【 4】 Hiện thực: Vấy bẩn vai chính thẳng nam. Trong mộng: Trúng thuốc, mơ hồ thủ da^ʍ, chó săn nhỏ nội tâm rung động.
Nước trong bể bơi lấp lánh, hai người đàn ông tướng mạo xuất chúng đang đứng đối mặt nhau giằng co không tiếng động.
Hạ Thư Khanh xấu xa cảm thấy rất thú vị, cố ý để cho nam chính nhìn thấy hình ảnh đồng tính làʍ t̠ìиɦ, thưởng thức dáng vẻ kinh hoàng khϊếp sợ của đối phương, thấy vô cùng thú vị.
Trên thành bể bơi, hắn mặc áo choàng trắng mềm mại, ngọn tóc nhỏ giọt nước dừng trên xương quai xanh, chạy dọc xuống cơ ngực rõ ràng, đi qua cơ bụng săn chắc rồi len vào đường nhân ngư xinh đẹp, cuối cùng mất hút trong quần bơi màu đen, hạ thân cự vật đang ngủ say gợi lên dấu vết gợi cảm mơ hồ…..
Đôi mắt Hạ Thư Khanh khẽ nhúc nhích, thắt chặt đai áo choàng tắm: “Đẹp đến vậy sao? A Hồ, mời thu tầm mắt lại dùm chút đi.”
“Gì cơ? Tôi không… không có nhìn!” Lận Duệ Hồ nhanh chóng hoàn hồn lại, đôi mắt không dám nhìn lên người Hạ Thư Khanh. Sắc mặt cậu hơi nóng lên, bản thân vậy mà lại so sánh dáng người và bàn tay của người đàn ông này với thứ được nhìn thấy trong tranh, rồi chắc chắn cơ thể của một trong hai người đang liều chết triền miên kia là Hạ Thư Khanh!
Sau khi Lận Duệ Hồ đυ.ng vào Hạ Thư Khanh, trong đầu quanh quẩn cảnh tượng lửa nóng kí©ɧ ŧìиɧ, hoàn toàn đạp đổ hiểu biết của cậu từ trước tới giờ. Lận Duệ Hồ một lòng phấn đấu cho trọng trách gánh trên vai nhưng cũng biết sâu trong lòng sẽ có những cảm xúc triền miên. Nhưng mà, lần đầu tiên cậu đã bị ép nhìn hình ảnh của hai người đàn ông ân ái.
Ông trùm hắc đạo thích đàn ông, bí mật lớn nhất ấy vậy mà lại là làʍ t̠ìиɦ với đàn ông, mà cậu lại nhìn thấy hình ảnh hạn chế của hắn. Không biết là chuyện nào đáng sợ hơn chuyện nào nữa?
Lận Duệ Hồ không cảm thấy ghét bỏ mà là không cách nào đối diện với chuyện riêng tư liên quan đến tình yêu của người ta. Thẹn thùng, xấu hổ, không biết phải làm sao đều không lột tả hết cảm xúc phức tạp của Lận Duệ Hồ, lại còn là chính cậu dùng bàn tay vàng đi tìm ra nữa chứ.
“Được, xem như cậu không nhìn thấy cơ thể tôi.” Người ác liệt như Hạ Thư Khanh đương nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội trêu đùa nam chính, lại hỏi một vấn đề muốn mạng người ta, “A Hồ, mời thành thật trả lời, vì sao cậu lại trộm sờ tôi?”
Trong lòng Lận Duệ Hồ nhảy dựng, trực giác nhạy bén của Hạ Thư Khanh vượt ngoài dự đoán của cậu. Tuy đó không phải là ý nghĩ vốn dĩ của Lận Duệ Hồ nhưng cậu đúng là đã nhìn thấy hình ảnh không hài hòa thật. Chẳng qua chỗ kia của Hạ Thư Khanh lớn quá mức, lúc đâm vào không phải sẽ đau chết à? Ý thức được bản thân đang nảy sinh những suy nghĩ dơ bẩn, cậu cảm thấy xấu hổ, hận không thể chết ngay tại chỗ cho rồi.
