【6.1】 Trong mộng: Ký túc xá play: Khẩu giao nuốt tinh, dụ dỗ gian da^ʍ học đệ, che miệng lại khai bao thảo đến phun nước
Ban đêm, bạn cùng phòng của Lận Duệ Hồ đang ngủ ở giường bên cạnh, tiếng ngáy nhỏ quanh quẩn căn phòng, mọi thứ vẫn như thường lệ.
Trong căn phòng đen tối, Hạ Thư Khanh cùng Lận Duệ Hồ cùng đắp chiếc chăn mỏng.
Thị giác của Hạ Thư Khanh rất nhạy bén, nhận thấy nam chính kiệt ngạo khí phạch thực tế đang rung động lông mi giây phút này, vành tai ửng đỏ, khiến hắn không cử động được. Tương phản mạnh mẽ, cực kỳ đáng yêu.
Trong bóng đêm, càng cảm nhận được rõ ràng hơn. Hạ Thư Khanh vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng ôm lấy vòng eo nhỏ hẹp của Lân Duệ Hồ, ngón tay mảnh khảnh hơi lạnh lần vào từ góc áo của người thanh niên, chậm rãi vuốt ve làn da căng mịn.
Tôi muốn… Em.
Dưới lớp chăn bông, Lận Duệ Hồ buộc phải khóa tay của Hạ Thư Khanh. Từng tấc da của cả hai dính chặt vào nhau, sức nóng âm thầm lan tỏa. Lần đầu hai người chung chăn chung gối, hơi thở của Lận Duệ Hồ dồn dập, cặp mắt sắc bén hàm chứa vẻ khẩn trương, trái tim thình thịch đập rộn ràng, như thể sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Anh nhanh chóng siết chặt cổ tay của Hạ Thư Khanh, kìm nén hơi thở nóng rực, vừa tức giận vừa lo lắng, viết chữ lên lòng bàn tay của cậu thanh niên: “Anh đừng hòng được một tấc đã muốn lên một thước!”
Nếu không phải kiêng kỵ người bạn cùng phòng, hẳn Lận Duệ Hồ đã quăng Hạ Thư Khanh ra ngoài rồi. Rõ ràng đều là đàn ông, mà đối phương cứ năm lần bảy lượt mò tìm điểm yếu của anh. Lận Duệ Hồ thấy mình sắp điên rồi, giọng nói của Hạ Thư Khanh như có ma lực mê hoặc lòng người, khiến anh ý loạn tình mê mà thất thần.
Hạ Thư Khanh yên lặng cười khẽ, nam chính buộc phải tức giận trông thật buồn cười, anh không ngại tiến thêm một bước.
Trong không gian tối tăm, hơi thở của cả hai đan xen lẫn nhau, sự nhiệt tình không thể giải thích được nâng lên. Hạ Thư Khanh cọ cọ lên cái cổ đỏ ửng của Lận Duệ Hồ, vô cùng vô tội, nhẹ giọng thì thầm: “A, di chứng của thuốc kí©ɧ ɖụ©.”
Hạ Thư Khanh cố ý ôm lấy Lận Duệ Hồ, gắt gao quấn quanh tứ chi, cự vật cứng nóng chống lại cái mông no đủ trong l*иg ngực, tràn đầy nguy hiểm. Hắn hờ hững thì thào: “Học đệ……”
Giọng nói của Hạ Thư Khanh kiềm chế sự khàn đặc khiêu gợi, như thể ngọn lửa bùng cháy trong tai Lận Duệ Hồ, kéo dài không dứt.
Trước đây Lận Duệ Hồ không hiểu tư thế tìиɧ ɖu͙© giữa nam giới. Kể từ khi anh dùng bàn tay vàng của mình để xem hình ảnh khiêu da^ʍ giao hợp mãnh liệt trên cơ thể Hạ Thư Khanh, nó trở nên nóng bỏng đến mức anh không thể nào quên được.
