Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Chương 23

【23】Hiện thực: Nụ hôn ướŧ áŧ triền miên, vẽ tranh trên người Tiểu Hầu Gia, bút lông chà đạp hai vυ', mãnh liệt thao bắn nùng tinh

Edit: Dĩm

Mỗi khi vết đỏ trên da của Bàng Tư Thụ cọ vào quần áo, nó lại lan ra một cảm giác ngứa ran, không thể chịu đựng được lại cảm thấy xấu hổ. Lần đầu tiên trong đời, hắn chật vật như vậy, để cho Hạ Thư Khanh vô cớ.

Du͙© vọиɠ bốc lửa của Bàng Tư Thụ trỗi dậy, chỉ muốn đuổi Quý Chính Đạm đi, đem Hạ Thư Khanh chiếm làm của riêng. Hắn ta mỉm cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, kéo vạt áo, lộ ra vết đỏ sặc sỡ: "Thế nào, Tiểu Hầu Gia không dám hỏi. Không phải Hạ Thư Khanh làm, chẳng lẽ là ta tự làm tổn thương chính mình? Tư vị người ngươi tin tưởng lại lừa gạt ngươi, nhất định không dề chịu đi. "

Quý Chính Đạm vừa mới nghe được, vương triều và hoàng tộc luôn cố kỵ y, muốn loại bỏ y nhanh chóng. Ngay cả huynh đệ tốt nhiều năm, cũng hãm hại y, lên kế hoạch trừ khử tận gốc. Hóa ra những người tươi cười với y, đều ước gì y mau chết đi.

Quý Chính Đạm nghiến chặt răng, tự hỏi trừ bỏ trưởng tỷ còn ai có thể tin được nữa? Y mơ màng quay trở về, rất muốn nhìn thấy Hạ đại phu, kết quả lại nhìn được một màn như vậy.

Mà, nam nhân trong mộng cũng thích dùng roi, lưu lại một vết đỏ đẹp trên người y.

Quý Chính Đạm đầu óc một mảnh hỗn loạn, cả người rét run mà quay đầu lại, đè bả vai Hạ Thư Khanh, hít một hơi thật sâu: "Khanh Khanh, ta chỉ nghe ngươi nói."

Hạ Thư Khanh nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Quý Chính Đạm, trong ánh mắt đó là một nỗi bi thương, lung lay sắp đổ. Nam chính phát hiện người mà y tín nhiệm lại phản bội mình, tất nhiên sẽ trải qua loại đau đớn này, rồi sau đó tái sinh từ đống tro tàn.

Hạ Thư Khanh cảm giác được, chính mình trong lòng Quý Chính Đạm có một sức nặng không gì sánh được. Lúc này vạch trần chân tướng đủ để đánh gục hoàn toàn tâm trí của Quý Chính Đạm. Khi nam chính mất đi tín nhiệm, thời điểm thuần hóa nô ɭệ của Hạ Thư Khanh cũng đến gần.

Nhưng Hạ Thư Khanh đột nhiên không muốn ánh mắt Quý Chính Đạm mất đi sự sáng ngời trong đôi mắt ấy, linh hồn mất đi màu sắc bắt mắt, đối với hắn trở nên vô giá trị. Hạ Thư Khanh có nhiều kiên nhẫn, thu hoạch con mồi của mình.

“Là ta làm.” Hạ Thư Khanh nhíu mày, rất khó nói: “Bàng thừa tướng làm ướt y phục của ta rồi để ta đến đây thay y phục. Sau đó, hắn uy hϊếp ta chữa bệnh… làm loại chuyện như vậy. Nếu ta không làm theo, Bàng thừa tướng sẽ tố giác ngài, không cho chúng ta sống sót ra khỏi nơi này.”

Hạ Thư Khanh nắm lấy tay Quý Chính Đạm, khuôn mặt hắn tái đi trông thấy: "Ta là bị ép buộc, chỉ có thể nghe lời hắn. Bàng thừa tướng nổi lên du͙© vọиɠ, còn bắt ta nằm dưới hầu hạ. Chính Đạm, ta không có lừa ngươi. Hắn muốn khinh nhục ta, ngươi rõ ràng thấy được... "

Hạ Thư Khanh từ trước đến nay ăn mặc chỉnh tề, ôn nhuận như ngọc, có bao giờ bất lực cùng bi thương như thế này?

