【2】Hiện thực: Dạy dỗ chú chó săn bướng bỉnh, lần đầu tiên khai bao bị xâm nhập mạnh mẽ, nhét đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙
Trong tầng hầm tối vang lên tiếng thở dốc ẩn nhẫn của người đàn ông, tiếng nước da^ʍ mĩ khuấy động mà thân thể va chạm, trêu chọc ái muội.
Lận Duệ Hồ chân tay thon dài bị giam cầm, bộ quân phục soái khí giờ trở nên xộc xệch, vạt áo mở rộng lộ ra bộ ngực màu lúa mì săn chắc, hai đầṳ ѵú nhỏ bị gặm cắn đến sưng đỏ. Ngoại hình uy vũ hoàn mỹ đã được thu gọn lại thành một tư thế tìиɧ ɖu͙© dâʍ ɭσạи.
Hạ Thư Khanh cao quý tao nhã chơi đùa với bờ mông của Lận Duệ Hồ, côn ŧᏂịŧ hung tợn nóng bỏng xâm nhập vào hậu huyệt hẹp nhỏ của Lận Duệ Hồ, như lửa nóng phóng thẳng vào chỗ sâu nhất, cọ xát từng tấc nếp nhăn mềm mại trên vách trong.
"Hừ! Khốn kiếp--" Lận Duệ Hồ run lên vì đau, nhíu mày phản kháng, sợi xích sắt siết chặt cổ tay cậu. Cậu chịu đựng mà thở dốc, mỗi một lần hô hấp dây thần kinh mẫn cảm của cậu đều co giật, hạ thân bị cưỡng bách căng ra vừa đau vừa nóng rát, thịt non bị xé rách tràn ra tơ máu: "Đi ra ngoài, đồ khốn--" Lận Duệ Hồ từ trong xương cốt không bao giờ chịu thua, cơ thể mềm nhũn chịu đựng đau đớn, điên cuồng mắng những lời thô tục.
"Đau, đúng không. Cậu đã phản bội lòng tin của tôi, hiện tại có biết trái tim tôi đau như thế nào không?" Hạ Thư Khanh không ngạc nhiên khi Lận Duệ Hồ chọn chức trách quan quân, nhưng nó không ngăn cản anh nói những điều vô nghĩa, lấy cớ người bị hại khiển trách nam chính. Hạ Thư Khanh dùng găng tay trắng để chặn cái miệng nói lải nhải của Lận Duệ Hồ, đem côn ŧᏂịŧ thao lộng cúc huyệt cậu.
"Hừ! A ..." Miệng bị bao tay của Hạ Thư Khanh nhét đầy, cúc huyệt nuốt lấy côn ŧᏂịŧ vừa cứng vừa nóng của người đàn ông, đường đi bên trong gắt gao quấn quanh thân gậy, qυყ đầυ đυ.ng vào chỗ mềm mại nhất trong hậu huyệt. Lận Duệ Hồ cho dù bị dây xích trói chặt, nhưng vẫn không nhịn được cong lưng, sống lưng căng chặt thành một mảnh.
Hạ Thư Khanh mặc quần áo chỉnh tề, đôi mắt ẩn sau cặp kính gọng vàng đang mỉm cười: "Sự thật chứng minh, chúng ta vẫn có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị, đúng không? Ngài Sĩ quan."
Giọng nói thì thầm bên tai Lận Duệ Hồ tựa như người tình, trải qua những ngày ở chung này tâm trí cậu trở nên hỗn độn. Cậu kiên định vì nhiệm vụ mà làm, để có được sự tín nhiệm cùng bồi dưỡng của Hạ Thư Khanh.
Tuy nhiên, con người luôn có cảm xúc, diễn xuất chân thật đến mức không thể không nhập cảnh. Lận Duệ Hồ giãy giụa do dự, nhưng cuối cùng cậu vẫn đâm một đao sau lưng Hạ Thư Khanh.
Lận Duệ Hồ trước mắt hơi mờ đi, hạ thân rõ ràng cảm nhận được đau đớn mà Hạ Thư Khanh ban cho cậu như sự trừng phạt cho kẻ phản bội. Lận Duệ Hồ ánh mắt phức tạp hơn bao giờ hết, trong lòng thực sự sinh ra một tia xấu hổ. Rõ ràng là sai, trắng đen không phân thắng bại ...
“Mới như vậy đã đau, ngài Sĩ quan đã khóc nhè?” Hạ Thư Khanh l*иg ngực chấn động, không chút nào che giấu mà cười khẽ: “Làm sao có thể nhẹ nhàng trừng phạt được?”
