Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Chương 8

【8】 Trong mộng: Play trong thư viện, bộ ngực dâʍ đãиɠ, nụ hôn đầu nồng thắm, cao trào kɧoáı ©ảʍ trong huyệt nhỏ, học đệ khóc lóc sau khi bị thao xong.

Thư viện to lớn rộng mở sáng ngời, chỉ có tiếng lật sách yếu ớt và bước chân lẻ tẻ.

Trong một góc khuất của phòng đọc, có cảnh ái muội nồng cháy không hề muốn cho người ta biết.

Trên bàn, Hạ Thư Khanh nửa dịu dàng nửa mạnh mẽ ôm lấy eo thon của Lận Duệ Hồ, vén lớp áo mỏng lộ ra cơ thể cường tráng. Ngón tay thon dài của hắn suồng sã vân vê hai đầu ngực mềm mại của thiếu niên, lòng bàn tay nóng ấm vít chặt lấy đầṳ ѵú mẫn cảm, sưng đỏ lớn rồi dựng đứng lên, vừa đáng thương lại sắc tình.

“A…” Công khai trong thư viện, Lận Duệ Hồ không biết mình có bị người ta nhìn thấy ngay hay không, dây thần kinh của anh căng chặt tận cùng, hoảng loạn xô đẩy cánh tay Hạ Thư Khanh.

Đầu lưỡi ướŧ áŧ của Hạ Thư Khanh liếʍ láp vành tai của Lận Duệ Hồ, âm thanh của tiếng nước ngượng ngùng càng lớn hơn, hơi thở của hắn nóng bỏng: “Phần thưởng, bắt đầu rồi.”

“Ưm, đừng……” Đầṳ ѵú mẫn cảm của Lận Duệ Hồ càng bị tóm chặt trong tay Hạ Thư Khanh, môi lưỡi chà đạp vành tai hồng phấn. Sảng khoái cực hạn tràn trề, Lận Duệ Hồ mềm nhũn thân mình trong chốc lát, sâu trong cơ thể ngứa ran tê dại khác thường, không thể phản kháng.

“Đừng…” Lận Duệ Hồ đứng dậy muốn chạy trốn, nhưng lại bị Hạ Thư Khanh bắt về dễ như trở bàn tay.

Âm thanh chiếc bàn rung chuyển kẽo kẹt, Hạ Thư Khanh ôm lấy Lận Duệ Hồ cười khẽ: “Hư, đừng để người khác nghe thấy.”

Ngực Lận Duệ Hồ đã ửng đỏ một khoảng, anh cong lưng trầm thấp thở dốc, vành tai đỏ lên, xấu hổ và giận dữ không thôi căm tức nhìn: “Làm ở đây, ngài không sợ người ta trông thấy sao?” Anh không hề nhận ra, khi anh giận cũng chính là lúc Hạ Thư Khanh chẳng phân biệt phải trái đúng sai, người thanh niên tuấn mỹ ấy đang muốn thao anh.

Ma lực quyến rũ lòng người của Hạ Thư Khanh đã khiến Lận Duệ Hồ không thể kháng cự. Nam chính vừa ngượng ngùng vừa phản ứng kích động, chỉ khiến cho Hạ Thư Khanh muốn chinh phục mạnh mẽ, sẵn lòng ép buộc người thanh niên ấy thể hiện ra biểu cảm dễ thương.

“Đừng sợ, không có ai tới đâu.” Hạ Thư Khanh cam đoan không hề để tâm. Âm thanh dây lưng cởi bò cùm cụp, nút khóa chậm rãi kéo xuống, Hạ Thư Khanh tách hai chân của Lận Duệ Hồ, ôm người đối diện ngồi trên đùi hắn.

Bàn tay của Hạ Thư Khanh thò vào lưng quần của Lận Duệ Hồ, tóm được cái mông yêu kiều đầy đặn, ngón tay thon dài xoa bóp kẽ mông chật hẹp của thiếu niên, hắn cắn lên bờ ngực phập phồng kịch liệt của Lận Duệ Hồ, nhẹ nhàng gặm cắn thành dấu vết ái muội.