Lận Duệ Hồ cố gắng xua đi hình ảnh dâʍ ɭσạи trong đầu nhìn thẳng vào Hạ Thư Khanh, cậu giống như đang bị nhục nhã, không hiểu sao lại nổi nóng: “Hạ tiên sinh, anh với tôi đều là đàn ông, anh có, tôi cũng có. Tại sao tôi phải sờ….sờ trộm anh? Chỉ là không cẩn thận đυ.ng vào anh thôi, làm ơn đừng chuyện bé xé ra to dùm!”
“Tôi cùng muốn biết vì sao đây?” Sắc mặt Hạ Thư Khanh bình tĩnh cởϊ áσ tắm dài ra, nhét vào lòng bàn tay Lận Duệ Hồ. Hắn không hề để ý bày ra dáng người thon dài đẹp mắt, “Làm lại lần nữa xem, tôi xem cậu không cẩn thận như thế nào nào?” Ha, Hạ Thư Khanh rất muốn nhìn nam chính có nhớ lâu hay không.
Lận Duệ Hồ nắm lấy áo choàng mềm mại hơi ướt, đầu tim hơi run lên, đây là cho cơ hội sử dụng bàn tay vàng à. Nhưng vết xe đổ đã để lại nỗi sợ hãi trong lòng vị thẳng nam này.
Đại não của Lận Duệ Hồ không muốn bị cưỡиɠ ɠiαи một lần nữa. Nhưng vì chức trách nằm vùng của cậu, chỉ đành hít sâu một hơi, điều chỉnh tư thế giũ áo choàng tắm ra, nhẹ nhàng khoác lên người Hạ Thư Khanh, ngón tay rất “tự nhiên” đυ.ng vào đầu vai bóng loáng của người đàn ông.
Trong nháy mắt da thịt chạm vào nhau, Lận Duệ Hồ khởi động bàn tay vàng, hình ảnh mới tinh lại lần nữa xuất hiện. Lần này không phải là một mảnh lớn của cơ thể trẻ trung trần trụi.
Trong một mảnh tối tăm mông lung không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nam nhân cao lớn cường tráng ôm lấy dáng người thon dài của thanh niên. Khuôn mặt của hai người chậm rãi tới gần, thân thể dây dưa khăng khít thân mật, mãi đến khi hai đôi môi gắt gao dán lại một chỗ, môi răng mềm mại ướŧ áŧ triền miên. Ngay sau đó, tiếng nước mơ hồ mờ ám truyền ra, giống như những đôi tình nhân đang hôn môi nóng bỏng, khiến cho những khán giả đứng nhìn không khỏi mặt đỏ tim đập, mất đi sự bình tĩnh.
Lận Duệ Hồ nhanh chóng trợn mắt, trái tim đập bang bang liên tục, cậu đối diện với ánh mắt của Hạ Thư Khanh, tránh còn không kịp nhanh chóng thu tay lại, giọng nói khô khốc giống như bị bắt nạt giữ lắm rồi: “Anh coi, không cẩn thận đυ.ng tới như vậy đó.”
Ánh mắt cậu dừng lại ở đầu mày của Hạ Thư Khanh, cố gắng không để lộ sự khác thường. Lần đầu tiên bàn tay vàng cho cậu sự đả kích mạnh mẽ về cả thể xác và tinh thân, thấy được một góc của thế giới mới.
Hạ Thư Khanh sung sướиɠ nhìn ánh mắt nghi ngờ nhân sinh của nam chính, cố nhịn không cười thành tiếng. Hắn xoa xoa tóc ướt, nghiêm trang nhắc nhở: “A Hồ, nhớ kỹ, không nên có những suy nghĩ bậy bạ, công việc của cậu dừng ở đây.”
Hạ Thư Khanh không hề lưu luyến đem nam chính ném ở sau người, Lận Duệ Hồ
Hạ Thư Khanh không hề lưu luyến ném nam chính lại đó, Lận Duệ Hồ đứng chết trân tại chỗ, hết đường chối cãi.