Quý Chính Đạm cảm thấy trong lòng đau nhói, hai mắt nóng rực, nắm tay Hạ Thư Khanh: “Ta tin! Ta chỉ tin Khanh Khanh.”

“Ngươi… Ngươi, ngươi nói bậy……” Bàng Tư Thụ cảm thấy khó tin khi thấy Hạ Thư Khanh tự mình thừa nhận điều đó. Tuy nhiên, càng nghe, hắn càng thấy không thích hợp. Hạ Thư Khanh không có nói dối, đem đẩy hắn thành một tên ác nhân, chỉ trích hắn đến không còn một mảnh

Bàng Tư Thụ thở hổn hển, bám riết không tha châm ngòi: “Quý Chính Đạm, ngươi đừng để hắn lừa. Vừa rồi Hạ Thư Khanh hoàn toàn thay đổi sắc mặt, còn dùng roi quất ta. Cẩn thận, tương lai hắn cũng làm như thế này đối với ngươi.”

Đầu ngón tay của Hạ Thư Khanh run lên: “Nói bậy, ta sẽ không làm như thế với Chính Đạm. Bàng thừa tướng, ngươi khinh người quá đáng!” Ít nhất ngoài mộng sẽ không.

“Đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể làm tổn thương Khanh Khanh.” Trái tim Quý Chính Đạm gần như tan nát vì Hạ Thư Khanh ủy khuất.

Y xoay người, sắc mặt hoàn toàn u ám, nhấc cổ áo Bàng Tư Thụ lên, đôi mắt đỏ hoe đầy sát ý: “Bàng Tư Thụ, ngươi thân là quan phụ mẫu, không chỉ có mưu toan khinh nhục Hạ đại phu, còn bôi nhọ hắn. Thủ đoạn ngoan độc như vậy! Ta chỉ muốn gϊếŧ chết ngươi.”

Bàng Tư Thụ thở dốc nắm chặt cổ tay Quý Chính Đạm, không thể tin nổi, chế nhạo: “Xử trí theo cảm tính, chính là ngu xuẩn đến cực điểm. Quý Chính Đạm, ngươi hiện giờ là khâm phạm của triều đình, dám ra tay gϊếŧ thừa tướng đương triều? Sau này, cho dù ngươi co chôn cùng ta, thì cả đời người cũng mang tội danh bán nước.”

Sắc mặt Quý Chính Đạm vẫn không thay đổi, y nghiến răng: “Ngươi không nên đối với Khanh Khanh vô lễ.” Y không nên để Hạ đại phu cho tên mặt người dạ thú này chăm sóc.

Hạ Thư Khanh nhìn thấy Quý Chính Đạm thực sự muốn gϊếŧ người, khí thế lạnh thấu xương làm hắn cảm thấy đau lòng. Hắn bước tới, nhẹ nhàng áp đôi vai của Quý Chính Đạm xuống: “Hầu gia, tội hắn không đáng chết, ta không muốn ngài vì ta mà đôi tay dính máu."

"Khanh Khanh ..." Quý Chính Đạm nhìn ánh mắt kiên định của Hạ Thư Khanh, tim như dao cắt, chỉ chậm rãi gật đầu: "Được."

Quý Chính Đạm buông tay ra, nhìn chằm chằm vào Bàng Tư Thụ đang thở nặng nhọc, khàn giọng nói bên tai hắn: “Đừng để ta lại nhìn thấy ngươi tiếp cận Hạ đại phu, nếu không ta sẽ gϊếŧ chết ngươi! Tuyệt không nuốt lời.”

Bàng Tư Thụ thực sự gặp được người đối nghịch với hắn, chỉ cần nói nửa câu không phải với Hạ Thư Khanh, Quý Chính Đạm có lẽ sẽ trực tiếp bẻ cổ hắn: "Quý Chính Đạm, ngươi sẽ hối hận."

Quý Chính Đạm không hề dao động: “Ta sẽ không bao giờ hối hận.” Y từ trước đến nay ngay thẳng, chẳng sợ vương triều ruồng bỏ, y cũng không tiếc đổ máu canh giữ lãnh thổ.

“Được, được.” Bàng Tư Thụ đã gặp qua vô số người, lần đầu tiên gặp hai người tàn nhẫn này, điều này vượt quá sự mong đợi của hắn, thật sự vô cùng nhục nhã. Hạ Thư Khanh quá thông minh xảo quyệt, đem hắn xoay vòng. Mà Quý Chính Đạm lại xử trí theo cảm tính, không kiêng kỵ thân phận của hắn chút nào, tình hình hiện tại của hắn cũng không thể lấy cứng đối cứng được.

