【6.2】 Trong mộng: Ký túc xá play: Khẩu giao nuốt tinh, dụ dỗ gian da^ʍ học đệ, che miệng lại khai bao thảo đến phun nước
Hạ Thư Khanh chui vào chăn, ôm lấy eo của Lận Duệ Hồ, vuốt ve bờ môi hồng nhuận mềm mại của anh, loáng thoáng sắc tình kiều diễm: “Cảm ơn học đệ, sảng khoái quá.”
Lận Duệ Hồ không được tự nhiên, bị vậy chắc chắn càng thấy thẹn thùng, anh thậm chí có thể tẩy não chính mình, đàn ông hỗ trợ lẫn nhau là chuyện bình thường.
Lúc này, Hạ Thư Khanh đã cởi sạch quần áo, xé rách bộ đồ của Lận Duệ Hồ. Hai thân hình đẹp đẽ trần trụi gắt gao ôm nhau, vượt rào từng lần một. Hạ Thư Khanh thấp giọng than thở: “Học đệ… Sẽ ăn ngon.”
Vành tai Lận Duệ Hồ nóng lên, xô đẩy vai của Hạ Thư Khanh, anh không muốn chấp nhận lời khen như thế. Nhưng mà, ngay giây tiếp theo anh phải tự hỏi mình.
Hạ Thư Khanh lại cứng lên, đỉnh côn ŧᏂịŧ đặt lên bụng Lận Duệ Hồ, thế tới rào rạt. Hắn khó nhịn thở dốc, như đứa trẻ ham muốn kẹo ngọt, không thỏa được du͙© vọиɠ: “Học trưởng vẫn muốn.”
Lận Duệ Hồ trừng lớn, tên khốn đáng chết này chưa xong sao?
Hạ Thư Khanh mặc kệ Lận Duệ Hồ hỗn độn tâm trí, hắn muốn kéo chàng thanh niên này đi chạy trốn, yêu thích không buông tay vuốt ve sống lưng rộng lứn của thanh niên, cơ ngực rắn chắc. Cơ thể hai người cọ xát lẫn nhau, thân mật khăng khít trong màn đêm, ngọn lửa nóng bùng lên không tiếng động.
“Học đệ,” Hạ Thư Khanh quay người nằm phía trên Lận Duệ Hồ, tách đôi chân thon dài có lực của thanh niên, côn ŧᏂịŧ hung mãnh đâm vào cái mông co dãn no đủ, mười phần ý vị xâm lược. Hắn dùng thủ đoạn chặn Lận Duệ Hồ lại, không thể ngừng cọ xát, “Học đệ… A Hồ … Khó chịu… Giúp tôi……”
Ánh mắt xinh đẹp của Hạ Thư Khanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ mạnh mẽ làm rung động trái tim của con người. Lận Duệ Hồ nhất thời thất thần, ước ao hạ dược cái người đang thao anh đến chết kia.
Bờ môi Lận Duệ Hồ khẽ run: “Anh bình tĩnh một chút.” Anh che miệng của Hạ Thư Khanh lại, lớn tiếng nói, như thể bọn họ sắp bị phát hiện, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Hạ Thư Khanh vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ lòng bàn tay của Lận Duệ Hồ, cười hệt như trò đùa dai, hắn sát gần vào Lận Duệ Hồ : “Đã biết, học đệ……”
Hạ Thư Khanh mạnh mẽ cọ xát, côn ŧᏂịŧ đυ.ng phải cái mông của Lận Duệ Hồ một chút, ngẫu nhiên tinh tế lướt qua kẽ mông, như thể ngay sau đó sẽ hung hăng đâm vào nơi sâu nhất.
Lận Duệ Hồ có thể dự đoán được, Hạ Thư Khanh không khỏi kìm chế được sự tàn nhẫn. Cự vật thô tráng như vậy, nhất định sẽ thao anh chết mất. Một khi gây ra âm thanh, chỉ bị người ta bắt gian ngay trên giường mà thôi, chắc chắn trở thành tai tiếng lớn nhất của trường quân đội. Tiền đồ của anh với Hạ Thư Khanh sẽ bị hủy hoại như nhau.