“Sao ngài biết không có người…” Cái mông của Lận Duệ Hồ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nên trở lạnh lẽo, anh ngượng ngùng lo lắng túm lấy vạt áo của Hạ Thư Khanh. Đêm qua ở ký túc xá, anh đã làm nhiều lần với Hạ Thư Khanh trong cảnh trời tối tăm, lần đầu tiên phá vỡ cấm kỵ, đυ.ng vào cơn kí©ɧ ŧìиɧ bí ẩn, để lại sự ấn tượng mãnh liệt.

Lận Duệ Hồ mơ màng biết chuyện này không đúng, anh thấp thỏm mê mang. Nhưng cơn rầm mê kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể không thể thu lại nữa. Thanh niên tràn trề sức lực thăm dò bí mật của đối phương, thao không biết mệt để kiếm tìm sự kɧoáı ©ảʍ tột đỉnh, dần dần vượt qua tuyến cấm kỵ, kịch liệt giao hoan hưởng thụ vui thích vô biên

“Đừng sợ, nhanh ra rồi.” Hạ Thư Khanh vô cùng thông minh, lần đầu tiên tiếp xúc dục tình đã thăm dò chỗ mẫn cảm trên cơ thể của Lận Duệ Hồ. Hắn thành thạo kɧıêυ ҡɧí©ɧ quét hết miền đất mẫn cảm của chàng thanh niên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ khiến Lận Duệ Hồ như bay lên tiên. Ngón tay của hắn đâm thọc vào cửa huyệt chật hẹp của Lận Duệ Hồ, bởi vì chủ nhân quả khẩn trương, nên lúc tiến vào huyệt nhỏ không được thuận lợi cho lắm.

Hạ Thư Khanh nâng cằm Lận Duệ Hồ , ánh nhìn sắc bén ngắm nghía khóe mắt đỏ ửng phiếm tình của anh, hắn nhẹ nhàng tới cọ chóp mũi Lận Duệ Hồ, sống mũi hắn tương đối cao thẳng, mặt mày chỉ đối diện lẫn nhau, dần dần hơi thở giao triền vào nhau hơn.

Ngũ quan của Hạ Thư Khanh không thể bắt bẻ, mặt mày thâm thùy sâu thẳm, cảm giác như hút được Lận Duệ Hồ vào trong đó, đôi đồng tử gợi cảm lười biếng, sắc dục mê người, trong ngọn lửa nóng bập bùng ấp ủ một phần dịu dàng vĩnh viễn.

Lận Duệ Hồ trong lòng nhịn không được nhũn ra, khắc sâu mê muội. Thân thể hắn đối mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ thượng nghiện, mê muội tứ chi thân mật khăng khít dây dưa.

Hạ Thư Khanh cúi đầu, bờ môi quyến rũ khẽ đυ.ng vào, dây thần kinh mẫn cảm mỏng manh trong đầu chịu phải cơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột độ, lan rộng tới nỗi đại não Lận Duệ Hồ trống rỗng, anh cứng đờ người, chỉ còn lại hơi thở dồn dập kích động.

Đầu lưỡi của Hạ Thư Khanh kɧıêυ ҡɧí©ɧ hàm trên mẫn cảm của Lận Duệ Hồ, gợi sự động tình đến run rẩy. Môi răng quyện vào nhau quá tốt, tiếng nước thẹn thùng vang lên âm ỉ.

Cặp mắt nóng lửa của Hạ Thư Khanh như thể muốn thiêu đốt hết thảy, Lận Duệ Hồ không cầm lòng được mà nhắm mắt lại, vội vàng trao đổi hơi thở lẫn nhau.

Trái tim trong ngực Lận Duệ Hồ đập thình thịch như muốn bay ra ngoài, gò má nóng bừng đỏ ửng, thân thể dây dưa vặn vẹo, cơ bắp của cánh tay co rút lại. Thứ bên trong đùi anh mẫn cảm rung động, bộ ngực sưng to, đầṳ ѵú cứng đờ, euột khát vọng điên cuồng mấp máy, an ủi lúc lâu vãna không thể lấp đầy nơi sâu trống rỗng, vách thịt non phân bố chất lỏng ướŧ áŧ, khát cầu căng tràn, khó tự chủ tình.

Hạ Thư Khanh đoạt lấy tất cả, ngay cả khi không giận, cuộc giao hoan cứ thọc vào rút ra như vậy, tiếng hô ái muội kêu lên, nước bọt động tình chảy xuống, nhẹ nhàng quanh quẩn. Đầu lưỡi hắn tàn sát bừa bãi khoang miệng của đối phương, tiếng hít thở không thông cuồng nhiệt, sau một nụ hôn, hai người thở hồng hộc.

