhiệm vụ."

“Ừm… Tôi không muốn lập đội với ai nữa.” Lận Duệ Hồ gần như bị nụ hôn làm cho ngạt thở, hàm trên mẫn cảm bị trêu chọc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, miệng nhỏ đều bị nhét đến tràn đầy, kɧoáı ©ảʍ nhân đôi kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến anh thở gấp.

Lận Duệ Hồ phân tâm nghe động tĩnh bên ngoài, hai mắt đẫm lệ mông lung, cắn chặt răng không để lộ ra tiếng rêи ɾỉ xấu hổ. Cơ bắp xinh đẹp căng cứng, làn da đỏ ửng dính một tầng mồ hôi mỏng, để thanh niên tuấn mỹ thao đến dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi.

Lúc này, gian phòng bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của hai người khác.

Hạ Thư Khanh che đôi môi đỏ mọng của Lận Duệ Hồ: “Xuỵt, đừng phát ra tiếng.”

Hắn chậm rãi đẩy vào rút ra trong hậu huyệt kiều nộn của Lận Duệ Hồ, ma sát da thịt mềm mại mẫn cảm trong tràng đạo, cúi đầu dùng răng chà đạp núʍ ѵú no đủ, bức nam chính thành bộ dáng động tình da^ʍ mỹ, hết sức thú vị.

Lận Duệ Hồ tim đập nhanh, nín thở. Kɧoáı ©ảʍ đạt đến cực hạn cũng không dám lên tiếng, sợ người ngoài phát giác hành động giao cấu cấm kỵ của bọn họ nên chỉ có thể để Hạ Thư Khanh thỏa thích cưỡng bức xâm phạm. Nơi hai người giao hợp ẩm ướt, cọ xát ra lửa nóng, lại ngứa, vô cùng xấu hổ.

Một nam sinh lên tiếng: "A Tu, cậu thực sự mời được Hạ học trưởng? Anh ấy đã sớm cùng học đệ Lận Duệ Hồ khóa dưới lập đội, cường cường liên thủ, tổ đội quá hoàn mỹ. Cậu xác định muốn chen vào?"

Nam sinh kêu A Tu cười đắc ý: "Lận học đệ đã hai lần cùng người khác lập đội, mọi người đều đang tranh giành để trở thành đồng đội mới của Hạ Thư Khanh. Hơn nữa, em gái tôi rất ngưỡng mộ Hạ Thư Khanh, muốn tôi tiếp cận trước."

Nam sinh kia xuýt xoa một tiếng: "Em gái cậu ưu tú như vậy, ánh mắt cũng thật cao. Ha ha, trường chúng ta lại sắp có một cặp nam thần nữ thần ..."

A Tu mỉm cười: "Vẫn còn sớm, tôi đang đợi hồi âm của Hạ Thư Khanh."

Hai người cười nói rời đi, toilet lại lần nữa an tĩnh lại.

Hạ Thư Khanh buông tay buông chân, gậy thịt cắm vào hậu huyệt sưng đỏ, càng thao càng sâu. Hắn áp vào trán Lận Duệ Hồ cười khẽ: "Hừm... học đệ đang nghĩ gì vậy?"

"A ..." Lận Duệ Hồ cắn chặt môi dưới đến chảy máu, cảm thấy sảng khoái vô cùng. Đáy mắt phiếm hồng nhuốm đầy tìиɧ ɖu͙©, da thịt cọ xát, tiếng nước va chạm quanh quẩn trong toilet trống trải, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh mẫn cảm của anh, xấu hổ đến cực điểm. Lận Duệ Hồ hô hấp không ổn định: "Nếu anh cùng người khác lập đội, sẽ chấp nhận em gái anh ta sao?"

Rõ ràng là anh là người đầu tiên nói không giữ lời, nhưng anh không thể chấp nhận việc Hạ Thư Khanh lựa chọn người khác, thật sự đáng xấu hổ.

“Sẽ không. Nhưng nếu em vẫn chạy trốn, cũng đừng có trở về.” Hạ Thư Khanh đẩy vào tràng đạo mềm mại ẩm ướt của Lận Duệ Hồ, thâm nhập vào nơi sâu nhất trong cơ thể anh, gần như xuyên qua bụng. Hạ Thư Khanh cúi đầu cười khẽ: "Nhìn xem, học đệ bị học trưởng cắm vào đến nỗi bụng lớn lên rồi."

