【9.2】 Ngoài mộng: nguy cơ bắt cóc, thân mật ôm nhau / Trong mộng: Play trước công chúng: Đi học bằng hậu huyệt, bắn tận sâu vào trong
Ba giờ sau, ánh sáng bên ngoài chiếu vào. Hạ Thư Khanh rời khỏi hiện trường, không ôm ấp Lận Duệ Hồ nữa.
Gương mặt Lận Duệ Hồ không vui đẩy cáng ra, mờ mịt nắm lấy chiếc áo sơ mi nhuốm máu. Anh hoang mang, bỗng dưng hối hận vì đã chấp nhận nhiệm vụ này, sao lại khát khao được ôm lâu hơn nữa chứ.
“Ba, ba không sao rồi.” Hạ Lạc cười như trút được gánh nặng, ngón tay luôn được sống trong nhung lụa giờ đang đầy rẫy vết thương, máu chảy đầm đìa phá vỡ thẩm mỹ.
Hạ Thư Khanh lấy khăn tay trắng ra, quấn lên tay Hạ Lạc: “Đã lớn vậy rồi mà chẳng hề cẩn nhận chút nào.”
Hạ Lạc không thấy đau, cũng không nghe thấy giọng nói nào khác. Cậu nhào vào l*иg ngực Hạ Thư Khanh, khóc nức nở vì tìm lại được thứ đã mất: “Ba, đừng rời khỏi con… ba là người thân duy nhất của con……”
“Chỉ mười giây thôi.” Hạ Thư Khanh bất đắc dĩ mở tay ra, hắn không khỏi đồng cảm đôi chút. Hạ Lạc giống như đứa trẻ chưa lớn, cực kỳ dính người. Khó tưởng tượng tương lai sau khi hắn chết, Hạ Lạc sẽ trở thành thủ lĩnh đảm đương ở một phía, cùng nam chính chống cự đến cùng.
Trong mắt mọi người là hai cha con ôm nhau thắm thiết, trọn vào trong ánh mắt Lận Duệ Hồ, gương mặt Hạ Lạc cọ cọ vào bộ ngực trần trụi của Hạ Thư Khanh, chói mắt hết sức.
Lận Duệ Hồ siết chặt tay, đã thành niên, mà còn ôm ấp chẳng e lệ gì.
“Tiên sinh.” Lận Duệ Hồ bước lên: “Thiếu gia, để bác sĩ kiểm tra một chút.”
Hạ Thư Khanh ra vẻ ghét bỏ, nhanh chóng đẩy Hạ Lạc đi: “Đi đi.”
Hạ Lạc không thể cãi mệnh lệnh của Hạ Thư Khanh, đỏ hồng mắt lưu luyến rời đi.
Cảm giác khó chịu cuối cùng cũng được giảm bớt, lần đầu tiên trong hôm nay Lận Duệ Hồ nở nụ cười dịu dàng. Một lát sau, anh lại hơi mơ màng. Bản thân đang cười chuyện gì vậy?
……
Màn đêm buông xuống, Lận Duệ Hồ tìm bác sĩ để uống hai viên thuốc, khi đã đủ tinh thần mới chìm sâu vào giấc ngủ.
Lúc này, Lận Duệ Hồ hiểu rõ ràng, khung cảnh kỳ lạ trong mơ của anh. Lận Duệ Hồ xin ra ngoài thực hiện nhiệm vụ huấn luyện, chủ động cùng tổ đội với người khác, trừ việc trốn tránh Hạ Thư Khanh, anh vẫn không thấy cảnh trong mơ giống nhau chỗ nào. Nhưng suốt một vòng, Lận Duệ Hồ không thể tỉnh lại.
Trời hỡi đồng đội anh lại muốn làm việc một mình, Hạ Thư Khanh bất mãn đến nỗi muốn ra tay dạy dỗ.
Ngoài việc huấn luyện thực chiến ở trường quân đội Liên Bang, lý luận dạy dỗ cũng quan trọng không kém.