“Đừng lên tiếng, nhẹ một chút.” Giọng nói Hạ Thư Khanh khàn khàn hệt như yếu hầu bị bóp chặt, tâm loạn như ma. Từ trước đến nay anh không sợ gì cả, chỉ có Hạ Thư Khanh khiến anh vung tay chân loạn xạ.
Hai chân Lận Duệ Hồ không khép được, sắc mặt nóng hồng, “Dùng tay sờ tôi, cho anh hôn tôi một lần được không?” Anh tạm thời thoái nhượng, nhưng không ngờ rằng giới hạn quy tắc, lại bị Hạ Thư Khanh liên tục phá vỡ.
“Không đủ……” Côn ŧᏂịŧ cứng rắn của Hạ Thư Khanh đυ.ng phải kẽ mông dưới thân của người ấy, vui sướиɠ thở dốc.
Cơ thể Lận Duệ Hồ cứng đờ, dường như không dám nhúc nhích. Anh hy vọng Hạ Thư Khanh đừng hiểu thêm nữa, nhưng nếu cứ mở hộp ra vậy, cũng không dễ dàng đóng lại đâu. Hơi thở du͙© vọиɠ mạnh mẽ vờn quanh, khiến người ta choáng váng đầu óc, mất đi lý trí.
Hạ Thư Khanh tìm đúng phương hướng, viên thạc qυყ đầυ một chút để đâm vào sâu hậu huyệt ngây ngô giữa kẽ mông của Lận Duệ Hồ, không khỏi cọ xát đánh lên một cái, đỉnh chất lỏng bôi cái mông du quang tỏa sáng phấn nộn, khiến cho người ta phải thấy thẹn thùng
Lận Duệ Hồ tự đào hố cho mình: “Hạ Thư Khanh, đừng… Chúng ta đổi chỗ khác đi……” Anh không dám tưởng tượng, nếu bạn cùng phòng tỉnh dậy, lén lút phá bỏ giới hạn tình yêu. Chẳng sợ không giải được du͙© vọиɠ cho nhau, mà anh còn không ngừng ân hận xấu hổ.
“Đến đây.” Hơi thở ấm áp của Hạ Thư Khanh phả lên bộ ngực trần trụi của Lận Duệ Hồ. Cặp mắt hắn sáng lấp lánh, nếu không phải dưới thân nguy hiểm, thì hắn đã khiến nhiều người mềm lòng rồi. Hạ Thư Khanh nóng lòng muốn thử thăm dò: “Học đệ, chúng ta cùng thoải mái đi.”
Lời nói của Lận Duệ Hồ chôn chặt ở cổ hỏng, nếu người ta không biết thỏa mãn đòi lấy, anh đã sớm đánh người đó bay răng xuống đất rồi. Nhưng cảnh tượng hoang đường bây giờ, một nửa là do anh gieo gió gặt bão, chẳng trách được Hạ Thư Khanh.
Cảm xúc trong mắt Hạ Thư Khanh cực kỳ rõ ràng, tâm trạng hiếu kỳ: “Ngực của học đệ thật lớn.” Hắn xoa bóp không chút khách khí, nhiệt tình thăm dò món đồ chơi mới mẻ.
Cơ ngực cường tráng no đủ của Lận Duệ Hồ có hình, đầṳ ѵú trắng phấn như vật trang trí. Hạ Thư Khanh cầm lấy bờ ngực của thanh niên, nặn thành hình dáng khác nhau, ngón tay kẹp lấy đầṳ ѵú hơi hơi nhô lên gắng gượng. Vẻ mặt của hắn nghiêm túc như thể đang nghiên cứu, nhưng trên thực tế đang xoa bóp nhũ thịt no đủ, dâʍ ɭσạи đầṳ ѵú tinh xảo của thanh niên nhưng không quá.