Bờ môi sưng đỏ của Lận Duệ Hồ ướŧ áŧ tê dại, anh dựa đầu vào người Hạ Thư Khanh thở lớn. Anh không thể dự tính trước được, một nụ hôn đơn thuần ấy lại động tình đến nỗi hai chân mềm nhũn, thân mật khăng khít như thể sắp chết chìm.

Hạ Thư Khanh hôn lên khóe mắt đỏ bừng của chàng thanh niên đang đờ người, ánh mắt mê ly, thân thể nóng lên, mặc anh muốn làm gì thì làm. Ngón tay thon dài của Hạ Thư Khanh xâm nhập hậu huyệt ngây ngô của anh, chủ nhân của nó nhẹ nhàng thả lòng dần, thịt non quấn quanh dị vật xâm lấn. Hạ Thư Khanh thử vuốt ve một phần thịt non, rồi lập tức đâm thẳng vào.

“A…”Dưới thân bị sự xâm nhập khác thường làm căng trướng, anh bỗng nhiên run lên, kɧoáı ©ảʍ tê dại đánh trúng lý trí trong da đầu hắn, anh kịch liệt thở dốc dựa lên đầu vai Hạ Thư Khanh, anh gắt gao cắn môi, không muốn rêи ɾỉ ra tiếng.

Hạ Thư Khanh một vừa hai phải chưa bao giờ hiểu, phần ruột tiết ra chất lỏng ướŧ áŧ. Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng thô dài mà hắn thả ra, là do chụp lén giữa háng Lận Duệ Hồ: “Học đệ, nó muốn em……”

“Quá lớn…” Lận Duệ Hồ không phải trông thấy cự vật dã man này lần đầu, đến đêm khuya anh đã muốn thành dục tiên dục tử rồi. Nhưng cặp mắt anh thể hiện sự lùi hướng, sợ hãi trầm luân trong cảm giác mất khống chế du͙© vọиɠ. Lận Duệ Hồ không dám tưởng tượng, thể hiện ra vẻ da^ʍ mỹ bất kham ngay nơi cộng đồng.

“Đừng sợ, tôi sẽ khiến em thoải mái.” Hạ Thư Khanh thưởng thức gương mặt vừa đỏ bừng vừa ngượng ngùng của Hạ Thư Khanh, dỗ dành cho lòng người dịu nhẹ.

Lận Duệ Hồ đỏ mặt không dám ngẩng đầu, đôi chân nhũn ra đứng lên chút! Đỡ côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh đâm vào huyệt hậu của mình, qυყ đầυ lớn chôn sâu vào huyệt nhỏ chật hẹp.

“Ưm…” Dị vật xâm lấn không ổn, Lận Duệ Hồ cắn răng, im lặng ngồi xuống không tiếng động, phần ruột kiều nộn gian nan rút ra tiến vào cậu nhóc nhỏ.

Đỉnh côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh gần như đạt kɧoáı ©ảʍ, hắn nắm mạnh lấy mông thịt của Lận Duệ Hồ, bản thân thẳng lưng cắm vào, lấp đầy sâu trong huyệt trong nháy mắt, đυ.ng phải chỗ thịt mềm mẫn cảm nhất.

“Ưm…” Hậu huyệt của Lận Duệ Hồ bị thao mạnh mẽ, căng trướng không chút nếp nhăn, tinh hoàn hơi dài đập đập vào cái mông của anh, ám muội sắc hồng phấn, cửa huyệt bất chợt xoắn chặt dươиɠ ѵậŧ của Hạ Thư Khanh.

Hạ Thư Khanh hứng thú bừng bừng thao vào động thịt mềm mại da^ʍ mỹ mất hồn, chất nhầy bôi trơn hạ càng giúp thao sâu hơn, đỉnh khe mũ cùng với mắt ngựa bị kẹp triền miên nên phải bắn tinh.