Nói thì như vậy, côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh bị cúc huyệt mới khai bao của Lận Duệ Hồ kẹp anh vừa đau lại vừa sảng khoái. Anh thật sự cũng không phải muốn đem cậu thao chết, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt đỏ hoe của Lận Duệ Hồ, động tác chậm lại, bên trong có chút mềm mại mà chặt hẹp.
Hạ Thư Khanh đưa tay xoa bóp côn ŧᏂịŧ rủ xuống lại một lần nữa nhếch lên của cậu, hé môi ngậm lấy hai vυ' đầy đặn trên ngực, liếʍ láp chiếc cổ thanh tú, nhào nặn cơ bắp đàn hồi: “Không nghĩ bị thao chết, liền thả lỏng một chút.”
"Ân ... " Trên trán Lận Duệ Hồ dày đặc một tầng mồ hôi mỏng, Hạ Thư Khanh cưỡиɠ ɧϊếp chà đạp cậu, còn khinh thường đùa bỡn. Lận Duệ Hồ tức giận cả người run lên, ngực kịch liệt phập phồng. Khi sắp đến giới hạn muốn bùng nổ, Hạ Thư Khanh đã đỉnh vào chỗ mềm mại nhạy cảm nhất của mình. Giống như có ma thuật, những cơn ngứa ngáy kỳ lạ dày đặc nổi lên trong cơ thể được bảo vệ của Lâm Thụy, kɧoáı ©ảʍ chạy dọc sống lưng, lan đến tứ chi.
Lận Duệ Hồ trong nháy mắt đạt tới cực khoái, tiểu Duệ Hồ bắn ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙, yết hầu bị kìm nén mà phát ra tiếng rêи ɾỉ gợi cảm: "Ưʍ..."
Hạ Thư Khanh chỉ thấy khuôn mặt kiên nghị của Lận Duệ Hồ tràn đầy xuân tình, cơ thể cứng ngắc của người đàn ông trở nên mềm mại, hô hấp dồn dập nóng lên, hành lang chật hẹp dần trở nên ẩm ướt, nóng bỏng mềm mại xoắn chặt.
Hậu huyệt của nam nhân không phải sinh ra để chịu đựng tình yêu, nhưng tiểu huyệt của Lận Duệ Hồ bắt đầu lộ ra một ít chất lỏng trơn trượt, thể chất của nhân vật chính chính là đỉnh của tảng băng.
“Cơ thể của ngài Sĩ quan thực sự rất chịu đựng, trời sinh để người ta làm.” Hạ Thư Khanh xoay núʍ ѵú sưng tấy của Lận Duệ Hồ, duỗi thẳng lưng dập thật mạnh vào cúc huyệt đã bôi trơn của người đàn ông, đem âm thanh thở dốc xé ra từng mảnh.
"A ... vô nghĩa ..." Nơi sâu nhất của cơ thể đau nhức, ngứa ngáy, bên tai là tiếng hai người giao hợp phát ra âm thanh "bạch bạch", tiếng nước cọ xát kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh. Đôi mắt cậu mờ đi vì nước mắt, xấu hổ và tức giận, rõ ràng là đối phương cưỡng bách xâm phạm, chính mình lại cảm nhận được sự vui thích từ nó, ý thức rời bỏ cơ thể chỉ còn lại niềm vui.
Cúc huyệt dần dần mềm mại, Hạ Thư Khanh mạnh mẽ khai bao hậu huyệt Lận Duệ Hồ, banh rộng hai chân của người đàn ông trên khung sắt, nhuộm lên bộ quân phục những chấm chất lỏng màu trắng đυ.c.
Hạ Thư Khanh liên tục cắm vào rút ra trong cúc huyệt, sau đó tiến thẳng vào chỗ sâu nhất của Lận Duệ Hồ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng hổi phun vào trong đường hầm của cậu. Anh thở dốc: "Ngài Sĩ quan, cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
"A ... Tôi không nhớ ..." Lận Duệ Hồ ngửa cổ ra sau rêи ɾỉ, sắc mặt ửng đỏ, cơ bắp dính đầy mồ hôi, cúc huyệt hồng nhuận không khép được chịu đựng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông, vách thịt bên trong chứa đầy chất lỏng sền sệt, phần bụng hơi phình ra, có cảm giác vô cùng xấu hổ.
Lận Duệ Hồ cơ bắp căng chặt, toàn thân nóng đến mềm nhũn, cậu chưa bao giờ quên, cùng giấc mộng mê hoặc nhân tâm đó, ấn tượng khắc sâu, vĩnh viễn không bao giờ quên.