Cự vật nóng bỏng thô dài như vậy đút vào lỗ nhỏ ở thân dưới thì sao sướиɠ được chứ? Chắc sẽ không bị thao đến chết đâu……
Vì vậy, Lận Duệ Hồ không hứng thú chuyện chăn gối với đàn ông chút nào. Khi đỉnh dươиɠ ѵậŧ của Hạ Thư Khanh chọc mạnh vào kẽ mông Lận Duệ Hồ, Lận Duệ Hộ như muốn nhảy dựng lên. Lúc này đây, người bạn cùng phòng lẩm bẩm trở mình, trong lòng xấu hổ mạnh mẽ, Lận Duệ Hồ bất chợt không dám động đậy nữa.
Trong mắt Lận Duệ Hồ, toàn thân Hạ Thư Khanh khô nóng khó chịu, nhưng không thể giải quyết trúc trắc.
Anh cảm kích vì giờ phút này Hạ Thư Khanh không biết phương pháp làʍ t̠ìиɦ, bằng lòng hiếu kỳ của thanh niên, sẽ chuẩn xác thực thi lên người anh mất. Hạ Thư Khanh là người toàn năng, mạnh mẽ và lạnh lùng, nhưng hắn lại đặc biệt thiếu hiểu biết về chuyện tìиɧ ɖu͙©.
Trong tư liệu, Hạ Thư Khanh là một đứa con ngoài giá thú không được chào đón, xa lánh gia đình họ Hạ từ khi còn nhỏ. Hắn không được cha dạy dỗ, tính cách lạnh lùng và không thích kết bạn, càng không chủ động đi tìm hiểu tình yêu. Nhưng trời xui đất khiến, Hạ Thư Khanh lần đầu biết về tìиɧ ɖu͙©, sự tò mò tột độ của hắn đã giày vò vô số người, khiến cho Lận Duệ Hồ sợ vô cùng.
Lận Duệ Hồ hối hận vì mình đã kiếm phải phiền toái, nhưng khi ngẫm lại hôm đó nếu Hạ Thư Khanh gặp người có ý đồ xấu, thì đã có hậu quả khôn lường rồi.
Đêm khuya tĩnh lặng, Lận Duệ Hồ nằm trong vòng tay bảo vệ của Hạ Thư Khanh, toàn thân nóng lên như thể bị lây bệnh, anh định âm thầm bò ra ngoài để thoát khỏi cảnh giam cầm.
Hạ Thư Khanh kéo Lận Duệ Hồ trở về, không buông tay như đang làm nũng “Đừng đi, A Hồ, tôi khó chịu.”
Thứ cứng rắn nóng bỏng dưới mông Lận Duệ Hồ càng thêm rõ ràng, cơ thể anh cứng đờ, không áp xuống được cơn tức giận, anh nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ: “Dùng tay!”
Trong khung cảnh yên tĩnh đen ngòm, Hạ Thư Khanh ngồi dậy ôm lấy eo mông của Lận Duệ Hồ, viết lên ngực người thanh niên mấy chữ:
Tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ© kéo dài rất lâu, bác sĩ quân y khuyên tôi nên làm cái này với bạn gái.
Trước ngực Lận Duệ Hồ hơi ngứa, ngón tay thon dài của Hạ Thư Khanh cố ý lướt qua hai đầṳ ѵú của anh, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến toàn thân ngứa ngáy, tâm trí trở nên hỗn loạn. Khi anh nhận ra ý đồ của Hạ Thư Khanh, bộ não ập tức ngưng lại, bạn gái?
Xã hội Liên Bang chưa từng có chuyện đàn ông yêu nhau. Nếu Hạ Thư Khanh có bạn gái, hắn sẽ đi đúng hướng của người bình thường Nhưng trong lòng Lận Duệ Hồ có một thứ không tên chẳng hề dễ chịu. Hạ Thư Khanh trêu chọc anh, xong lại phủi mông quay người rời đi sao?