Hạ Thư Khanh không khỏi đạt cao trào, hắn cắn lỗ tai của Lận Duệ Hồ, thẳng lưng hung hăng đâm lên tận đỉnh, nghiền nát chỗ mềm mại mẫn cảm, than thở: “Bên trong học đệ nóng quá, nhiều nước quá……”

“Aaa… Đừng nói nữa…” Hạ Thư Khanh trêu đùa nói lời thô tục, khiến Lận Duệ Hồ càng thêm mẫn cảm, vừa thẹn vừa sung sướиɠ xen lẫn vui thích đã nuốt hết lý trí của anh rồi. Anh ngồi giữa Hạ Thư Khanh, huyệt nhỏ bị côn ŧᏂịŧ của hắn đâm sâu, xưa nay chưa từng đạt đến mức thế, cái bụng của anh sắp bị thủng mất rồi, không thể kềm chế.

Hạ Thư Khanh vội vàng thao vào hậu huyệt, chỗ thì mềm mại kiều nộn cọ xát lửa nóng, gắt gao quấn quanh mυ'ŧ vào. Cự vật trong người anh chậm rãi rời khỏi, rồi lại hung hăng đâm vào chỗ sâu nhất để đạt tới kɧoáı ©ảʍ.

Cơ bắp trên cánh tay Lận Duệ Hồ căng thẳng ra, hơi thở gấp gáp, rơi nước mắt theo phản ưng sinh lý, cặp mắt sáng tỏ trong chốc lát, bên trong co rút kịch liệt càng thêm kẹp chặt Hạ Thư Khanh hơn.

Hạ Thư Khanh mãnh liệt thao huyệt nhỏ, nhẹ nhàng trấn an sống lưng trần trụi của Lận Duệ Hồ, môi răng triền miên sát kề. Dịu dàng tồn tại cùng lúc với điên cuồng, kɧoáı ©ảʍ dục tiên dục tử.

Cơ thể Lận Duệ Hồ không khỏi xóc nảy, toàn bộ quan cảm đã bị dưới thân chiếm giữ mất, cự vật hung mãnh trong cơ thể đang muốn công thành, chất lỏng dâʍ đãиɠ cọ thành bọt ở chỗ giao hoan, kí©ɧ ŧɧí©ɧ lý trí của anh. Chất lỏng trượt xuống theo phần đùi mẫn cảm, cảm thấy ngượng ngùng khôn cùng.

Hạ Thư Khanh nắm eo Lận Duệ Hồ kề sát vào mình, cúi đầu dùng hàm răng nhẹ nhàng chạm vào hầu kết yếu ớt của thiếu niên, hơi thở ấm áp lan ra trên cổ, trở thành một mảng ửng đỏ mê người.

“A…” Yếu ớt bị sự uy hϊếp chế trụ lại, sâu trong linh hồn Lận Duệ Hồ đang run rẩy. Anh ôm Hạ Thư Khanh, ngẩng cổ giương độ cung xinh đẹp, ưỡn ngực như thể làm con mồi hiến tế, cam tâm tình nguyện để lộ nhược điểm với ưu điểm của mình.

Bờ môi ướŧ áŧ của Hạ Thư Khanh ngậm lấy núʍ ѵú xinh đẹp phấn nộn của anh, từng ngụm từng ngụm liếʍ mυ'ŧ nhũ thịt đầy đặn, chung quanh đầṳ ѵú đã căng cứng, đỏ lên cả mảng, hằn dấu răng sắc.

Lận Duệ Hồ ôm lấy gáy của Hạ Thư Khanh, kháng cự lại du͙© vọиɠ, ngượng ngùng mẫn cảm, bộ ngực trần trụi cường tráng dựng đứng theo bản năng, du͙© vọиɠ ngày càng thêm bừng cháy. Hai người càng mạnh mẽ ướt áy hôn, liều chết triền miên, như thể muốn xâm chiếm đối phương vậy.

“A… Sao ngài biết làm? A ha…” Tiếng nói chuyện của Lận Duệ Hồ bị hắn thao gây ra ngắt quãng, toàn thân run rẩy, dưới thân chậm rãi ngẩng đầu. Mấy ngày không gặp, Hạ Thư Khanh từ người đơn thuần vô tri, trở nên lợi hại đến vậy, tư thế ấy giúp dươиɠ ѵậŧ chiếm trọn sâu hơn, dường như sắp khiến anh khô chết rồi.

“Thoải mái không?” Hạ Thư Khanh cười khẽ liếʍ láp xương quai xanh của Lận Duệ Hồ, hôn thành từng dấu vết đỏ, đôi mắt hơi chuyển: “Tôi mới học.”

