Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Chương 5

【 5】 Trong mộng: Ngoài sáng kề vai chiến đấu, bí mật kí©ɧ ŧɧí©ɧ câu dẫn / Phòng tắm play/ Ký túc xá play: Ẩn dưới lớp chăn bông.

Lận Duệ Hồ kiệt ngạo khó thuần trời sinh, có khả năng lật đổ nhóm người chỉ bằng tay quyền cứng rắn, hoàn toàn khác với mặt ngụy trang nằm vùng ngày thường. May mà anh có được bàn tay vàng “Nhìn thấu nhân tâm”, vì nhiệm vụ nằm vùng mà lợi ích cũng không xuể.

Lận Duệ Hồ khai quật được bí mật sâu thẳm trong nội tâm con người, đã quen với thứ du͙© vọиɠ và sợ hãi của bọn họ, tự nhiên trà trộn vào thế lực hắc ám. Đặc biệt, sau khi anh trở thành cố hương của gia đình họ Hạ, mọi người đều nhiệt tình coi anh như người ruột thịt.

Trong nhiệm vụ ẩn núp này, người duy nhất mà Lận Duệ Hồ không thể hiểu được chính là Hạ Thư Khanh cao thâm khó đoán.

Tâm Tư Hạ Thư Khanh thâm trầm, khả năng phi thường như cá gặp nước ở khắp mọi nơi. Chỉ một câu của Hạ Thư Thanh có thể dễ dàng đưa ngành công nghiệp sống dở chết dở hồi sinh trở lại, làm sống dậy tập đoàn hừng hực phá sản trong một sớm một chiều. Một tay che trời, đúng là vậy đấy.

Thực tế, Hạ Thư Khanh sung sướиɠ thưởng thức, mỗi sáng ánh mắt của Lận Duệ Hồ lại xẹt lên, lơ đãng lảng tránh tầm mắt. Cuối cùng thì, không dễ làm mới điểm cuối của giấc mơ.

Hạ Thư Khanh giả vờ không thấy cơn mê mang đấu tranh trong đôi mắt Lận Duệ Hồ, hắn hào phóng nể trọng nam chính được dưỡng thành. Hắn dẫn dắt Lận Duệ Hồ quen biết vô số nhân mạch trong hắc bạch lưỡng đạo, nhận ra rõ lợi ích mới là quy tắc quan trọng nhất để hàn gắn duy trì mối quan hệ.

Lận Duệ Hồ rung động trái tim của vai chính thẳng nam, dễ dàng khiến cho người ta thần hồn điên đảo, say mê, chỉ cần bản thân nguyện ý thôi.

Hắn nghiêm túc trêu đùa Lận Duệ Hồ, nhìn phản ứng thú vị của cậu.

Lận Duệ Hồ vừa kính nể vừa cảnh giác Hạ Thư Khanh, Sĩ quan nằm vùng với lão đại hắc bang không phải là người từ tận xương tủy, một khi Lận Duệ Hồ bại lộ thân phận thật sự của mình, sẽ không thoát khỏi cảnh anh chết tôi sống. Trên lưng mang thêm chức trách, không thể vì sự tin tưởng của Hạ Thư Khanh mà dao động được.

Bàn tay vàng của Lận Duệ Hồ giúp mọi việc trở nên thuận lợi, chỉ thiệt thòi khi đυ.ng độ phải Hạ Thư Khanh mà thôi. Cậu đã mất cảnh giác để mở cánh cửa đến thế giới mới, không bao giờ có thể đóng lại được nữa.

Việc một cậu thanh niên tràn đầy sức sống mơ thấy những cảnh tượng lạ lùng, thậm chí việc quan hệ tìиɧ ɖu͙© với người ngoài hành tinh trong mơ cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng, không chỉ Lận Duệ Hồ với kẻ thù của cậu là Hạ Thư Khanh, những người đàn ông xinh đẹp thâm trầm tự an ủi cho nhau ở trong mộng, cậu đã sung sướиɠ tới mức ngất đi? Sáng hôm sau khi tỉnh lại, phần dưới ướt đẫm khiến cậu xấu hổ vô cùng.

Mịa!

Lận Duệ Hộ mắng một câu thô tục, quy tội bức tranh hoang đường kiều diễm trong mơ thành tác dụng phục của bàn tay vàng. Đánh sâu vào thế giới quan quá lớn, nhiều tác động xấu ảnh hưởng đến.

Hằng đêm cậu cứ mơ thấy Hạ Thư Khanh, hẳn cũng đủ để làm thành phim rồi!