Trong lớp học, sinh viên quân đội mang mắt kính đặc chế, nhìn thầy giới thiệu các kiểu kết cấu tinh vi của vũ khí mới. Toàn thân hệt như cảnh mộng, trang bị sắm sửa từ trong ra ngoài phóng đại hình ảnh lập thể của tiểu nhân, bày ra như một.
Lận Duệ Hồ nhìn mê muội, bầu không khí của việc sinh sống lâu trong quân giáo. Không bao lâu, anh nghe thấy hơi thở quen thuộc, ngón tay thon dài của thiếu niên yên lặng không tiếng động trêu chọc vòng eo của anh, mềm nhẹ tùy ý xoát cảm giác tồn tại mãnh liệt.
Cuối cùng bên hông Lận Duệ Hồ trở nên tê rần, hô hấp hơi loạn, anh bỗng dưng tháo mắt kính xuống.
Gương mặt trắng nõn của Hạ Thư Khanh ánh vào mi mắt, mặt mày của thanh niên tuấn tú ngây ngô, hơi thở lười biếng gợi cảm cường thế câu nhân, cặp mắt của hắn chưa từng có ý cười dịu dàng như cảnh trong mơ.
Giáo viên nghiêm túc dạy học, chung quanh là học sinh đông đúc như lùm hoa hội tụ. Cảnh trong mơ chân thật ngoài dự đoán, đau đớn cùng vui thích tồn tại cùng một lúc.
Thế cho nên, khi biết rõ đây không phải là mơ, anh không khỏi hỗn loạn nhất thời. Lận Duệ Hồ như về trường quân đội tám năm trước, không khí nghiêm khắc không chút cẩu thả.
Hạ Thư Khanh ôm lấy sống lưng bóng loáng vội vàng trước mắt mọi người, trêu chọc hai đầṳ ѵú mẫn cảm đỏ rực đang run rẩy, hoạt sắc sinh hương [1]
[1] Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của hoa.
Lận Duệ Hộ không khỏi cong lưng, không dám gọi ra tiếng, lắc đầu ngăn chặn thủ đoạn của Hạ Thư Khanh, không cho hắn xâm phạm một bước.
Hạ Thư Khanh nhìn vành tai đỏ ửng của nam chính, vừa thẹn vừa hưng phấn, được một tấc lại muốn tiến một thước gãi vào lòng bàn tay của đối phương, thấp giọng nói: “Được, đừng để cho người khác nghe thấy.”
Hạ Thư Khanh tiến sát phía sau lưng Lận Duệ Hồ, liếʍ láp lên vành tai đỏ nóng, ngón tay thò vào góc áo Lận Duệ Hồ, thong thả ung dung mà cố ý tra tấn vuốt ve đường cong cơ bắp gợi cảm của thanh niên xinh đẹp, uyển chuyển nhẹ nhàng lướt qua eo thon gấp gáp, bàn tay dâʍ ɭσạи nắm lấy bờ mông đầy đặn rắn chắc, cuối cùng dừng lại hậu huyệt chật hẹp giữa kẽ mông, nóng lòng đâm thọc thử vào cửa huyệt.
“Đừng…” Lận Duệ Hồ xấu hổ giận dữ không thôi, tiếng hít thở tăng thêm, Hạ Thư Khanh dâʍ ɭσạи bộ vị quá, đồng thời dâng lên sự run rẩy và khát vọng.
Giáo viên với các bạn học mang mắt kính chăm chú nghe giảng, nhưng tùy lúc nghe thấy tiếng động của bọn họ. Lận Duệ Hồ không dám tưởng tượng hình ảnh bại lộ, anh cảm thấy ngượng nghịu gấp bội, nhẹ nhàng chạm vào đã thấp giọng thở dốc.
“Cơ thể em nói với tôi là nó rất thích.” Ngón tay thon dài của Hạ Thư Khanh trêu ghẹo đâm thọc vào cửa huyệt chật hẹp, thịt mềm ngây ngô ép mυ'ŧ đầu ngón tay của hắn. Hạ Thư Khanh khàn khàn trêu đùa, “Bên trong học đệ vẫn vội vàng như thế.”
