Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Chương 24

【24】Trong mộng: Dã ngoại play: Cảm thấy thẹn khi đeo tai thú, đuôi thú,nô ɭệ cao ngạo bị thao đến khóc

Edit: Dĩm

Sau cơn mưa xuân, không khí tràn ngập mùi của cỏ xanh cùng bùn đất, Hạ Thư Khanh đang ưu nhã ăn uống, gương mặt tuấn mỹ cùng khí chất cao quý khiến người đứng xem mặt đỏ tim đập, không dám nhìn thẳng.

Bên cạnh là thiếu niên có làn da trắng nõn có, hai má ửng hồng, ngượng ngùng mỉm cười: "Chủ nhân."

Hạ Thư Khanh đặt dao nĩa xuống, mỉm cười thờ ơ: "Tôi không phải là chủ nhân của cậu."

"Chủ nhân ..." Thiếu niên căng thẳng cắn môi dưới, đôi mắt như nai con đầy bất lực, nước mắt ẩm ướt lăn tròn. Cậu ngồi xổm xuống, cầm góc quần áo của Hạ Thư Khanh, nâng lên khuôn mặt sạch sẽ đáng thương: "Chủ nhân, nếu ngài không cần tôi, tôi sẽ bị dã thú ăn thịt."

Hạ Thư Khanh nhìn xuống thiếu niên được Rose gửi đến, bình tĩnh nói: "Thế cậu muốn tôi kêu cậu làm gì?"

Thiếu niên giật mình, cười vui vẻ, nắm lấy mu bàn tay của Hạ Thư Khanh cọ cọ khuôn mặt thanh tú: "Chủ nhân, cái gì tôi cũng có thể làm được, chỉ cần ngài nói."

Hạ Thư Khanh mỉm cười nhẹ nhàng thu tay lại, nhưng những gì nói ra đặc biệt lạnh lùng: "Đứng lên đi. Lâu đài của tôi không bao giờ nuôi kẻ rảnh rỗi. Tự tìm việc làm đi."

"Vâng..." Thiếu niên ngây thơ gạt đầu, lại cầm chai rượu lên cười ngây ngô: "Tôi rót rượu cho ngài." Từ nhỏ cậu đã được chiều chuộng, chưa từng trải qua việc nặng, nhưng với tính cách nghiêm túc, lần đầu tiên rót rượu cũng rất tinh tế lại ưu nhã.

Hạ Thư Khanh ngửi thấy mùi thơm êm dịu của rượu vang đỏ, trong lòng hơi hài lòng: "Không tệ."

Thiếu niên vui vẻ ra mặt: "Chủ nhân thích là được rồi."

“Đi xuống.” Nụ cười của Hạ Thư Khanh tắt dần, nô ɭệ nhỏ của hắn ngoan như vậy thì tốt rồi. Tuy nhiên, ngoan quá cũng sẽ không còn thú vị nữa.

Khi Quý Chính Đạm đến hoa viên của lâu đài, nhìn thấy thiếu niên thanh tú ngây thơ dính chặt nam nhân bên cạnh, đặc biệt chói mắt.

Biết rằng đây không phải là Hạ đại phu của mình, nhưng Quý Chính Đạm vẫn vô cùng tức giận, y hận không thể đem thiếu niên đang tươi cười ném ra ngoài. Cho dù đó nam nhân trong mộng có khuôn mặt giống Hạ đại phu, Quý Chính Đạm cũng không muốn nhìn thấy hắn mập mờ với người khác.

“Tiểu nô ɭệ thân ái, ngươi đến rồi.” Hạ Thư Khanh lắc lắc ly rượu đỏ, ung dung chống cằm, làn da trắng nõn lạnh lẽo dưới ánh nắng mặt trời: “Chủ nhân thật tình cờ có quà cho ngươi.”

Quý Chính Đạm mặc một bộ quân phục màu xanh lam, dáng người cao lớn giống như một ngọn núi, trầm ổn mà mạnh mẽ. Dáng người soái khí cao dài, nhìn rất bắt mắt.