"A ha ..." Lận Duệ Hồ vô thức cúi đầu xuống, cái bụng phẳng lì hơi nhô lên, hình dạng qυყ đầυ tròn trịa ở trên dưới làn da hơi gồ lên đặc biệt xấu hổ. Mà giữa hai chân Lận Duệ Hồ, côn ŧᏂịŧ cứng cáp và nóng bỏng của Hạ Thư Khanh đem hậu huyệt banh ra đến cực hạn, không có một chút nếp gấp, nơi giao hợp nóng bỏng còn nhớp nháp một mảnh dâʍ ŧᏂủy̠.

Lận Duệ Hồ là lần đầu tiên đối mặt với cảnh mình bị Hạ Thư Khanh lừa gạt, mặt đỏ bừng, tim đập đến mức xấu hổ, cả người run lên: "A ... Đừng nói nữa...Tôi không bỏ đi. Anh đừng lập đội với A Tu, cách xa em gái của anh ta xa một chút."

Lận Duệ Hồ không nghĩ sâu xa về tâm tư muốn điên cuồng độc chiếm Hạ Thư Khanh của mình, anh dùng thân thể của mình để khiến hắn từ đơn thuần ngây thơ, đối với tình yêu như cá gặp nước (không thể tách rời). Tuyệt đối không cho kẻ nào nào được phép xen vào giữa họ.

“ừm… em sẽ không tránh tôi chứ?” Côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh ở trong hậu huyệt trêu chọc, vuốt ve vách thịt co rút lại mυ'ŧ vào. Hắn cố ý dừng lại, nheo mắt: "Ăn xong liền chạy cũng quá vô trách nhiệm."

Lận Duệ Hồ cố gắng thanh tỉnh, cơ thể của anh bị treo lơ lửng, bị mắc kẹt giữa bức tường và Hạ Thư Khanh. Gậy thịt nóng như lửa tiến vào nơi sâu nhất, sự trống rỗng được lấp đầy như cám dỗ lòng người. Anh lắc đầu, mồ hôi nhễ nhại rồi lẩm bẩm một mình: "Tôi... chúng ta không nên quan hệ."

Hạ Thư Khanh rất hiếu kỳ về tìиɧ ɖu͙©, Lận Duệ Hồ bị vây khốn bên trong cũng không phát giác chính mình cũng nghiện, anh sợ một ngày nào đó, bản thân sẽ không còn phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực, làm ra những chuyện điên rồ.

Hạ Thư Khanh vỗ vỗ vào cánh mông Lận Duệ Hồ, ánh mắt vô tội lên án: "Em câu dẫn tôi trước, còn kêu tôi không được tìm người khác. Rất khó xử a?"

"Đừng ... a ..." Lận Duệ Hồ hô hấp nặng nề, lần đầu tiên bị vỗ mông, cánh mông lắc lư đẹp mắt. Anh xấu hổ không dám nói nữa, hoàn toàn quên mất về sau học trưởng ngây thơ này tệ hại như thế nào. Gậy thịt khổng lồ của hắn tràn đầy cảm giác tồn tại, nhưng hiện tại lại bất động, hành lang nóng ướt trống trải khó có thể ức chế: "Tôi... tôi không cố ý ... anh..."

Lực cánh tay Hạ Thư Khanh mạnh mẽ, đỡ cơ thể Lận Duệ Hồ lên, gậy thịt cùng hậu huyệt chậm chạp tách rời. Du͙© vọиɠ gần đến cao trào lại bị đình chỉ, không thể giải tỏa, đặc biệt tra tấn người: "Anh muốn thế nào? Nói cho tôi biết."

Cảm giác ngứa ngáy dày đặc lan ra tận sâu trong xương tủy, bên trong tràng đạo điên cuồng muốn được lấp đầy. Lận Duệ Hồ khó khăn rêи ɾỉ, hai chân kẹp chặt eo Hạ Thư Khanh, bờ mông đung đưa, hậu huyệt không ngừng mấp máy, khuất phục trước ánh mắt quyến rũ của hắn: "A ... động đi."

Hạ Thư Khanh tiếp tục động tác muốn rút ra, cứng lòng: "Cầu xin tôi."

"Ưm ..." Lận Duệ Hồ không ngừng rêи ɾỉ, ruột thịt nuốt chặt lấy gậy thịt nóng bỏng, từng li từng tí muốn tách ra, sự trống rỗng mạnh mẽ đánh thẳng vào đại não, thân thể bị du͙© vọиɠ dày vò. Đang điên cuồng tình ái bên trong bỗng nhiên bị rút ra, giống như cá bị ném lên bờ, tuyệt vọng giãy dụa mất nước: "Ừm ... đừng đi..."