Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Chương 7.1

【7.1】 Hiện thực: Lễ thành niên của con nuôi, thổ lộ tình cảm ở thư phòng / Trong mộng: Play trong thư viện: Đùa bỡn vυ' của học đệ, mời giao hoan

“A Hồ, em đang nghĩ gì vậy?” Trong thư phòng, Hạ Thư Khanh đỡ đỡ cặp kính dây vàng, yên lặng thưởng thức ngoại hình tam giác ngược hoàn mỹ của Lận Duệ Hồ, cơ ngực cường tráng căng ra khỏi chiếc áo sơ mi đen đầy gợi cảm. Nếu xé rách chiếc áo sơ mi mỏng của Lận Duệ Hồ, chắc chắc bức tranh sẽ vô cùng ngon miệng.

Hạ Thư Khanh nghĩ đến cảnh tượng ấy, hắn nở một nụ cười nhạt: “Vệ sĩ phân tâm, là chuyện chết người.”

“Xin lỗi.” Lận Duệ Hồ lấy lại tinh thần, cặp mắt anh lập lòe, sống lưng càng thẳng tắp, giọng nói kiên định trả lời: “Nhưng ngài cứ yên tâm, chỉ cần tôi ở đây, nhất định sẽ bảo vệ cho an nguy của ngài.”

Nhân vật của Lận Duệ Hồ là một tên lính đánh thuê kiêu ngạo tham tài, chỉ cần có tiền, anh có thể vào sinh ra tử vì chủ nhân, nhiệm vụ của Lận Duệ Hồ là nhận được sự tin cậy của Hạ Thư Khanh.

Nhưng, phim lại giống hệt cảnh trong mơ, giống như thế giới nhân sinh khác song song tồn tại vậy. Nếu trong hiện thực Hạ Thư Khanh là thủ lĩnh hắc bang đối địch, thì trong giấc mơ hắn biến thành học trưởng lạnh lùng ưu tú.

Giấc mộng đêm qua, hai người thao bên cạnh người bạn cùng phòng im lìm ngủ say, Hạ Thư Khanh chặn bờ môi của Lận Duệ Hồ. Nửa hô nửa rên, Lận Duệ Hồ chưa bao giờ bị dị vật xâm lấn hậu huyệt, côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh chỉ lấp đầy trong một lần, mạnh mẽ tra tấn thọc vào rồi rút ra. Lần đầu huyệt nhỏ được dò mở, dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi. Thứ càng khiến cho người ta hỗn loạn là kɧoáı ©ảʍ Lận Duệ Hồ khó có thể miêu tả được, linh hồn cảm thấy chỗ sâu giữa hai chân thật vui thích. Sáng sớm tỉnh lại, dưới thân anh trở nên lộn xộn, du͙© vọиɠ được trao trả mãnh liệt khiến anh thấy ngượng ngùng.

Lận Duệ Hồ không thể làm chuyện dâʍ đãиɠ với người khác, huống chi anh vẫn là đàn ông, người phe đối địch được chú định. Anh trộm kiểm tra, nhưng trong cơ thể chẳng sót lại chút xuân dược nào cả, tinh thần không hề bị thôi miên. Lận Duệ Hồ phải hốt hoảng đối mặt với sự thật rằng mình mộng xuân về người phe đối địch.

Đây là kiểu biếи ŧɦái gì vậy?

Cảnh da^ʍ mỹ không gián đoạn trong mơ, bất tri bất giác ảnh hưởng đến trạng thái làm việc sau khi tỉnh lại. Lận Duệ Hồ chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, thoát khỏi cảnh hỗn loạn bất kham trong mơ ấy.

“Tôi chọn A Hồ, đương nhiên tin tưởng năng lực của em.” Hạ Thư Khanh coi như không thấy sự xung đột mâu thuẫn trong mắt Lận Duệ Hồ, hắn hơi mỉm cười: “Tiệc tối hẳn đã bắt đầu rồi, đêm nay em cũng nên nhẹ nhàng một chút.” Ngẫu nhiên tới cốt truyện của tiểu thuyết, cũng rất thú vị.

Lận Duệ Hồ ngạc nhiên, Hạ Thư Khanh nhẹ giọng nói, không khỏi vui sướиɠ.