“Ta không phải nô ɭệ.” Quý Chính Đạm phủ nhận không biết bao nhiêu lần, kiêu ngạo luôn không chịu nhượng bộ.

“Lớn mật, sao ngươi có thể vô lễ với chủ nhân như vậy?” Thiếu niên rất tức giận đứng che trước mặt Hạ Thư Khanh, trong ánh mắt đơn thuần đầy thù địch.

"Chủ nhân? Ngươi là nô ɭệ của hắn." Quý Chính Đạm hơi chế nhạo: "Còn xuống tay với đứa trẻ nhỏ như vậy, vô sỉ."

Trong mộng, nam nhân này đã đi tìm nô ɭệ mới, tính này một chút cũng không đổi. Hạ đại phu mới sẽ không hư như vậy, trái tim tức giận của Quý Chính Đạm miễn cưỡng bình tĩnh lại vì nghĩ đến người trong lòng của mình.

Thiếu niên giữ chặt tay Hạ Thư Khanh: “Chủ nhân nguyện ý thu lưu ta, ngươi dựa vào cái gì dám mắng chủ nhân? Ta sẽ kêu quản gia đuổi ngươi ra ngoài.”

Quý Chính Đạm từ trên cao nhìn xuống mà cười lạnh, nhìn tay Hạ Thư Khanh muốn nhìn ra lửa: “Buông tay ra, ngươi tiến gần hắn một bước, ta sẽ ném ngươi ra ngoài trước.” Tính chiếm hữu khắc sâu, ngay cả trong mộng cũng không cho phép, diện mạo nam nhân này giống hệt Hạ đại phu, y cũng không cho phép hắn cùng người khác tiếp xúc thân mật.

“Chủ nhân, hắn rất hung dữ.” Thiếu niên sắp khóc, muốn lao vào vòng tay của Hạ Thư Khanh.

“Đừng gọi ta là chủ nhân.” Hạ Thư Khanh nhìn thấy Quý Chính Đạm sắp nổ tung, hắn mỉm cười né tránh thiếu niên đang lao vào mình: “Ta chỉ có một nô ɭệ, chính là hắn.”

Thiếu niên không thể tin nổi: “Hắn cao như vậy, hung dữ như vậy, có cái gì tốt?”

Hạ Thư Khanh cười chế nhạo: "Hắn rất tốt, chỉ có ta mới có thể nếm thử."

Khi Quý Chính Đạm nghe nam nhân nói không muốn tên nô ɭệ kia, y cảm thấy nhẹ nhõm không thể giải thích được, vành tai hơi lên. Thiếu niên nô ɭệ kia không giấu giếm sự ghê tởm của mình, y rất tức giận, túm cổ áo của hắn ném ra khỏi khu vườn. Quý Chính Đạm hung hăng quay đầu lại: “Không… không cho phép ngươi thu lưu nô ɭệ.” Khi nghĩ đến cảnh nam nhân làm những chuyện xấu hổ với thiếu niên kia, y không nhận ra rằng tâm lý mình như muốn nổ tung.

“Ồ, ngươi đến đây để tuyên bố tính chiếm hữu.” Hạ Thư Khanh xua đuổi những người hầu, trêu chọc: “Đây là muốn được chủ nhân yêu thương?” Hắn luôn biết cách vừa nhanh chóng vừa chính xác mà chạm vào điểm mấu chốt của y.

Quả nhiên, Quý Chính Đạm thở gấp, tay nắm chặt đến phát run, muốn xông lên liều mạng với Hạ Thư Khanh: “Không phải.” Khuôn mặt tức giận của y đỏ bừng, l*иg ngực kịch liệt dâng lên rồi hạ xuống, anh kiềm chế cơn tức giận, đi thẳng đến chỗ Hạ Thư Khanh, từ trên cao nhìn xuống mà ra lệnh: “Ta muốn ngươi bắn vào."