Cảnh trong mơ, Hạ Thư Khanh đang học tập rèn luyện trong trường quân đội, rỗi bỗng nhiên mất tích trở thành thủ lĩnh của hắc bang. Hắn cùng Lận Duệ Hồ là học trưởng với học đệ, là đồng đội vào sinh ra tử kề vai sát cánh, là cộng sự ưu tú nhất của quân đội Liên Bang.

Mỗi lần trước khi lâm vào giấc ngủ, Lận Duệ Hộ sẽ cảnh cáo bản thân đừng để bị ảnh hưởng, quên hết tất cả chuyện xảy ra trong mộng, bị Hạ Thư Khanh nắm lấy mũi, làm mấy chuyện da^ʍ mỹ phải thẹn thùng.

Đêm thứ hai trong mộng, Hạ Thư Khanh không phản ứng thái quá khi chiến đấu với Hạ Thư Khanh. Hắn nghiêm túc kéo “Học đệ” vào phòng huấn luyện đối chiến, nghiêm túc ép khô sức lực của Lận Duệ Hồ.

Ngay từ đầu Lận Duệ Hồ đã xấu hổ bất an, không thể toàn lực ứng phó nổi, càng đánh cậu càng thêm hưng phấn, cuối cùng thở hồng hộc, cả người đổ đầy mồ hôi, thể xác và tinh thần vô cùng sảng khoái.

Đối với cấp bậc chiến đấu, bọn họ đều đạt được điểm cao, người người chung quanh hâm mộ không thôi. Học trưởng Hạ Thư Khanh rất ít chủ động mời chiến, vậy nên lúc này cuộc chiến đấu mới khiến mọi người mở rộng tầm mắt.

Huống chi, Hạ Thư Khanh rất có hứng thú hỏi trước mặt mọi người: “Cậu, muốn trở thành đồng đội của tôi không?”

Lận Duệ Hộ nhìn cặp mắt bình đạm yên tĩnh của Hạ Thư Khanh, rõ ràng trong thực tế người đàn ông đó ưu nhã thực tế. Mà cảnh trong mơ, Hạ Thư Khanh lại cực kỳ lạnh nhạt, chỉ tỏ ra kiên nhẫn tôn trọng với Lận Duệ Hồ.

Chắc vì vừa đánh xong một trận nên ghiền, không muốn làm người trước mắt thất vọng, trí não Lận Duệ Hồ sôi sục rồi gật đầu: “Muốn.”

Hạ Thư Khanh cong mày, nở nụ cười hút hồn, hắn nắm lấy tay của Lận Duệ Hồ, thầm nhẹ nhàng xoa bóp lòng bàn tay: “Rất tốt.”

Trước mắt bao người, bọn họ không thể rõ được bí mật của hai người đang bắt tay nhau ấy.

Trái tim của Lận Duệ Hồ nóng lên, vừa buốt vừa tê dại, anh cứng đờ người rút tay lại. Nhìn bóng hình tiêu sái rời đi của Hạ Thư Khanh, bất tri bất giác: Anh bị hấp dẫn rồi sao?

Chẳng phải anh không hứng thú với hắn sao. Lận Duệ Hộ bất chợt nảy ra ý nghĩ ấy trong mộng: Không lẽ, Hạ Thư Khanh lúc còn trẻ đã từng thích hắn?

Lận Duệ Hồ không nhạy cảm với lòi trêu chọc người đồng tính, đầu óc anh chỉ thấy choáng váng, không hề có cảm giác ghê tởm mạnh mẽ.

Anh chỉ nghĩ, dù có phải thật hay không, chỉ cần không trả lời là được.

Huấn luyện xong, Lận Duệ Hồ trở về ký túc xá tắm rửa, dòng nước lạnh lẽo tràn xuống nửa, bỗng có bóng người cao dài chui vào trong.

Hạ Thư Khanh liếc mắt ngắm nhìn dáng người khỏe khắn của Lận Duệ Hồ, cặp mắt sắc bén kiệt ngạo lần đầu mờ mịt vô thố. Hắn vừa đi vừa cởϊ qυầи áo: “Phòng tắm của tôi hỏng rồi.”

Thân hình rắn chắc cân đối của Hạ Thư Khanh ở bên phải Lận Duệ Hồ, không chút khách khí chiếm nửa vòi phun, dươиɠ ѵậŧ ngủ say giữa hai chân thon dài lớn đến chói mắt..