Không đợi Lận Duệ Hồ tức giận, Hạ Thư Khanh nhẹ nhàng nói bên tai người thanh niên: “Tôi không muốn tìm người khác.”
“Tôi chỉ cần em.” Hạ Thư Khanh chắc chắn nói. Hắn nghiêm túc trúc trắc an ủi dươиɠ ѵậŧ của Lận Duệ Hồ, xoa bóp thưởng thức thân gậy, mượt mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ trái trứng, xong ấn xuống qυყ đầυ chuẩn bị bắn ra, khiến cho người ta sướиɠ nửa vời..
Khoài cảm ồ ập mãnh liệt tới, bên tai Lận Duệ Hồ vang lên tiếng nổ, lời nói của Hạ Thư Khanh quanh quẩn xung quanh. Gương mặt Lận Duệ Hồ ửng đỏ, cứng nhắc an ủi cơ thể đã mềm nhũn, anh cắn môi không dám thở hổn hển.
Giường đệm sột soạt âm thanh, Hạ Thư Khanh kéo người lại gần, mặt đối mặt, toàn bộ thế giới yên tĩnh lại. Trong khoảng tối tăm, chỉ có người trước mắt.
Hạ Thư Khanh thở dốc trầm thấp cực kỳ gợi cảm: “Học đệ, cho anh được không?”
“Sao lại là tôi?” Lận Duệ Hồ giật mình, eo mềm nhũn hẳn, ma xui quỷ khiến nghĩ. Lời nói của Hạ Thư Khanh quyến rũ vậy, chẳng phải bắt ai cũng dễ như trở bàn tay hay sao?
Hạ Thư Khanh vuốt mặt mày tuấn lãng của Lân Duệ Hồ, hệt như thiên thần hấp dẫn lòng người, trên trán hắn có tầng mồ hôi mỏng: “A Hồ, tôi chỉ cần em.” Gương mặt tinh xảo của Hạ Thư Khanh, cặp mắt dâng trào lửa du͙© vọиɠ, ánh mắt giao triền dần dần nóng bỏng.
Hầu kết của Lận Duệ Hồ di chuyển, anh đảo mắt sang chỗ khác, đầu ngón tay khẽ run nắm lấy dươиɠ ѵậŧ cứng rắn của Hạ Thư Khanh, gân xanh dày gợi cảm nổi rõ, không giống sự mạnh mẽ nóng bỏng của Hạ Thư Khanh chút nào.
Lận Duệ Hồ đỏ mặt vuốt ve trên dưới, dươиɠ ѵậŧ của người thanh niên nóng bỏng dài hơn cả tưởng tượng. Người bạn cùng phòng bên cạnh vẫn ngủ say, khả năng phát hiện nguy hiểm tùy thời, ái muội cấm kỵ kéo dài vô số giờ.
“Hừ……” Hạ Thư Khanh thấp giọng thở dốc, gợi cảm thu hút trong đêm tối.
Một tiếng ấy, phóng đại bên tai Lận Duệ Hồ vạn lần. Tiết tấu tim đập của anh rối loạn, theo bản năng che bờ môi của người thanh niên lại, thấp giọng cảnh cáo: “Nhỏ giọng thôi.”
Hạ Thư Khanh cất giấu đôi mắt sao trời mê hoặc, hắn nhẹ nhàng gật đầu, bờ môi mỏng lạnh lẽo chạm vào lòng bàn tay của Lận Duệ Hồ. Thứ giữa háng hắn không chút khách khí đưa đẩy, dươиɠ ѵậŧ thọc vào rút ra lòng bàn tay dài rộng của Lận Duệ Hồ.
“Mau bắn…” Lận Duệ Hồ làm Hạ Thư Khanh mỉm cười lóe mắt, toàn thân không được tự nhiên, dưới thân mình không thể phát tiết, hắn nhanh chóng xao động.