Cậu có mong muốn thèm khát với kẻ địch? Thật không biết là nên thở phào một hơi khi Hạ Thư Khanh không có hứng thú với cậu hay là nên buồn bực mình vậy mà lại bị một người đàn ông ghét bỏ. Nếu các cộng sự mà biết, chỉ sợ sẽ cười gẫy răng ngay lúc đó.
Tuyệt đối không thể!
Trải qua một lần thất bại, Lận Duệ Hồ không dám tiếp cận riêng một mình Hạ Thư Khanh nữa. Là một người nằm vùng, cậu phải giữ sự cảnh giác mọi nơi mọi lúc, cho dù ngủ cũng không dám ngủ sâu.
Nhưng mà, từ khi Lận Duệ Hồ chạm vào Hạ Thư Khanh, những cảnh tượng trong mơ của cậu dần dần trở nên kỳ lạ.
…… Dĩm....
Cánh cửa bước vào những cảnh kiều diễm trong mơ đã mở ra, hai người bắt đầu liên tiếp ràng buộc vào với nhau, không có cách nào tách ra được…..
Lận Duệ Hồ che tai không nghe thứ âm nhạc đinh tai nhức óc, ánh đèn lập lòe trên sân khấu, nam nữ trẻ tuổi đang nhiệt tình nhảy nhót.
Trường quân đội Liên Bang mở một party cuồng hoan, đó là nghi thức chào đón tân sinh viên bọn họ. Từ sau ngày hôm nay, bọn họ sẽ phải đối mặt với huấn luyện vô cùng tàn khốc.
Bên ngoài sân nhảy, đám người vây quanh một vị thanh niên vô cùng đẹp trai. Mặt mày trẻ tuổi hơn Hạ Thư Khanh một chút, không thành thục ổn trọng như bây giờ, sát phạt quả quyết.
Dưới sự ồn ào của mọi người, vẻ mặt hắn vẫn vô cảm cầm champagne lên, xoay người rời khỏi chốn hỗn loạn không hợp với mình.
Trong điệu nhảy ồn ào, một thanh niên ôm lấy bả vai Lận Duệ Hồ, cậu ta vô cùng nhiệt tình: “Hí! Bạn học Lận, cậu tò mò với đàn anh kia lắm nhỉ? Hạ Thư Khanh, tới từ một gia tộc Đông Phương cổ xưa. Thể năng, trí năng và tinh thần lực của anh ta luôn đứng nhất. Trong trường học này có một nửa số người xem anh ta là đối thủ mạnh nhất, còn nửa còn lại thì cuồng nhiệt muốn trở thành người của anh ta. Vẻ bề ngoài không có gì để chê, năng lực mạnh mẽ làm người khác nhiệt huyết sôi trào, là sinh viên mới đứng đầu, cậu mê luyến anh ta hay là muốn đánh bại anh ta?”
Lận Duệ Hồ không để những lời vô nghĩa của thanh niên ở trong lòng, cậu mơ hồ nhớ rõ mình muốn tìm kiếm bí mật của Hạ Thư Khanh, giống như bước vào một đoạn hồi ức không người biết đến.
Hạ Thư Khanh là tồn tại trác tuyệt nhất trong quân nhân Liên Bang, sau đó hắn đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, lúc xuất hiện lại thì chính là gia chủ đại danh đỉnh đỉnh của Hạ thị.
Hạ thị, khối u ác tính mà Liên Bang muốn diệt trì, thậm chí bởi vì Hạ Thư Khanh tới còn càng làm mưa làm gió hơn, độc bá một phương. Bồi dưỡng người dẫn đầu ưu tú cho đối thủ tiềm ẩn, chuyện này là vết nhơ vô cùng đau đớn đối với lãnh đạo Liên Bang, tuyệt đối không hề nhắc tới.
Tư liệu về Hạ Thư Khanh bị xóa sạch sành sanh, tên của hắn trong trường quân đội cũng bị hủy đi hết. Lận Duệ Hồ thấp hơn Hạ Thư Khanh một khóa, lúc vào trường quân đội Liên Bang, đối phương đã biệt vô âm tín.