“Ưm, ha……” Vành tai của Lận Duệ Hồ nóng lên, như thể đám đông đang ngó nhìn khung cảnh da^ʍ mỹ diễn ra giữa ban ngày, dị vật xâm lấn nơi bí ẩn mà anh cảm thấy thẹn, xấu tính thăm dò khắp nơi, cảm giác trương cứng khiến anh không thích ứng được mau.
Lận Duệ Hồ cắn răng, chung quanh người nhìn không tới, nhưng là không thể gây trở ngại bọn họ nghe được. Anh xấu hổ giận dữ không thôi, trừng mắt nhìn Hạ Thư Khanh: “Ra… Đi……”
Hắn nhìn đôi mắt căm tức quyến rũ, huyệt nhỏ ngượng ngùng gắt gao co rút, khẩn trương lấy lòng không tha.
“Do nó kẹp chặt tôi.” Hạ Thư Khanh được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, ỷ vào Lận Duệ Hồ không dám lên tiếng, hắn ôm người vào trong ngực mình, ngón tay mềm mại thong thả xâm phạm huyệt hậu chật hẹp, vách thịt non nớt yêu kiều bị hắn thành thạo thọc vào rút ra, dâng lên cơn nóng xa lạ.
Hạ Thư Khanh cọ xát qua chỗ thịt mềm hơi nhô lên, thân mình Lận Duệ Hồ run rẩy, hô hấp đứt quãng, bị chọc trúng điểm yếu trên người: “A……”
Hạ Thư Khanh cười khẽ tăng thêm sức lực, đâm thọc sâu vào tuyến tiền liệt mẫn cảm, ruột thịt chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ hưng phấn mấp máy, chặt chẽ quấn quanh ngón tay Hạ Thư Khanh, dâʍ ɖị©ɧ ướt đẫm khó khăn tràn ra ngoài, cơn khát du͙© vọиɠ vẫn chưa được thỏa mãn.
“Ưm!” Sự tê mỏi khác thường lan ra đại não Lận Duệ Hồ, tràn ra toàn ra, đường đi phân bố lượng dịch lớn, nhu cầu ngứa ra mạnh mẽ bị hung hăng lấp đầy. sắc mặt Lận Duệ Hồ ửng hồng, cơ thể run rẩy, dưới thân yêu kiều, như muốn lao ra không chờ nổi. Anh cảm thấy thẹn không dám ngẩng đầu, như thể đang khó khăn động dục trước mặt mọi người..
Hạ Thư Khanh liếʍ láp vành tai mẫn cảm của Lận Duệ Hồ, khí nóng với tiếng nước vang dội vào tai anh: “Ra nước rồi……”
“Ngài… Dừng lại……” Lận Duệ Hồ kịch liệt thở dốc nằm sát lên bàn, toàn thân anh nóng ran, bờ môi run rẩy, khiến Hạ Thư Khanh bắt nạt đến cực hạn, còn mơ màng nghe thấy tiếng nước dính nhớp dâʍ đãиɠ khi ngón tay ra vào huyệt nhỏ.
“A……” Lận Duệ Hồ vô cùng khẩn trương, cảm thấy thẹn vì lên cao trào khi ngón tay cắm vào, quần áo của Hạ Thư Khanh cực kỳ sạch sẽ, nhàn hạ thoải mái không hề giống với tên đầu sỏ gây tội.
Lận Duệ Hồ quay đầu lại, đôi mắt chớp động tình ánh nước, không cam lòng yếu thế mà ấn giữa háng Hạ Thư Khanh, nghiến răng nghiến lợi thở dốc uy hϊếp: “Đi ra ngoài… đừng làm nữa, tôi sẽ khiến anh xấu mặt đó.”