“Ư…” Lận Duệ Hồ không ngờ ngực mình sẽ mẫn cảm như thế, bị nặn thành hình thái dâʍ đãиɠ khác nhau. Giống như dòng điện tê dại kí©ɧ ŧɧí©ɧ khát vọng, chờ mong tiến công thêm mạnh mẽ.
Lần đầu tiên bị đối đã quá mức như vậy, Lận Duệ Hồ được thể nghiệm kɧoáı ©ảʍ không giống người thường. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ hủy thiên diệt địa lan ra khắp người, dưới thân của anh cũng dần ngẩng lên.
Khuôn mặt tuấn mỹ chú tâm của Hạ Thư Khanh, khiến cho Lận Duệ Hộ cảm thấy xấu hổ mãnh liệt. Toàn thân Lận Duệ Hồ nóng lên, ngực nóng ran như lửa rực cháy, gắt gao cắn răng, không phát ra âm thanh kỳ lạ.
“Liệu có ra sữa không?” Hạ Thư Khanh như đứa trẻ đầy hiếu kỳ, lông mi của nam chính run rẩy, ẩn hiện bộ dáng hoạt sắc sinh hương.
Khóe miệng Hạ Thư Khanh hơi giương lên, đưa môi cắn núʍ ѵú, hút vào thật mạnh, môi răng tùy ý lôi kéo dâʍ ɭσạи. Viên đậu đỏ bừng sưng to, bôi một tầng chất lỏng dâʍ đãиɠ, nhũ thịt bị gặm cắn đỏ ửng hằn dấu răng, ngàn dấu hôn nở rộ, ái muội mọc lan tràn.
“Ưm… Tôi là đàn ông……” Bờ ngực của Lận Duệ Hồ kịch liệt phập phồng, sắc đỏ ửng sặc sỡ che kín chỉ trong chốc lát. Kɧoáı ©ảʍ xa lạ mạnh mẽ ập đến mãnh liệt, anh vô lực niết chặt chiếc khăn trải giường.
Hóa ra bị hút núʍ ѵú có thể thoải mái như vậy, sướиɠ đến nỗi quên hết đi tất cả nỗi niềm vui thích. Bạn cùng phòng cố tình ngáy lớn, khiến Lận Duệ Hồ nuốt tiếng rêи ɾỉ xuống, không dám lộ ra âm thanh nào. Thanh niên cao lớn khỏe mạnh bị đùa bỡn mất đi sức lực, trên khuôn mặt là mảng ửng hồng, ánh mắt mê ly, bộ ngực run rẩy.
Hạ Thư Khanh làm không biết mệt đùa bỡn thân hình xinh đẹp của Lận Duệ Hồ, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng cứng rắn “Lơ đãng” đυ.ng phải kẽ mông, cửa huyệt nhỏ hẹp bao lấy qυყ đầυ. Thân thể va chạm trong gang tấc, cả hai đồng thời dừng lại, kɧoáı ©ảʍ xa lạ lan tràn rộng mở.
“Đừng chạm vào……” Cơ thể Lận Duệ Hồ cứng đờ, trong đầu hiện lên bức tranh giao hoan kịch liệt, sâu trong cơ thể có sự kích động không tên, hậu huyệt lần đầu bị dị vật xâm lấn, dâng lên khát vọng khó nói.
“Có ý.” Hạ Thư Khanh chơi nghiện, tách cái mông của Lận Duệ Hồ ra, côn ŧᏂịŧ gắng gượng va chạm huyệt nhỏ ngây ngô, va chạm giữa háng ướt đẫm một khoảng, như thể gấp không chờ nổi muốn thao vào trong cơ thể của thanh niên.
“Đừng…” Cơ thể của Lận Duệ Hồ bị mở ra mạnh mẽ, xưa nay chưa thể nghiệm bao giờ. Anh hoảng loạn bất an, bại trận trước ánh mắt hiện lên vẻ khát vọng của Hạ Thư Khanh. yếu hầu Lận Duệ Hồ ngứa ran, yếu ớt di chuyển như sắp đổ, “Quá lớn, sẽ hỏng mất.”