Hạ Lạc được tổ chức long trọng lễ thành niên 18 tuổi, với mục đích Hạ Thư Khanh muốn nghỉ ngơi, giới thiệu con trai cho ngoại giới.

Lận Duệ Hồ mơ màng đoán ra được nguyên nhân Hạ Thư Khanh nhận nuôi con, hắn không thích phụ nữ, nên cũng không có con ruột của mình đâu. Nhưng Hạ Thư Khanh còn trẻ chính trực như vậy, sẽ sớm giao thế lực gia tộc khổng lồ cho thiên sứ đơn thuần Hạ Lạc chứ?

“Ba!” Hạ Lạc mặc bộ lễ phục trắng, kiểu dáng giống với Hạ Thư Khanh. Thiếu niên thanh tuấn có dáng người thon dài tinh tế, thiếu gia nhỏ tự phụ không rành thế sự, tựa như đồ sứ trân quý dễ vỡ.

Mà Hạ Thư Khanh trưởng thành phong độ nhẹ nhàng, khí thế uy nghi khiến người ta e sợ, không ai bắt bẻ hắn tuấn mỹ mà coi khinh.

Hạ Lạc đắm chìm trong sự hạnh phúc nhân dịp lễ thành niên, cậu cầm lấy cánh tay Hạ Thư Khanh, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Con có quà muốn tặng ba.”

Hạ Thư Khanh cười: “Sinh nhật của con, hẳn là ba tặng cho con mới đúng.”

Hạ Lạc trịnh trọng lắc đầu, cười cong mắt tựa như trăng non: “Ba có ân dưỡng thành con, nhất định phải nhận lấy.”

Cậu không cha không mẹ, ngày bước chân vào cô nhi viện đã được mẹ viện trưởng đặt là ngày sinh nhật. Nhưng Hạ Lạc tự chủ trương, lần đầu tiên cậu trông thấy Hạ Thư Khanh, coi như nhân sinh bắt đầu lại một lần nữa.

Hạ Lạc cực kỳ tôn trọng Hạ Thư Khanh, muốn cho cha một bất ngờ trong ngày lễ thành niên, nên mới không màng rời khỏi nhà đi tận nửa vòng trái đất, cuối cùng tìm được món quà vừa ý nhất.

Hạ Thư Khanh nhìn đôi mắt tràn đầy chờ mong Hạ Lạc, nhận lấy chiếc hộp được đóng gói cẩn thận, tùy tiện nhét vào tay Lận Duệ Hồ: “Ba rất vui.”

Hắn vỗ vỗ bả vai Hạ Lạc: “Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, ba sẽ giới thiệu con với mọi người. Chút nữa hẵng quay về mở quà ra, được không?”

Hạ Lạc uể oải trong một giây, sự ấm áp thoải mái trên vai cậu chính là phần thưởng giá trị nhất. Cậu lập tức vui vẻ ra mặt, khuôn mặt trắng nõn ánh quang, ngọt ngào lên tiếng: “Vâng thưa ba.” Cậu khát vọng được cha thừa nhận, nên vô cùng ngoan ngoãn đi theo sau Hạ Thư Khanh xuống tầng.

Lận Duệ Hộ ước lượng chiếc hộp trong tay, ngó kỹ bóng hình của Hạ Lạc.

Gia tộc ấy không hoàn toàn đơn thuần, Hạ Lạc nhìn có vẻ giản đơn, nhưng thực chất chẳng hề dễ tiếp cận chút nào. Cậu dùng trăm phương nghìn kế lấy lòng Hạ Thư Khanh, không phải để lấy quyền kế thừa Hạ gia, mà chỉ mù quáng sùng bái vị thần chí cao vô thượng thôi.

Hạ Lạc chôn giấu bí mật tận sâu thẳm đáy lòng, nhưng nếu không hề liên quan tới nhiệm vụ, thì Lận Duệ Hồ cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu.

Lễ thành niên của người thừa kế Hạ thị tất nhiên long trọng xa hoa, khách khứa đông đảo, hội tụ nhiều thế lực phức tạp, vệ sĩ trong ngoài cực kì nghiêm túc.