Lận Duệ Hồ chưa bao giờ thấy kiêng dè như vậy, bức tranh Hạ Thư Khanh không có một mạnh áo che thân khiến anh chuyển tầm mắt theo bản năng, như thể xem nữa là mạo phạm hắn vậy. Nhưng mau chóng anh trở nên chột dạ, làm vậy càng chột dạ hơn nữa: “Tôi xong rồi, anh tắm đi.”

Hạ Thư Khanh quệt vết nước trên trán, hắn nghiêng người vươn tay ra, hệt như cái ôm nồng ấm sau bao ngày xa cách, chặn Lận Duệ Hồ trên bức tường ẩm ướt. Anh lãnh đạm nhướng mày: “Em trốn tôi?”

Cơ thể trần trụi của hai người gần trong gang tấc, giọt nước tí tách trên đỉnh đầu chảy xuống làn da của bọn họ, tiếng nước ào ào cách biệt với sự yên tĩnh ở bên ngoài..

Hơi thở của Lận Duệ Hồ trở nên gấp gáp, khinh thường cười nói: “Nực cười, sao tôi phải trốn anh chứ?”

“Lần trước tôi uống phải thuốc kí©ɧ ɖụ©, em đã sờ vào tôi.” Hạ Thư Khanh so đo chuyện thân dưới trúng thuốc, khiến Lận Duệ Hồ phải đỏ mặt tai hồng hẳn lên, “Em phải chịu trách nhiệm cho tôi.”

Lận Duệ Hồ oan ức muốn chết, Hạ Thư Khanh cũng sờ anh, sao chỉ có mỗi anh phải phụ trách cơ chứ?

Lận Duệ Hồ đẩy mạnh bả vai của thiếu niên: “Nhóc à, chúng ta đều là đàn ông, sao lại phải chịu trách nhiệm chứ?”

“Phải chịu trách nhiệm chuyện này.” Ánh mắt của Hạ Thư Khanh vô tội, hắn ôm lấy vòng eo của Lận Duệ Hồ. Bờ ngực trần trụi của hai người kề sát, phần hông tiếp xúc khăng khít thân mật,hai chân cọ xát lẫn nhau. Dòng nước lạnh lẽo ập vào đầu vai Lận Duệ Hồ, bọt nước xinh đẹp bắn tóe lên. Tiếng hít thở của Hạ Thư Khanh từ tính ấm áp: “Em giúp tôi... Thoải mái đi.”

Lần đầu tiên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm, cơ thể của Lận Duệ Hồ cứng đờ, lập tức hiểu rõ, anh đã dạy hư Hạ Thư Khanh rồi, khiến cậu thanh niên lạnh lùng đơn thuần bắt đầu sinh lòng hiếu kỳ với tình yêu.

“Tự anh thao đi!” Toàn thân Lận Duệ Hồ tê dại, cơ thể của Hạ Thư Khanh lập tức gợi lên hình ảnh dâʍ ɭσạи mơ hồ, hô hấp của hắn trở nên nóng bỏng, bọt nước tóe tung không hề ấm. Anh giãy giụa khỏi Hạ Thư Khanh trong phòng tắm, nhưng cuối cùng lại bị áp chế trên vách tường lạnh băng.

Hạ Thư Khanh nhận thấy Lận Duệ Hộ thở hồng hộc mất sức, lôi kéo cánh tay rộng dày của người đàn ông, dỗ dành nói: “Khó chịu.”

“…… Làm.” Lận Duệ Hồ đào hố tự nhảy xuống, anh ngờ vực cái thứ mà Hạ Thư Khanh gọi là “Đồng đội” liệu có bao gồm cả công đoạn an ủi cho nhau như vầy hay không. Vốn dĩ anh chỉ nghĩ nhịn chút là qua rồi, không có gì ghê gớm cả.

Mà Hạ Thư Khanh cố ý vụng về, giữa dòng nước xối cọ cọ vào đầu vai Lận Duệ Hồ, hơi thở ấm áp nóng bóng phả lên cái cổ của thanh niên: “Khó chịu... Làm tôi sướиɠ đi... Tôi không ra được được…..”

Phía sau Lân Duệ Hồ là Hạ Thư Khanh lâm vào tìиɧ ɖu͙©, khát cầu kể trắng ra. Phần ngực của Hạ Thư Khanh ấm áp đẫm ướt, hắn vụng an ủi dươиɠ ѵậŧ của Lận Duệ Hồ, du͙© vọиɠ như cây đuốc thiêu rụi cả lý trí của Lận Duệ Hồ.