Hạ Thư Khanh chịu được kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhởn nhơ cười. Cặp mắt xâm lược của hắn cực kỳ quyến rũ, nâng eo ám chỉ, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng đặt vào lòng bàn tay Lận Duệ Hồ, nóng đến nỗi khiến lòng người phải ngứa ran. Hắn thì thầm nhỏ tiếng chỉ hai người nghe thấy: “Ngoan, học đệ, giúp học trưởng bắn ra được không?”
Ý nghĩ to gan lớn mật, gương mặt Lận Duệ Hồ bừng đỏ trong chốc lát. Dù có ở trong mơ thì anh cũng không bao giờ khẩu giao với Hạ Thư Khanh ở nơi công cộng như vầy.
“Học đệ đốt lửa, là tự chui đầu vào rọ rồi.” Hạ Thư Khanh thưởng thức vẻ xấu hổ giận dữ không thôi của Lận Duệ Hồ. Hắn nâng cằm Lân Duệ Hồ hôn xuống một cái, đầu lưỡi nóng bỏng ướŧ áŧ triền miên hôn người phía dưới nhũn cả thôi, thở hồng hộc, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đuôi mắt nhuốm tình.
Hạ Thư Khanh nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi sưng đỏ ướŧ áŧ của Lận Duệ Hồ, đỡ lấy cái gáy của thanh niên áp vào giữa háng mình: “Ngoan, học trưởng sẽ báo đáp lại cho em sau.”
Mắt cười của Hạ Thư Khanh có tính xâm lược và quyến rũ lòng người. Cơ thể của Lận Duệ Hồ vô cùng mẫn cảm, bị hôn đến nỗi động tình, dâʍ ɖị©ɧ trong hậu huyệt tràn lan, không khỏi ngượng ngùng nửa vời, anh nhìn Hạ Thư Khanh bành hông đứng thẳng, yết hầu khô nóng hơi ngứa, cự vật thô to sâu trong cơ thể mạnh mẽ ra vào. Tinh ái cấm kỵ của đàn ông thật bí ẩn, nhưng cũng sung sướиɠ tới nỗi người ta phải mê muội.
Trong lòng Lận Duệ Hồ vang lên một tiếng: Dẫu sao chỉ là mơ, chắc lớn mật chút sẽ không sao đâu.
Lớp học trống trải, Lận Duệ Hồ liếʍ liếʍ môi dưới, cánh môi mềm mại nhuốm sắc hồng quyến rũ. Lí trí bị du͙© vọиɠ chiếm cứ, anh như ma xui quỷ khiến mà cúi xuống.
Hạ Thư Khanh thả côn ŧᏂịŧ ra, thẳng tắp vỗ vào khuôn mặt tuấn lãng của nam chính, mơ hồ in lên một dấu vết hồng nhạt, hơi thở nam tính tàn ngập trong chóp mũi Lận Duệ Hồ.
Hạ Thư Khanh chọc chọc vào cúc huyệt Lận Duệ Hộ, giọng nói dụ hoặc: “Ăn sâu một chút.”
Lận Duệ Hồ huyệt khẩu co rụt lại, trên eo nhũn ra, tim đập nhanh hơn, tay chân đều không phải chính mình. Trước mặt mọi người ăn côn ŧᏂịŧ của hắn, xưa nay chưa từng lớn mật như vậy. Hô hấp nóng lên, chỉ nghĩ tốc chiến tốc thắng.
Lận Duệ Hồ đầu ngón tay khẽ run, cầm côn ŧᏂịŧ thô dài trước mặt. Lông mi run rẩy, cảm thấy thẹn đến mặt đỏ tai hồng, cuối cùng hé miệng ngậm lấy qυყ đầυ, vụng về ngây ngô mà mυ'ŧ vào.
Khoang miệng ẩm ướt bao lấy côn ŧᏂịŧ sưng tấy, Hạ Thư Khanh hô hấp hơi trầm xuống, xoa bóp cánh mông phiếm hồng của Lận Duệ Hồ.