Bởi vì Hạ Thư Khanh cố ý dung túng, đế quốc cùng phản loạn nổi dậy đã giằng co lâu dài. Lần trước trong phòng đàm phán, Hạ Thư Khanh đã được tận hưởng thân hình quyến rũ tỏa nắng của Quý Chính Đạm dưới bộ quân phục.

Sau nửa năm, hắn thả để Quý Chính Đạm xây dựng đế quốc. Mà đây là lần đầu tiên Quý Chính Đạm tự ý đến đây. Chỉ vì cách duy nhất để tỉnh mộng là Hạ Thư Khanh xâm phạm Quý Chính Đạm bao nhiêu tùy thích, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc nóng rót đầy vào cúc huyệt. Quý Chính Đạm vô cùng thống khổ loại khuất nhục này, nhưng không còn cách nào khác.

Hạ Thư Khanh nhướng mày, không ngờ Tiểu Hầu Gia đã nhanh như vậy chờ không kịp, chỉ muốn tỉnh dậy để gặp Hạ đại phu? Hắn vui vẻ cười, nhưng bất động thanh sắc: “Chủ nhân chỉ thao nô ɭệ của chính mình.”

Quý Chính Đạm cố nén sự xấu hổ, lại còn bị từ chối, y giận dữ cười lạnh: “Không làm? Vậy thì xuống địa ngục đi.” Khí thế như sấm sét của nam nhân cao lớn, vô cùng đáng sợ.

Hạ Thư Khanh lắc đầu cười, kiên quyết: “Ngươi sẽ luyến tiếc.”

Quý Chính Đạm nhất thời nghẹ lời, y đối với nam nhân có khuôn mặt giống Hạ đại phu vẫn luôn mềm lòng. Cho dù trong mộng hắn co là nam nhân xấu xa, y cũng không thể gϊếŧ hắn được.

Hạ Thư Khanh cong môi cười, lấy ra một chiếc hộp màu đen: "Đeo vào."

Quý Chính Đạm nhìn thẳng, đồ vật này y cũng không hiểu được, vải vóc thiếu đến đáng thương, ánh mắt cảnh giác nhìn: "Đừng có mơ."

Hạ Thư Khanh mỉm cười: "Ngươi không thể từ chối."

Khu vườn thơm ngát, trên đồng cỏ rộng mở, Hạ Thư Khanh kéo Quý Chính Đạm vào lòng, cắn vào vành tai đỏ ửng nhạy cảm của nam nhân: " Ngoan, làm chủ nhân vui vẻ, ta sẽ cho tất cả những gì ngươi muốn."

Hơi thở ấm áp của nam nhân dường như len lỏi vào trái tim Quý Chính Đạm. Y muốn trốn tránh nhưng cơ thể không nhúc nhích được. Quý Chính Đạm cảm thấy xấu hổ, lại hung dữ nói: "Làm nhanh lên."

Đây chỉ là giấc mộng đáng giận. Y nóng lòng muốn thức dậy để gặp Hạ đại phu, không muốn tiếp xúc với nam nhân tồi tệ này một chút nào.

Hạ Thư Khanh nghe vậy cười lên, l*иg ngực chấn động rung lên nhè nhẹ: “Tiểu nô ɭệ của ta, càng ngày càng đáng yêu.” Cơ thể trong tay hắn hòa cùng với ánh mặt trời hoàn mỹ, Hạ Thư Khanh cởi bỏ bộ quân phục chỉnh tề, bàn tay thon dài chạm vào bộ ngực co giãn, tùy ý nhào nặn ra đủ loại hình dạng khác nhau.

“Chờ đã… Ngươi muốn ở chỗ này?” Đầu óc của Quý Chính Đạm nóng lên vì xấu hổ, y nắm lấy cổ tay Hạ Thư Khanh, cắn răng nghiến lợi: “Đổi chỗ khác đi… về phòng.” Y tuyệt đối không thể làm cái loại sự tình ở cái nơi tứ phương gió lùa này, nhỡ chẳng may bị bắt gặp được, khó có thể mở miệng giải thích.