“Đủ rồi!” Lận Duệ Hồ nghe thấy thoang thoáng âm thanh của người bạn cùng phòng ở bên ngoài, để người ta trông thấy được chắc sẽ hay lắm?

Tim anh đập nhanh hơn, đầu óc hỗn độn, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ thô ráp của Hạ Thư Khanh đút vào giữa bắp đùi non mịn của mình, tức giận lên tiếng: “Làm đi! Nhanh một chút.”

Hơi thở của Lận Duệ Hồ run rẩy, gạch men sứ dán vào trước ngực, anh xấu hổ tới nỗi vành tai đỏ bừng, ghé sát ven tường không nhúc nhích, với ý định muốn giả chết..

Hạ Thư Khanh không dễ dàng buông tha cho nam chính như vậy, dươиɠ ѵậŧ thô dài của hắn gắng gượng cắm vào giữa hai chân Lận Duệ Hồ, nội sườn mềm mại bên trong kẹp lấy cái cán của hắn..

“Ưm… Kẹp chặt một chút……” Hạ Thư Khanh bóp chặt eo của Lận Duệ Hồ, liên tục dùng sức thọc vào rút ra. Dòng nước bôi trơn, tốc độ hắn thao cái mông đầy đặc của Lận Duệ Hồ càng lúc càng nhanh, giữa bắp đùi non mịn nổi lên mảng đỏ, trong tiếng nước ào ào hỗn loạn, âm thanh va chạm điên cuồng của cơ thể vang lên, sắc dục bức người.

“A…” Lận Duệ Hồ cắn răng, vòng eo của anh bị xiết chặt, đùi bị kẹp tùy ý thao mạnh, Hạ Thư Khanh hung mãnh va chạm cọ xát vào bên trong, tiếng thở dốc trầm thấp gần trong gang tấc, cảm giác xấu hổ tận xương tủy của Lận Duệ Hồ hiện ra. Đùi anh chóng nóng rát tê dại, điểm chết người là dươиɠ ѵậŧ hung ác dữ tợn của Hạ Thư Khanh hung ác dữ tợn, như thể cự long quất lên cơ thể của anh, hẳn sẽ đánh nát cả linh hồn. Toàn thân anh nóng ra, hơi thở gấp gáp nóng bỏng, trầm giọng, “Nhanh một chút!”

“Ưm……” Hạ Thư Khanh bóp eo Lận Duệ Hồ, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên mông của chàng trai, thân hình cường tráng tản ra hơi thở của mình..

“Thảo, ngươi bắn ta trên người.” Lận Duệ Hồ cái mông thượng sền sệt nóng bỏng, hắn lại tức lại bực, tưởng đem Hạ Thư Khanh đánh một đốn.

Hạ Thư Khanh chỉ ôm lấy Lận Duệ Hồ, tiếng thở dốc trầm thấp: “Thoải mái quá, học đệ, em sẽ sướиɠ thôi……”

Vành tai Lận Duệ Hồ nóng lên, không chỗ dung thân, nếu người khác biết, chắc chắn sẽ nghĩ đạo đức của anh suy đồi, dụ dỗ học trưởng!

Đã tới giờ tắt đèn, trong ký túc xá trở nên tối mịt, cửa lớn đóng chặt, sinh viên trường quân đội không được tự tiện rời đi phòng ngủ.

Vẻ mặt Hạ Thư Khanh vô tội: “Tôi không ra được.”

Lận Duệ Hồ tức giận đau xót tâm can, đùi đau rát: “Đừng lên tiếng, ngủ trên giường em.”

Cửa phòng tắm lặng lẽ mở ra không tiếng động, người bạn cùng phòng khác đang ngủ say trên giường.

Lận Duệ Hồ nằm ở trên giường lo lắng đề phòng, Hạ Thư Khanh cơ thể lạnh lẽo tới gần, đem anh ôm vào trong lòng ngực, Lận Duệ Hồ tim đập càng nhanh. Anh xô đẩy Hạ Thư Khanh ngực, đối phương chỉ là kiên định lại ôn nhu không buông tay.

Hạ Thư Khanh dùng sữa tắm của Lận Duệ Hồ, hơi thở hai người quấn lấy nhau, hơi ấm lan tỏa, giường lớn có vẻ chật chội lạ thường. Hắn ôm lấy eo Lận Duệ Hồ, được một tấc lại muốn tiến một thước mà viết lên làn da của hắn: Tôi muốn……

Thân dưới Hạ Thư Khanh nóng như lửa, đầu óc Lận Duệ Hồ như muốn nổ tung ngay lập tức.