Lận Duệ Hồ sung sướиɠ mất hồn, cơ thể xóc nảy cả trên dưới. Bỗng nhiên anh nói: “Ai… Ai dạy anh? A……”

Toàn thân Lận Duệ Hồ lạnh toát, chẳng lẽ lúc anh không ở đây, đã có ai tiếp cận dạy hư Hạ Thư Khanh, làm chuyện thân mật khăng khít này? Tưởng tượng đến khả năng ấy, Lận Duệ Hồ vừa hoảng vừa giận, muốn bóp chết tên xấu xa ấy. “Là ai?” Anh không nhận ra trong mắt mình ẩn hiện sự điên cuồng, sẽ bùng nổ hủy diệt tất cả bất cứ lúc nào.

Hạ Thư Khanh bị Lận Duệ Hồ kẹp chặt cực kỳ thoải mái, hắn trầm thấp thở dốc, cắn môi người thanh niên thay cho sự trừng phạt, mυ'ŧ đến nỗi anh đau từng sợi lông tơ, đôi mắt đẫm lệ mông lung.

Mắt hắn ánh ý cười: “Ừm… Tôi cũng muốn để học đệ thoải mái.”

Lận Duệ Hồ ngẩn ra, cọ xát liên miên kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể cùng với nụ cười quyến rũ lòng người của Hạ Thư Khanh. Trong lòng anh chợt thấy ấm áp, gương mặt đỏ bừng hẳn lên, đôi chân run rẩy.

Lận Duệ Hồ nảy sinh ý nghĩ ti tiện đáng xấu hổ, mong muốn độc chiếm người trước mắt, tiêu diệt những người dám động tới cuộc sống của Hạ Thư Khanh. Với quan hệ tình ái, chỉ có anh được dạy hắn thôi.

Lận Duệ Hộ kích động sợ trái tim ác độc ghen ghét, du͙© vọиɠ chiếm hữu cao, anh quàng tay ôm sát Hạ Thư Khanh: “Đừng… Đừng tìm người khác dạy!”

Hạ Thư Khanh va chạm nhanh hơn, ngày càng thao sâu: “Được, học đệ, thoải mái không……”

“Ưm…” Gò má Lận Duệ Hồ nóng lên, toàn thân cũng nóng lên, dưới thân bị côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ đâm thẳng. Dù không nói ra thì anh cũng biết mình đang bị Hạ Thư Khanh thao rồi, nảy sinh cơn kɧoáı ©ảʍ khó tả, khát cầu càng dồn sức lực hơn.

Nam chính giống trai thịt buồn không hé răng, Hạ Thư Khanh tà ác thú vụ chậm dần lại, gắng gượng dươиɠ ѵậŧ ngưng trong cơ thể thanh niên, từ từ ma sát nghiền áp da thịt mềm mại mẫn cảm của người dưới thân.

Lận Duệ Hồ kề tới nửa vời cao trào, không khỏi thở dốc với cơ thể nhớp nháp. Toàn thân anh run rẩy, nơi trống rỗng khát vọng được đắp đầy.

Thanh niên khống chế biểu cảm, vô cùng mê hoặc: “A……”

Hạ Thư Khanh ôm Lận Duệ Hồ ngượng ngùng vào trong l*иg ngực, hai chiếc đùi kề sát vào nhau, hormone tương đối đầy giữa hai háng, bộ ngực rắn chắc của người đàn ông ấy kề sát, ngón tay lạnh lẽo lướt qua cổ, sống lưng, xương sườn của Lận Duệ Hồ, nhẹ nhàng vuốt ve người đang run rẩy trong lòng, yếu hầu bất giác nức nở hừ nhẹ, tiếng rêи ɾỉ nhuốm đầy du͙© vọиɠ đáng yêu vô cùng.

“Thoải mái không? Muốn học trưởng làm nhanh hơn không?” Hạ Thư Khanh tiến vào cái mông dâʍ ɭσạи của Lận Duệ Hồ, ngón tay mảnh khảnh với dươиɠ ѵậŧ cùng cắm vào huyệt nhỏ.

“Ưm…” Cặp mắt của Lận Duệ Hồ đỏ ngầu, anh nức nở khóc, từ bỏ kháng cựz: “Nhanh… Nhanh lên chút.”