“Ở đây rất tốt.” Hạ Thư Khanh mỉm cười đáp lại sự phản kháng đột ngột của Quý Chính Đạm, hắn chỉ muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ vào điểm mấu chốt của nam chính, nhìn y bị thao đến hỏng lại vô lực phản kháng mà lâm vào vui thích.

Mặt trời chói chang, hai nam nhân trẻ tuổi tràn đầy sức sống triền miên dán sát trên bàn ăn. Quý Chính Đạm vô lực, đối với nam nhân trong mộng đang phát tiết mà bất mãn: "Không được, ngươi điên rồi!"

Hạ Thư Khanh cảm thấy thoải mái, trêu đùa Quý Chính Đạm giống như sủng vật, triền miên kéo dài khiến hắn hơi thở dốc. Hạ Thư Khanh vén sợi tóc ướt để lộ ra đường nét tuấn mỹ, đè Quý Chính Đạm xuống dưới thân, nở nụ cười sảng khoái: "Điên? Ngươi còn chưa chân chính biết điên thực sự là như thế nào đâu."

Hạ Thư Khanh cởϊ qυầи áo rất giỏi, bộ quân phục của Quý Chính Đạm nhanh chóng bị lột sạch, lộ ra cơ thể rắn chắc mạnh mẽ.

Mặt trời chiếu xuống đất, Quý Chính Đạm bị đè ở trên bàn, thở hổn hển, mặt đỏ bừng phẫn hận: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Hạ Thư Khanh nhìn mái tóc hơi rối của Quý Chính Đạm, lấy ra một chiếc băng đô đội lên đầu y. Nam nhân tuấn tú, mái tóc dài như mực, trên đỉnh đầu xuất hiện một đôi tai, trắng trắng mềm mềm, xinh xắn lại đáng yêu.

Quý Chính Đạm mặt đỏ bừng, vô thức sờ sờ, chỉ là sờ ra một cái tai: "Đây là cái gì?"

"Tai giả của sói con. Tiểu nô ɭệ, ngươi thật sự nên nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi, có biết bao nhiêu mê người." Hạ Thư Khanh cười nhẹ, không thể từ chối bẻ cặp đùi rắn chắc của nam nhân ra, mặc vào cho y chiếc qυầи ɭóŧ màu đen giống hình dạng chữ Đinh (丁). Ở giữa kẽ mông còn lộ ra một cái lỗ nhỏ.

Hạ Thư Khanh men theo lỗ nhỏ, đưa ngón tay của mình vào cúc huyệt nhỏ hẹp của Quý Chính Đạm, mạnh mẽ mở ra vách thịt mềm ở miệng lỗ.

"A ..." Quý Chính Đạm đã lâu không được an ủi, cúc huyệt mẫn cảm mυ'ŧ chặt lấy ngón tay Hạ Thư Khanh, da thịt mềm mại trên vách tường bên trong bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khát nước, chất lỏng trơn trượt tràn ra, thanh âm tiếng nước róc rách đáng xấu hổ.

Hạ Thư Khanh cầm lấy một cái đuôi trắng tinh, cọ vào má Quý Chính Đạm, sau đó đi xuống gần gốc chân của nam nhân.

"A ... ngươi làm gì vậy? A ..." Quý Chính Đạm thở hổn hển, thanh âm của y chuyển thành một giọng nói quyến rũ. Thân thể bị ép chặt, nam nhân cắm cái đuôi lông tơ to lớn vào cúc huyệt, vách hầm bên trong bị dị vật cưỡng bức xâm nhập đến sưng tấy, đẩy lùi lỗ nhỏ càng siết chặt cái đuôi dài mềm mại.