Lận Duệ Hồ xen lẫn trong đám đông, âm thầm quan sát các tân khách. Nhưng ánh mắt của anh bất giác đặt lên người đàn ông tự phụ ưu nhã ấy. Hạ Thư Khanh luôn có năng lực hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Trong hiện thực Hạ gia chủ hòa quyền thế ngập trời như thế nào, thì cũng không giống với học trưởng lạnh lùng đơn thuần trong mơ, nhưng Lận Duệ Hồ có loại cảm giác bất đồng tuổi tác.

Thứ châm chọc nhất, anh ở trong mộng phóng túng cảm thấy thẹn vui thích, làm chuyện dâʍ đãиɠ đến thế nào, thì ở ngoài đời thân phận của bọn họ hệt như trời với đất. Lận Duệ Hồ không nghi ngờ nếu bại lộ thân phận nằm vùng, Hạ Thư Khanh liệu có lột da rút gân, băm thây anh vạn đoạn hay không.

Lận Duệ Hồ nghiêng tai nghe khách khứa nói chuyện với nhau, nhất thời ngây người, vô tình đυ.ng phải một người lạ.

“A!” Tô Niệm nhỏ giọng kinh la, khiến thân hình cường tráng cao lớn của Lận Duệ Hồ đập xuống mặt đất. Mắt cá chân mảnh khảnh của cô bị trật rồi, lập tức đau đến nỗi đỏ mắt.

“Xin lỗi.” Lận Duệ Hồ lấy lại tinh thần, ngồi xuống xem xét tình cảnh của thiếu nữ: “Chân trật rồi. Cô gái, kiên nhẫn đừng nhúc nhích. Tôi giúp cô bẻ lại.”

Tô Niệm trầm thấp hít thở, toàn thân run rẩy, giọt lệ đọng lại hốc mắt, co quắp giữ chặt làn váy trắng: “Được.”

Người đàn ông cao lớn tuấn lãng bỏ chiếc giày cao gót của cô ra, đặt cái khăn tay lên mạnh mẽ bẻ cổ chân một cái. Rắc một tiếng, Tô Niệm cắn môi rêи ɾỉ, xương cốt đã về vị trí ban đầu, cơn đau cũng tan biến đi nhiều.

Lận Duệ Hồ nâng Tô Niệm đứng lên, khóe mắt cô vẫn còn giọt lệ, chiếc khăn lục trắng theo bàn tay thon dài chấm vào mi mắt.

Hạ Thư Khanh trông thấy cảnh thân mật của nam nữ chủ, bàn tay vàng “Nhìn thấu lòng người” của Lận Duệ Hồ mất đi hiệu lực duy nhất với nữ chính Tô Niệm. Không giống người thường, khó tránh khỏi khiến cho nam chính chú ý. Thiên nga trắng thuần khiết cùng con chó sói hoang dã kiệt ngạo, đúng là có chút xứng đôi.

Chẳng qua, Hạ Thư Khanh thích chơi cường thủ hào đoạt nhất. Hắn ngưng lại, ánh mắt quan tâm: “Vị tiểu thư này, cô ổn không?”

Lận Duệ Hồ không dám nhìn vào mắt Hạ Thư Khanh, mơ hồ chột dạ mình làm chuyện sai trái, đành phải cúi đầu nhìn chằm chằm vào khăn tay của Hạ Thư Khanh.

Tô Niệm bị người ta nhìn chằm chằm nên đôi gò má ửng đỏ, đầu ngón tay cô khẽ run nhận lấy chiếc khăn, dịu dàng nói: “Tôi không sao, cảm ơn Hạ tiên sinh.”

Lận Duệ Hộ hành động chuyên nghiệp, Tô Niệm không có vết thương nào do té ngã. Cô nhanh chóng đổi sang chiếc váy sạch sẽ khác, trở về bữa tiệc một lần nữa.

Mà Lận Duệ Hồ vẫn theo hướng sai lầm, anh canh giữ bên cạnh Tô Niệm. Tâm hồn Tô Niệm thiện lương, không so đo hiềm khích trước đây mà tìm Lận Duệ Hồ trò chuyện, hai người mau chóng trở thành bạn bè.