Bàng Tư Thụ mặt đỏ bừng tức giận, hắn trước nay luôn luôn tính toán người khác, nhưng lần này lại bị người khác tính toán: “Coi như các ngươi lợi hại!”

“Bàng thừa tướng tốt nhất nhớ kỹ lời ta nói.” Quý Chính Đạm nén sát khí, kéo Hạ Thư Khanh đi mà không nhìn lại.

Vườn mai, hương thơm thanh nhã, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.

Quý Chính Đạm đi đến nơi hẻo lánh, y cảm thấy mệt mỏi trước những người giả dối, gian xảo.

“Hầu gia.” Hạ Thư Khanh giữ chặt Quý Chính Đạm dừng lại, nghiêng người về phía nam nhân đang bất động.

Quý Chính Đạm đứng đó không hề chuẩn bị, nhìn khuôn mặt như ngọc của Hạ Thư Khanh đang tiến lại gần, gần như quên mất hô hấp.

Hạ Thư Khanh duỗi ngón tay mảnh khảnh của mình ra, kẹp hai cánh hoa mai trên đỉnh tóc Quý Chính Đạm. Hắn cười nhẹ: “Hầu Gia, nó đang ẩn mình trên tóc. "

Hạ Thư Khanh cầm cánh hoa mai, màu sắc thanh tú trên người, kinh diễm động lòng người.

Quý Chính Đạm đột nhiên nhớ tới Ô Chương Tùng cùng trưởng công chúa có cuộc trò chuyện bí mật ở biệt viện. Y cách một tòa tường viện, dưới gốc ây mai xuyên qua bức tường sân, nghe cuộc thảo luận giữa hai người đang truy tìm dấu vết của y, đuổi cùng gϊếŧ tận.

Trong đầu Quý Chính Đạm đột nhiên nảy ra một ý tưởng nực cười, y nhẹ nhàng cầm lấy cánh hoa mai, nắm trong lòng bàn tay, cười nói: "Khanh Khanh, nếu vừa rồi ngươi muốn gϊếŧ ta, ta cũng sẽ không trốn tránh."

Hạ Thư Khanh thu liễm ý cười: "Tại sao không tránh? Đời người chỉ có một lần được sống, Hầu Gia đừng mềm lòng với bất luận kẻ nào."

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Hạ Thư Khanh, trái tim Quý Chính Đạm mềm đi ba phần, sợ mờ miyj bỗng nhiên có phương hướng. Y cười nhẹ: "Khanh Khanh, ta muốn cùng trưởng tỷ rời khỏi đây, tránh xa vương triều này. Ngươi... có nguyện ý đi cùng ta không? Ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt." Có chết y cũng không muốn làm người trong lòng bị tổn thương nữa.

Hạ Thư Khanh hơi kinh ngạc: "Tại sao muốn rời đi, Hầu Gia không muốn chứng minh mình vô tội?"

Trong cốt truyện của cuốn tiểu thuyết, Quý Chính Đạm không bao giờ có ý nghĩ lùi bước, thế nhưng giờ lại muốn đi xa tha hương, ngay cả lời vu hãm bán nước cũng mặc kệ. Trận đả kích này, nghiêm trọng vậy sao?

“Chứng minh, nhưng có ích lợi gì?” Quý Chính Đạm vừa khóc vừa cười lắc đầu, khóe mắt phiếm hồng, thở thật dài.

Y mang theo Hạ Thư Khanh rời đi, thẳng đến khi đến khách điếm dừng chân mới nói ra lời trong lòng: “Vương triều hoàng tộc, ngay cả bệ hạ cũng biết ta vô tội. Cũng giống như năm năm trước, hắn không tin ta, phong ta làm hầu gia hữu danh vô thực, tước bỏ binh quyền. Hôm nay, hắn lại đẩy ta đi vào ngõ cụt. Ta vắt óc để chứng minh mình trong sạch, điều đó cũng không ích gì. Bây giờ, ta cũng không để bụng, chỉ cần chỉ cần ngươi cùng trưởng tỷ bình an không có việc gì, là đủ rồi.”