Quý Chính Đạm vừa tức giận vừa xấu hổ, đầu ngón tay run rẩy muốn đem cái đuôi rút ra, dị vật trong cúc huyệt đột nhiên bắt đầu rung động, y đột nhiên mềm nhũn thắt lưng, mất đi khí lực, giọng khàn khàn dâʍ đãиɠ: "Lấy nó ra ... a~ ... "

Hạ Thư Khanh thưởng thức cơ thể cường tráng xinh đẹp của Quý Chính Đạm, đôi tai trắng như tuyết của con thú nhỏ cụp xuống có thể biến hóa lòng người, cái đuôi lắc lư quét qua lòng bàn tay, làm hắn vô cùng hài lòng. Quý Chính Đạm biểu cảm vừa ẩn nhẫn vừa hoang mang, một thân cơ bắp bóng loáng co dãn khẩn trương. Nam tính lại không mát dâʍ đãиɠ, đôi mắt kiêu ngạo khó thuần giống chú sói con, nhưng giwof phút này lại mờ ảo như một tiểu yêu tinh, khiến người ta yêu thích muốn chạm vào tất cả những điểm nhạy cảm trên cơ thể y.

Hạ Thư Khanh cắn lỗ tai Quý Chính Đạm, đưa chiếc lưỡi mềm mại ẩm ướt vào trong lỗ tai của y, bàn tay nghịch ngợm cái đuôi dài của y, đồng thời chọc vào cúc huyệt mẫn cảm: "Đừng nhúc nhích, ngươi như vậy thật đáng yêu."

"A ..." Quý Chính Đạm yếu ớt trong tay Hạ Thư Khanh, hạ thân ngẩng đầu lên vì hưng phấn, cúc huyệt kịch liệt quay cuồng vì kɧoáı ©ảʍ khiến y không thể phản kháng. Đôi tay thon dài của nam nhân tuấn mỹ mang theo tê dại, khám phá khắp nơi những điểm nhạy cảm của y. Quý Chính Đạm thở hổn hển bất mãn, dùng hai tay che lấy cuống ngọc đang nhếch lên, trần tụi ở ngoài trời khiến y cảm thấy xấu hổ: "Đừng đùa nữa..."

Hạ Thư Khanh câu môi cười, đem nam nhân muốn chạy trốn bắt trở về: “Vậy thì ngươi cần biểu hiện tốt hơn.” “Ba” một tiếng, hắn rút đuôi ra, côn ŧᏂịŧ thô cứng nóng như lửa lao vào cúc huyệt Quý Chính Đạm, mạnh mẽ mở ra từng nếp nhăn trên vách tường bên trong, thô bạo đâm thẳng vào điểm mẫn cảm sâu nhất, vừa mở ra đóng lại đút vào, nước nhờn bắn tung tóe, ma sát mạnh mẽ làm cho cúc huyệt của nam nhân vừa nóng vừa mềm.

“Ngô!” Quý Chính Đạm dã man bị nhét đầy, hành lang chật hẹp bị đại đao rực lửa xâm nhập liên tục, bụng y hơi phồng lên. Quý Chính Đạm ngửa cổ lên, mắt y mờ đi, cố gắng thoát khỏi sự chiếm đóng mạnh mẽ của nam nhân, nhưng lại bị mắc kẹt tại chỗ.

Hạ Thư Khanh ôm Quý Chính Đạm vừa đi vừa thao, thao vào chỗ sâu nhất, thẳng đến khi đè lên cây đại thụ lớn, tận tình mà thao. Sau lưng Quý Chính Đạm là thân cây thô ráp lạnh lẽo, thân dưới không có chỗ nào dựa vào, chỉ có sức đẩy vào trong cứng như sắt của nam nhân, sâu đến mức muốn xỏ xuyên qua người y. Kɧoáı ©ảʍ tiêu hồn này đang nhấn chìm Quý Chính Đạm, nước mắt trào ra vừa kɧoáı ©ảʍ vừa thẹn, y yếu ớt xô đẩy Hạ Thư Khanh."A ... mau bắn đi ..." Y chỉ muốn mau chóng rời khỏi giấc mộng vừa đau khổ vừa vui thích này.