Lận Duệ Hồ vừa được khích lệ lại sợ bị phát hiện, vô cùng xấu hổ mà nhắm mắt lại, gian nan nuốt lấy côn ŧᏂịŧ, nhét đầy vào khoang miệng nóng như lửa, hai má phồng lên, cánh môi căng đến cực hạn hơi đau, chiếc lưỡi mềm mại vụng về liếʍ quanh gậy thịt, hai tay vuốt ve tinh hoàn, cánh mông nhếch lên bất giác rung lên bần bật, trong sâu thẳm hành lang có ham muốn mãnh liệt.
Hạ Thư Khanh khàn khàn thở dốc dễ chịu, nam chính lấy lòng mυ'ŧ vào phá lệ kí©ɧ ŧɧí©ɧ sảng khoái. Hắn thẳng lưng, đẩy nhanh tốc độ ra vào trong khoang miệng mềm mại ẩm ướt của Lận Duệ Hồ, cắm thẳng vào cổ họng nhỏ hẹp của anh.
"Ưm ..." Khoé miệng Lận Duệ Hồ bị xâm phạm mạnh mẽ, hơi thở gấp gáp, đôi môi khô ráp hồng hào, chất lỏng mơ hồ chảy ra từ khóe miệng. Anh khó khăn nuốt xuống chất dịch từ qυყ đầυ chảy ra, chất lỏng trong suốt tràn vào cổ họng khát khô, khóe mắt thiếu dưỡng khí mà phiếm đỏ, khuôn mặt đáng thương càng làm cho người ta có suy nghĩ bắt nạt.
Hạ Thư Khanh hơi thở trầm xuống, thọc vào rút ra trong huyệt nhỏ của Lận Duệ Hồ, ngón tay nhanh chóng ướt đẫm. Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng nhanh chóng căng phồng trong miệng Lận Duệ Hồ, thời khắp sắp bắn thì rút ra, gậy thịt được bao bọc bởi một tầng chất lỏng trong suốt. Khoảnh khắc tiếp theo, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng hổi bắn lên khuôn mặt tuấn tú của Lận Duệ Hồ, khuôn ngực cao lớn cường tráng, khóe mắt đỏ bừng vô cùng gợi cảm.
Môi của Lận Duệ Hồ tê dại, vô thức nhắm mắt lại phun ra chất lỏng màu trắng tinh, cả người như được tắm trong hơi thở của Hạ Thư Khanh. Có lẽ là giấc mộng phóng đại du͙© vọиɠ, đầu óc Lận Duệ Hồ trống rỗng, nhưng da^ʍ huyệt không khỏi phun ra kích động, khát khao hơi thở mạnh mẽ của tuổi trẻ, l*иg ngực không thể giải thích được rung động.
Gương mặt Hạ Thư Khanh lười biếng gợi cảm, cười khẽ. Kề sát vào tai Lận Duệ Hồ, đem người ôm vào trong lòng, lau mặt sạch sẽ: "Còn có chút mùi, chúng ta lau đi."
“Được rồi.” Lận Duệ Hồ mơ màng kẹp chặt mông, lỗ nhỏ dính đầy dâʍ ɖị©ɧ, nếu căng thẳng sẽ chảy ra bất cứ lúc nào, chỉ có teher vào toilet rửa sạch sẽ.
Nhưng mà Hạ Thư Khanh dụ dỗ anh vào WC, côn ŧᏂịŧ dày dài theo chất lỏng dâʍ đãиɠ cắm vào nơi sâu nhất trong hậu huyệt Lận Duệ Hồ: "Là một đội, em phải được sự cho phép của tôi, nhớ kỹ?"
“Ưm!” Lận Duệ Hồ bị hắn bịt kín miệng, côn ŧᏂịŧ dài thẳng trong tiểu huyệt gần như xâm nhập vào trong anh, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ đại não, dục cầu bất mãn nháy mắt cao trào.
Các một vách ngăn, bên ngoài người đến người đi. Hạ Thư Khanh đem Lận Duệ Hồ đè dưới thân, côn ŧᏂịŧ dữ tợn hung hăng thao làm ...