Hạ Thư Khanh rót hai cốc nước trên bàn cho Quý Chính Đạm, lắc đầu: “Ta không hiểu gút mắt trong đó, nhưng là Hầu Gia, ngài nên quan tâm đến bản thân nhiều hơn.” Hắn cười chân thành: "Hầu Gia, ngài trong sạch, không có gì sai, tại sao phải rời đi? Sai chính là bọn họ, ngài phải cho họ biết rằng không tin tưởng ngài là sai lầm lớn nhất của họ. "

"Sai chính là bọn họ ..." Quý Chính Đạm cầm lấy tách trà, uống một hơi cạn sạch. Miệng lưỡi chua xót, y nhìn thẳng Hạ Thư Khanh, đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, huyết sắc trong mắt tiêu tán không ít.

Y chợt hiểu ra, ánh mắt kiên định: "Đúng vậy, ta trong sạch, tại sao lại chạy trốn, sai là bọn họ."

Hạ Thư Khanh cười, nam chính sẽ không dễ bị đánh bại. Hoàng gia thối nát này lẽ ra phải từ giã sân khấu từ lâu.

Quý Chính Đạm lại bắt đầu lo lắng: "Nhưng Bàng Tư Thụ sẽ không dễ dàng buông tay, ta cần thiết phải bảo vệ Khanh Khanh chu toàn. Không bằng, ta đưa Khanh Khanh đến một nơi an toàn." Y không dám đem Hạ Thư Khanh ra mạo hiểm.

Vì trưởng tỷ và Hạ Thư Khanh, Quý Chính Đạm có duy nhất một điểm yếu, y có hy sinh tính mạng cũng bảo vệ người thân. Y không còn lạnh lùng và dứt khoát như một mình trong tình tiết trong tiểu thuyết.

Hạ Thư Khanh cười thoải mái: "Đừng sợ, ta hành tẩu khắp nơi, sẽ tự bảo vệ được bản thân, hơn nữa còn phải chữa trị cho Hầu Gia." Hắn có để lại trên người Bàng Tư Thụ một chút kinh hỉ, thời gian này, Bàng Tư Thụ cũng sẽ không tìm bọn họ gây rắc rối nữa.

Quý Chính Đạm ánh mắt sâu thẳm, y biết rằng chính mình tham luyến đem nam nhân lưu lại, không bỏ được: “Khanh Khanh, có ngươi, thật tốt.”

Y đột nhiên định thần lại, sợ lộ ra suy nghĩ không nên có, vội nói: “Có huynh đệ tốt như ngươi, đời này coi như không uổng.”

Hạ Thư Khanh mỉm cười khi nghe những lời đó: "Ta cũng vậy, cảm ơn Hầu Gia hôm nay đã cứu giúp."

Quý Chính Đạm nhìn nụ cười quyến rũ của Hạ Thư Khanh, vừa tựu trách vừa đau khổ: "Đó là lỗi của ta, không nên để ngươi lại một mình."

Hạ Thư Khanh rất khéo an ủi: "Không sao, hắn cũng chưa có làm gì cả."

Quý Chính Đạm đôi mắt sắc bén, y vuốt ve một vết đỏ nhạt trên cổ Hạ Thư Khanh, mắt y đỏ lên: "Hắn đã chạm qua nơi nào của ngươi? Ta thật nên chặt đứt tay hắn."

Hạ Thư Khanh hiếm khi nhìn thấy Quý Chính Đạm mất kiểm soát nhiều như vậy ngoài giấc mơ, y lấy khăn ẩm lau cổ, ngực và vai cho hắn: “Đợi lát nữa tắm gội một chút là tốt rồi.”

Huyết sắc trong mắt Quý Chính Đạm càng sâu, y bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Thư Khanh: “Ta có một biện pháp, xóa đi dấu vết của hắn.”

Quý Chính Đạm nghiêng người, môi y áp nhẹ vào cổ Hạ Thư Khanh, xúc cảm chạm vào vừa mềm vừa ngứa. Y vừa trân trọng vừa thành kính, hô hấp kích động: "Khanh Khanh, có thể tốt lên chút nào không?"

Hạ Thư Khanh không vội thu hoạch con mồi, mê đắm động tác âu yếm của Quý Chính Đạm, ngứa ngáy rụt cổ lại: "Hầu Gia, chúng ta như thế này ... được không?"