“Được… tiểu nô ɭệ kẹp thêm một chút nữa.” Hạ Thư Khanh thở gấp, thẳng lưng, thân thể va chạm cùng thanh âm dâʍ đãиɠ ngoài trời, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh hai người, tiếng nước nơi hai người giao hợp càng lúc càng vang.

Hạ Thư Khanh gian ác dạy Quý Chính Đạm, người không thể tự giải thoát khỏi du͙© vọиɠ của mình, co rút cúc huyệt, kẹp chặt côn ŧᏂịŧ của hắn hơn, cúc huyệt cơ khát mυ'ŧ vào làm kɧoáı ©ảʍ tăng lên gấp bội, làm cho Hạ Thư Khanh thoải mái mà hừ ra tiếng, tốc độ thao nhanh hơn, cố tình chậm chạp không bắn, "ân... chặt hơn ... tốt lắm, làm tốt lắm..."

Cơn gió nhẹ thổi qua, thân cây rung rinh, cánh hoa trên đỉnh đầu rơi xuống.

Quý Chính Đạm chịu đựng sự xấu hổ mà làm theo, lại bị Hạ Thư Khanh đè ở cây thao càng ngày càng sâu, hai chân đung đưa, ngón chân cong lên không chịu nổi, cánh mông đầy đặn bị thao đến phiếm hồng, côn ŧᏂịŧ căng phồng bắn ra. Giữa thanh thiên bạch nhật, cảm thấy thẹn lại sung sướиɠ hủy thiên diệt địa, sau dư vị cao trào, cúc huyệt mẫn cảm của Quý Chính Đạm bị quất mạnh, kɧoáı ©ảʍ nhân đôi khiến y kêu lên, nức nở cầu xin: "Hỗn đản… mau ra đi. .. " Nam nhân tùy theo ý mình mà khinh nhục lừa gạt y thật là đáng giận.

Hạ Thư Khanh hưởng thụ sự quấn quít của cúc huyệt. Hắn thẳng lưng, dùng tay chà đạp vào bộ ngực đầy đặn của y, liếʍ khóe mắt đỏ hoe của người dưới thân, thì thầm gợi cảm: “Ngoan, Hầu Gia, kêu phu quân, ta liền cho ngươi. Kêu phu quân……”

"Ngô..." Đôi mắt đang khóc của Quý Chính Đạm đỏ hoe, du͙© vọиɠ tra tấn khiến y mất bình tĩnh. Y cảm nhận được một nụ hôn nhẹ từ khóe mắt, nhìn thấy nụ cười dịu dàng của nam nhân giống Hạ đại phu thì sững sờ. Quý Chính Đạm không thể từ chối yêu cầu của người trong lòng, cả người mềm nhũn, nhắm mắt, hôn lên môi Hạ Thư Khanh, nụ hôn dây dưa ướŧ áŧ, động tình thở gấp: "Phu... quân... a... ta nhớ ngươi... phu quân a a ... "

“Rất nghe lời.” Đôi mắt của Hạ Thư Khanh thật sâu, hắn liếʍ nhẹ trêu chọc ngực Quý Chính Đạm, sau đó kịch liệt va chạm như một cái cọc, đem tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào nơi sâu nhất của nam nhân, đưa y đến đỉnh của cao trào một lần nữa: “Đều cho ngươi.”

"A vào đi ... nóng quá ..." Quý Chính Đạm đỏ bừng mặt, cúc huyệt co rút dữ dội, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt rót vào nơi sâu nhất, y lắc đầu kêu lên sung sướиɠ ...

Sau khi làm xong, Hạ Thư Khanh yêu cầu hệ thống ghi lại hình ảnh Quý Chính Đạm khóc dữ dội khi đeo tai thú và đuôi thú: "Nam chính đáng yêu quá, đương nhiên phải lưu giữ lại rồi. Không phải sao?"

Hạ Thư Khanh cười xấu xa: "Ta rất muốn cho Tiểu Hầu Gia xem."