Hạ Thư Khanh “Thiện giải ý người” dừng dươиɠ ѵậŧ xâm phạm, ngón tay thon dài của hắn đâm thọc vào cửa huyệt gấp gáp thơ ngây của Lận Duệ Hồ, cắm vào vách thịt mềm mại non nớt. Ngón tay hơi lạnh bị thịt ruột bên trong bao vây chặt, Hạ Thư Khanh cố ý hỏi: “Bên trong học đệ mềm quá, nhất định nuốt trôi nó, đúng không?”
“Đừng nói nữa, không có khả năng.” Hậu huyệt của Lận Duệ Hồ bị xâm phạm khác thường, khiến anh vô cùng xấu hổ, hai chân kẹp lấy eo Hạ Thư Khanh. Chưa bao giờ ngỡ mình sẽ làm chuyện dâʍ đãиɠ như vậy, thân là đàn ông lại bị ngón tay của Hạ Thư Khanh xâm chiếm.
“Thử một lần đi.” Hạ Thư Khanh qua loa khai thác đường đi của nam chính, liên tục thọc vào rút ra ra chất lỏng ướt dầm dề. Hắn che miệng người dưới thân, côn ŧᏂịŧ thô tráng theo dịch bôi trơn mạnh mẽ len vào đường đi của Lận Duệ Hồ, thứ mềm mại hút hồn vội vàng bao vây lấy, tràng đạo mật không thể ngừng kịch liệt co rút, thịt mềm lấy lòng mυ'ŧ cực kỳ sung sướиɠ.
“Ưm!” Miệng của Lận Duệ Hồ bị che lại, hậu huyệt phía dưới bất chợt bị cự vật nóng bỏng thao vào chỗ sâu nhất, yết hầu không khỏi thở dốc. Tứ chi anh cứng đờ, đường đi khác thường toan trướng rõ ràng, trong cơ thể có gậy thịt xa lạ của người đàn ông khác đang xâm phạm.
Lận Duệ Hồ hô hấp dồn dập, giống như sắp chết dưới thân Hạ Thư Khanh. Thậm chí anh không có động tác quá lớn, e sợ kinh động người bạn cùng phòng bên cạnh, bại lộ sự thật anh đang bị học trưởng ưu tú thao.
Hạ Thư Khanh bị cơn nóng hút hồn làm lạc lối, phía sau im lặng lui về xong lại cắm vào, cú đâm kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào thịt non sâu trong cơ thể Lận Duệ Hồ. Huyệt nhỏ vừa mở càng bị thao thếm sâu, cắm đến nỗi dần dần mềm dính người, chỗ giao hợp tràn ra chất lỏng dâʍ đãиɠ, tích khăn trải giường thượng một khoảng thẹn thùng.
“A Hồ … A Hồ ……” Hạ Thư Khanh tra tấn mạnh trên chiến trường, nhẹ giọng gọi tình tứ mê hoặc nhất, hấp dẫn tâm trí của Lận Duệ Hồ.
Sắc mặt Lận Duệ Hồ nóng bỏng, đầu óc trống rỗng, anh mở ra hai chân thừa nhận muốn được Hạ Thư Khanh thao, chỗ được cọ xát dần dần tràn ra ra kɧoáı ©ảʍ khó có thể miêu tả. Thịt mềm trong thân thể anh bị hung ác thao, kɧoáı ©ảʍ từng đợt dâng trào. Lận Duệ Hồ bị đưa đến đỉnh du͙© vọиɠ, côn ŧᏂịŧ dưới thân bắn quá nhiều lần nên chỉ còn lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng, lúc lên cao trào bắn nước tí tách tí tách tưới lêи đỉиɦ côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh, đẫm ướt kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Dưới chăn, Hạ Thư Khanh thao Lận Duệ Hồ nóng cả người, thân hình hoàn mỹ bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ thuần trắng. Trong ký túc xá, chuyện tình bí ẩn cấm kỵ của hai người kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho đến bình minh……