Văn kiện tuyệt mật mà Lận Duệ Hồ nhận được chỉ có đôi câu vài lời, hiểu biết về Hạ Thư Khanh cũng rất nhạt nhòa, cậu cũng không dám xem nhẹ.
Hạ Thư Khanh đi khỏi sảnh lớn, Lận Duệ Hồ không do dự đuổi theo ngay, bên tai là những đối thoại vụn vặt của những người khác.
“Ghét ghê, anh ta làm lơ trước mị lực của tớ.”
“Ờ, thật là một người nhẫn tâm.”
“Đàn anh quá mê người, thật muốn có được anh ấy, cho dù chỉ là một ánh mắt…”
Phía trước Hạ Thư Khanh chuẩn bị đi qua hành lang thật dài, có một đôi nam nữ trẻ tuổi lén lút theo sau anh.
Lận Duệ Hồ nhìn sự tham lam trong đôi mắt của bọn họ, trong lòng nảy sinh cảm giác chán ghét vô cùng. Trường quân đội Liên Bang sao lại có thứ rác rưởi như này tồn tại?
Trong một góc rẽ của hành lang, đôi nam nữ trẻ tuổi ngăn Hạ Thư Khanh vào góc, nói mấy lời hạ lưu.
Mặt Hạ Thư Khanh không cảm xúc quăng ngã một người qua vai, trong đôi mắt xinh đẹp của anh kết băng dày ba thước: “Cút.”
Lận Duệ Hồ kinh ngạc trước thân thủ sắc bén của Hạ Thư Khanh, không hổ là người mạnh nhất năm đó của trường quân đội, máu nóng muốn thử sôi trào trong người cậu.
Hai người không có ý tốt đau đến mức không đứng thẳng người được, nâng đỡ nhau chạy trốn. Bên chân bọn họ rơi ra một cái bình nhỏ, cũng không dám quay đầu lại nhặt.
Mặt mày Hạ Thư Khanh bình tính, mở phòng huấn luyện chiến đấu ra.
Lận Duệ Hồ thầm nghĩ, người này đúng là lúc nào cũng không quên huấn luyện nhỉ.
Cửa được mở ra cách máy móc, thân thể Hạ Thư Khanh lay động, lảo đảo đi về phía trước.
“Cẩn thận.” Theo bản năng Lận Duệ Hồ xông lên, kéo cánh tay Hạ Thư Khanh. Dưới chân cậu vô tình đạp vào cái lon sắt màu đỏ sậm, không khí không màu không vị bay ra, hòa vào trong hô hấp tiến vào cơ thể hai người.
Một sức mạnh to lớn đánh úp lại, Hạ Thư Khanh gắt gao đè Lận Duệ Hồ lên cánh cửa. Gò má của thanh niên đẹp trai hơi ửng đỏ, đẹp không sao tả xiết, hắn đè giọng, biết rõ còn cố hỏi: “Ai?”
Lận Duệ Hồ chưa bao giờ bị áp chế mạnh mẽ như vậy, trong lúc cậu còn do dự có cần lên tiếng hay không, Hạ Thư Khanh đã quyết đoán phát động công kích.
Cửa lớn của phòng huấn luyện đóng lại, hai vị thanh niên dùng tay trần đánh nhau, từng đấm đều hung ác đánh lên da thịt, dùng hết sức lực đánh đến vui vẻ tràn trề.
Mãi đến phút cuối, hai người lăn lộn trên mặt đất, ngang ngược xoắn vặn tứ chi của đối phương. Hạ Thư Khanh hơi hơi thở dốc, hắn nheo mắt lại, nhìn kỹ Lận Duệ Hồ dưới người, không cho phép phản bác: “Rất tốt, sau này cậu huấn luyện cùng tôi.”
Lận Duệ Hồ cũng đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt đỏ bừng, cơ bắp sử dụng quá mức mà tê cứng, vô cùng sảng khoái. Cậu nghe được mùi rượu mát lạnh, hơi nóng trên người Hạ Thư Khanh phả vào mặt, cánh tay mạnh mẽ kẹp chặt cậu trong đó.