Đồng thời, Hạ Thư Khanh mạnh mẽ đâm vào huyệt nhỏ của Lận Duệ Hồ, loạn xạ gợi lên cơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cơ thể người thanh niên cứng đờ, hơi thở vui thích không thông giao nhau, dưới thân Lận Duệ Hồ tiết được một lúc, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng xóa bắn lên người cả hai.

Cặp mắt Lận Duệ Hồ đẫm lệ mông lung, gương mặt ửng hồng, ngại ngùng chà lau: “A… Bẩn rồi.”

Hạ Thư Khanh không hề để ý, hắn ôm Lận Duệ Hồ rút côn ŧᏂịŧ ra, thân thể chia lìa ngay sau khi tiếng “ba” vang lên.

“Ưm……” Yết hầu Lận Duệ Hồ không khỏi thở dốc, con đường dục cầu bất mãn nảy sinh, gấp gáp mấp máy.

Hạ Thư Khanh ôm Lận Duệ Hồ xoay người, bóp chặt eo anh, côn ŧᏂịŧ thô dài theo dâʍ ɖị©ɧ bôi trơn cửa huyệt thâm nhập lần hai, đè cơ thể ấy xuống đâm ở trên bàn. Hạ Thư Khanh ngửi thấy mái tóc Lận Duệ Hồ một hương thơm thoải mái tươi mới, tiếng thở dốc êm tai gợi cảm của nam chính khiến người ta có ý đồ xấu càng dồn sức bắt nạt.

“Aaa……” Lận Duệ Hồ dí sát người vào mặt bàn lạnh lẽo, phía sau là bộ ngực nóng bỏng dán tới, Hạ Thư Khanh đang dần thao tiến vào cơ thể anh. Anh đã trầm luân trong du͙© vọиɠ, đến khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng của Hạ Thư Khanh bắn ra viên ngọc bích làm bằng máu thịt, cao trào mãnh liệt ùa về một lúc lâu.

Thời gian yên tĩnh kéo dài vô hạn, cả thế giới chỉ còn lại đối phương, lý trí tràn trề thú vui ắp đầy, hơi thở rực lửa quấn xung quanh.

Dường như Lận Duệ Hồ không thể nhịn được nữa, anh yên lặng òa khóc lớn, làn da ướt nóng nhuốm đầy du͙© vọиɠ màu hồng phấn.

Hạ Thư Khanh hôn lấy bờ môi của Lận Duệ Hồ, nuốt tiếng rêи ɾỉ khàn khàn của anh vào trong bọng: “Im lặng chút, có người bên cách vách.”

Cặp mắt Lận Duệ Hồ đẫm lệ mông lung, hừ lạnh bằng giọng nói, để Hạ Thư Khanh đắc ý hôn loạn xạ tình mê. Hắn chưa bao giờ muốn làʍ t̠ìиɦ công khai, nhưng trong cái cảm giác ngượng ngùng cực độ lại có một vẻ thoải mãn, như thể đền bù được phần nào tiếc nuối.

Hai tiếng sau, gương mặt Lận Duệ Hồ ửng đỏ, động tác cứng đờ, huyệt nhỏ kẹp chặt khiến Hạ Thư Khanh bắn tinh trong thư viện.

Hạ Thư Khanh hơi thoả mãn, mặt mày phong tình khiến người ta thất thần. Hắn quơ quơ cuốn sách màu lam: “Học đệ, tôi rất thích.”

Lận Duệ Hồ sửng sốt, trái tim đập loạn xạ, không biết thứ Hạ Thư Khanh đang nói là người hay thư đây. Nếu không phải cuốn sách này, thì anh đã không bị Hạ Thư Khanh đè trong thư viện thao rồi. Dẫu vậy, khi trông thấy sắc mặt vui vẻ của Hạ Thư Khanh, Lận Duệ Hồ bất giác nhẹ nhàng theo, đúng là tự làm tự chịu.

Hạ Thư Khanh vỗ vỗ lên eo Lận Duệ Hồ, khẽ cười nói: “Kẹp chặt, đừng ra.”

Vành tay Lận Duệ Hồ đỏ lên, huyệt nhỏ kẹp chặt, lối đi đang ướt nhẹp căng tràn ở phía sau càng ngày càng thấy ngại ngùng.