Hạ Thư Khanh trả đũa oan ức: “Ra không được, không đủ sướиɠ.”
Độ biếи ŧɦái này kéo dài, bàn tay Lận Duệ Hồ không phản kháng nữa, chịu thua tâm phục khẩu phục. Cứ vậy đi xuống, trời sắp sáng rồi. Anh từng nghe người ta kể chuyện hài thô dục, dùng miệng mυ'ŧ, thì không có người nào không lêи đỉиɦ.
Tâm trạng Lận Duệ Hồ rộn ràng, chỉ lo cúi đầu, có thể rúc vào trong chăn, đầu tới giữa háng Hạ Thư Khanh, hô hấp thuộc về hơi thở hormone của thanh niên, cho nhau va chạm mạnh mẽ. Thật ra đây cũng là lần đầu của Lận Duệ Hồ, nhưng vẫn phải giả vờ bản thân đã thành thạo. Chỉ đổ thừa ánh mắt đơn thuần của Hạ Thư Khanh thể hiện sự tín nhiệm ỷ lại, khiến người ta không đành lòng từ chối.
Càng tối và chật chội thì chiếc chăn càng ấm, Lận Duệ Hồ không có cơ hội dò hỏi Hạ Thư Khanh, anh cầm dươиɠ ѵậŧ của thanh niên, mở miệng hôn lêи đỉиɦ qυყ đầυ nóng bỏng, nhấm nháp hơi thở gợi cảm xa lạ. Lận Duệ Hồ trúc trắc nhả ra nuốt vào, cự vật thô lớn lập tức nhét đầy vào miệng của anh, cắm tới chỗ o hẹp sâu nhất trong cổ họng.
Vai chính thẳng nam chủ động khẩu giao với Hạ Thư Khanh, khoang miệng ướt nóng của Lận Duệ Hồ nhả ra nuốt vào ngọn lửa du͙© vọиɠ trong hắn, mềm mại đầu lưỡi trúc trắc lấy lòng, bờ môi mỏng mυ'ŧ qυყ đầυ lớn như trứng ngỗng, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt loan vào óc Hạ Thư Khanh. Hắn vuốt ve cái gáy của Lận Duệ Hồ, hông thọc vào rút ra trong khoang miệng của thanh niên, căng ra đến mức tận cùng, liên tục xâm chiếm vào yết hầu o hẹp..
Nước bọt đầm đìa linh động chảy xuống khóe môi hơi sưng đỏ của Lận Duệ Hồ, da^ʍ mỹ đến mất hồn. Anh thấy cực kì xấu hổ, gò má ửng hồng một khoảng. Khoang miệng bị mạnh mẽ cắm tới chỗ sâu nhất, dường như không thể hô hấp, dươиɠ ѵậŧ đưa đẩy vào bên trong, gò má bị nhét đầy nổi mảng, khóe mắt tràn giọt lệ. Anh nhịn nôn khan du͙© vọиɠ, tận lực thả lỏng môi lưỡi, thừa nhận mình bị du͙© vọиɠ của thanh niên tra tấn rồi, không dám nói câu nào. Chỉ cầu nguyện Hạ Thư Khanh phát tiết sớm một chút.
Hô hấp của Hạ Thư Khanh trầm thấp, hắn vuốt ve khóe môi của Lận Duệ Hồ, vừa lòng chắc chắn. Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng trướng lớn, phần đỉnh hung mãnh va chạm, chất lỏng nóng bỏng đặc sệt được tưới vào khoang miệng của Lận Duệ Hồ một lần nữa.
Hơi thở nam tính thoang thoảng ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Hạ Thư Khanh chất đầy trong miệng Lận Duệ Hồ. Yếu hầu của anh ngứa ran, gắt gao nhịn ho khan. Lận Duệ Hồ không muốn để lại dấu vết, nên đành nuốt đám tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt xuống, hương vị không khó nuốt xuống như tưởng tượng. Lận Duệ Hồ không chỗ dung thân, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.