Rất lâu rồi Lận Duệ Hồ không có hưng phấn khi chạm phải đối thủ ngang tầm, không khỏi tiếc nuối thanh niên này lại dừng chân trong hắc đạo. Mà chức trách của cậu, là tự thân đưa Hạ Thư Khanh vào nhà giam.
Sự hưng phấn trong mắt Lận Duệ Hồ phai nhạt đi chút ít, vỗ vỗ bả vai Hạ Thư Khanh, xem như nhận thua. Hạ Thư Khanh mới thả Lận Duệ Hồ ra, nằm liệt ra đất.
Cơ thể trẻ tuổi vận động kịch liệt, không thể tránh khỏi cọ xát, mà bình đỏ thôi tình nhỏ đang phát huy công dụng.
Lận Duệ Hồ ngồi dậy há miệng thở dốc, thanh niên tuấn mỹ vẫn không nhúc nhích, đang nhắm mắt. Mày Lận Duệ Hồ nhíu lại, xua xua tay trước mặt Hạ Thư Khanh: “Tỉnh, tỉnh.”
Đột nhiên Hạ Thư Khanh nhào lên cưỡng chế Lận Duệ Hồ đang không phòng bị đặt dưới thân. Thân thể tuổi trẻ khí thịnh, du͙© vọиɠ sôi trào nhìn chằm chằm như hổ hình rồi người dưới thân, giọng nói khàn khàn gợi cảm chết người: “Đừng ồn.”
Lận Duệ Hồ sửng sốt, dường như nhận ra du͙© vọиɠ bị đè nén trong mắt Hạ Thư Khanh, giống như đang muốn cắn nuốt tất cả sự mạnh mẽ và gợi cảm. Thậm chí cậu còn quên đẩy người thanh niên tuấn mỹ đang năm trên người mình ra.
Hạ Thư Khanh che hai mắt Lận Duệ Hồ lại, hô hấp nỏng bỏng nhào vào cổ của thanh niên, cố gắng kìm nén du͙© vọиɠ mãnh liệt: “Đừng nhúc nhích, tôi bị trúng thuốc.” Hắn không muốn trực tiếp chơi nam chính, chỉ muốn đùa một chút thôi.
Cơ thể trẻ tuổi khô nóng bất an nằm trên người Lận Duệ Hồ, tiếng hít thở và tiếng tim đập ngày càng thô nặng, ngọn lửa du͙© vọиɠ hừng hực thiêu đốt. Cơ thể của Lận Duệ Hồ ngày càng nóng lên, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng thô dài của Hạ Thư Khanh cắm vào giữa hai chân cậu, quá mức rõ ràng. Vì giữ mặt mũi cho người thanh niên nên không có kéo dãn khoảng cách, để lộ mọi chuyện ra.
Trước mắt Lận Duệ Hồ đen kịt, không hiểu sao lại cảm thấy mất tự nhiên, giống như người thanh tâm quả dục lại có khát vọng khó nói, máu cậu sôi trào như lửa đốt, cảm xúc xa lạ, vừa khát lại vừa nóng.
“Ưm….” Tiếng nói đè nén lại gợi cảm của Hạ Thư Khanh truyền vào tai Lận Duệ Hồ, gợi lên một đợt tê dại trong lòng cậu. Càng khó hơn là, cậu vậy mà lại có phản ứng. Đáy quần cậu phồng lên, ngay dưới bụng Hạ Thư Khanh, không có nơi để sắp xếp nội tiết tố đúng là một chuyện xấu.
Lận Duệ Hồ cũng không biết bản thân mình bị trúng thuốc, mà dục hỏa trong cơ thể thì ngày càng nghiêm trọng.
Hạ Thư Khanh thở dốc dồn dập, hắn buông lỏng tay ra: “Không được, không có mềm xuống được.” Thái dương của thanh niên tuấn tú mướt mồ hôi, cả người bị tra tấn trong lửa nóng du͙© vọиɠ, hắn nhíu chặt chân mày, gợi cảm hết biết.
Yết hầu của Lận Duệ Hồ hơi ngứa, nửa người dưới không dám động đậy tí nào: “Tôi đưa anh đi khám bác sĩ?” Chiều dài và thô cứng của Hạ Thư Khanh đúng là kinh người, kéo ra ngoài không biết có bao nhiêu người hâm mộ.
Hạ Thư Khanh lắc lắc đầu: “ Không được.” Anh ấn tay Lận Duệ Hồ xuống, nóng bóng giữa chân hai người cọ xát như có như không, sảng khoái khó nói lên lời bỗng nhiên tràn ra: “Ưm…..”
Giữa hai chân Lận Duệ Hồ cứng đến phát đau, kɧoáı ©ảʍ ở xương cùng tràn ra mãnh liệt. Cậu khϊếp sợ chốc lát, đột nhiên đẩy Hạ Thư Khanh ra, tim đập thình thịch, nghiến răng nghiến lợi: “Đệt! Anh làm gì đấy?” Dáng vẻ vô hại của cậu vô cùng dụ hoặc, Hạ Thư Khanh lại còn được một tấc muốn tiến một thước, vượt qua giới hạn thấp nhất.
Vẻ mặt Hạ Thư Khanh vô tội, cọ lên cơ thể của Lận Duệ Hồ: “Khó chịu chết được.” Hắn giống như người lần đầu biết yêu, khó chịu lại ngây thơ, làm người thương tiếc.
Lận Duệ Hồ kinh ngạc, dở khóc dở cười: “Không biết dùng tay à?”
Hạ Thư Khanh thở dốc, run run, ánh mắt ngây thơ: “Tay?”
Lận Duệ Hồ chưa gặp phải tình cảnh vừa xấu hổ lại vừa khó giải quyết như vậy bao giờ, giống như cậu đang dạy hư bạn nhỏ vậy. Nếu mặc kệ không quản, chỉ sợ thanh niên sẽ bị dục hỏa tra tấn tới chết.
Lận Duệ Hồ liều luông, giả bộ thành kẻ già đời bình tĩnh. Cậu nắm chặt tay Hạ Thư Khanh chạm vào giữa háng của hắn, cách một lớp quần thứ kia vẫn vô cùng nóng bóng, vội vàng di chuyển lên xuống, tim của Lận Duệ Hồ cũng sắp nổ tung ra: “Cứ… cứ tuốt như vậy.”
“Ưm…” Hạ Thư Khanh thở dốc gợi cảm, hắn lẩm bẩm bên tai Lận Duệ Hồ: “Nhanh… nhanh chút nữa….”
Lận Duệ Hồ mặt đỏ tai hồng, sao lại lưu lạc tới mức giúp người cùng giới thủ da^ʍ thế này. Nhưng rất nhanh cậu cũng xa vào dục hỏa và sự gợi cảm của Hạ Thư Khanh.
Mặt đất lạnh như băng cũng vì bọn họ mà nóng lên, trong không khí có sự kiều diễm khó nói thành lời.
Hai thanh niên diện mạo xuất chúng thân thể kề sát, hô hấp ấm nóng giao hòa với nhau, cọ xát vào nhau không theo tiết tấu nào chả. Côn ŧᏂịŧ nóng như lửa thoát khỏi sự kiềm chế, rơi vào lòng bàn tay, chuyển động lên xuống ngày càng nhanh, côn ŧᏂịŧ bành trướng phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng, mùi xạ hương vờn quanh làm người xấu hổ….
Đầu óc Lận Duệ Hồ hoàn toàn hỗn loạn, gương mặt lên cao trào của cậu làm Hạ Thư Khanh bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, vừa nam tính lại da^ʍ mị.
Hạ Thư Khanh làm bẩn nam chính, ngón tay quệt một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, chen vào hậu huyệt hẹp hòi của Lận Duệ Hồ: “Bỏ qua cho cậu một lần.”
Lần sau thì không chắc đâu.
Vì thế, trong nhận thức của Lận Duệ Hồ: Trong mộng cậu giúp Hạ Thư Khanh thủ da^ʍ, cuối cùng còn sướиɠ đến ngất đi luôn??