“Khanh Khanh còn muốn lưu giữ hương vị của Bàng Tư Thụ sao?” Quý Chính Đạm trong mắt y có sự chiếm hữu sâu sắc, khi nghĩ đến sự thèm muốn của Bàng Tư Thụ cùng lời cầu tình vừa rồi của Hạ Thư Khanh, y không khỏi muốn phát điên. Y không cho phép bất cứ ai nhúng chàm Hạ Thư Khanh.

Hạ Thư Khanh nhận thức Tiểu Hầu Gia ghen lên thật đáng yêu, lần đầu tiên nhìn thấy một sự ghen tị rung động lòng người như vậy. Hắn khẽ cong môi, không hề chán ghét, giọng điệu do dự: "Đóng cửa lại ..." Quý Chính Đạm cách l*иg sắt của hắn một bước xa, lấy danh nghĩa tình yêu cầm tù y.

“Được.” Quý Chính Đạm làm theo, y thận trọng hôn lên cổ Hạ Thư Khanh, hầu kết gợi cảm, đôi môi mềm mại của y từ từ di chuyển xuống, y lướt trên ngực nam nhân đang nhẹ nhàng nhấp nhô, gần như không thể kiềm chế, y muốn để lại dấu ấn của mình: "Khanh Khanh..."

Quý Chính Đạm xúc động thở dài, vô cùng say mê mùi thảo dược quen thuộc của Hạ Thư Khanh. Y móc cổ người đàn ông, du͙© vọиɠ trong lòng bùng lên: "Ngươi đã giúp ta bớt ngứa rất nhiều rồi. Muốn làm thường xuyên hơn thì thôi. Hôm nay, anh còn giúp em được không?" muốn xóa sạch tất cả các dấu vết của Bàng Tư Thụ, y không muốn Hạ Thư Khanh để lại những ký ức xấu ngày hôm nay.

Cơ thể Quý Chính Đạm lại sưng tấy và cơ khát, vành tai đỏ ửng vì xấu hổ.

Nam nhân cường thế lại chủ động cầu hoan, vừa thẹn thùng vừa nhút nhát, người bình thường sao có thể cầm lòng được?

Hạ Thư Khanh cau mày một cách bất thường: “Hầu gia, không được.”

Quý Chính Đạm cảm thấy tim mình đập nhanh, cho rằng ý niệm xấu xa của mình đã bị phát hiện.

Hạ Thư Khanh hít một hơi dài, muốn nói lại thôi: "Ta cũng bị bệnh."

“Tại sao lại bị bệnh?” Quý Chính Đạm đột nhiên lo lắng, nhìn lên nhìn xuống Hạ Thư Khanh: “Nếu cảm thấy không khỏe, ta sẽ đi kêu đại phu.”

“Không cần, ta chính là đại phu.” Hạ Thư Khanh giữ chặt Quý Chính Đạm đang lo lắng.

Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, gò má nhuộm một màu đỏ hấp dẫn: “Mỗi một lần vì hầu gia ‘ chữa bệnh ’, ta cảm thấy rất thoải mái, thậm chí còn muốn đối với Hầu Gia một chút, chữa lâu một chút. Nhưng chúng ta đều là nam nhân. Ta không nên có ý niệm hoang đường như vậy, đó là khinh nhờn Hầu Gia. Không bằng sau này, chúng ta dùng phương pháp khác chữa bệnh.”

“Rất thoải mái sao?” Tim Quý Chính Đạm đập nhanh, mặt nóng bừng, cả người dường như không thuộc về mình nữa.

Hóa ra Hạ đại phu cùng y triền miên lại thoải mái, y cũng thích nó? Quý Chính Đạm vừa xấu hổ vừa kích động, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, y có nên nói cơ thể dâʍ đãиɠ này cho Hạ đại phu không? Nhưng đó là tội lỗi. Nhưng Quý Chính Đạm lại nhịn không được có ý tưởng không an phận, chỉ cần Hạ đại phu thích là đủ rồi.

“Không phải là khinh nhờn, ta nguyện ý!” Quý Chính Đạm nắm tay Hạ Thư Khanh, giả vờ như không nghe thấy tiếng tim mình đang đập nhanh. Y tuyệt đối không muốn rời khỏi Hạ Thư Khanh, chỉ có thể dùng hết lời nói dối này đến lời nói dối khác để thỏa mãn lòng tham vô hình trong lòng: “Khanh Khanh, hai chúng ta là nam nhân mới không sao. Khanh Khanh nếu thích cảm giác này, chúng ta nên làm nhiều hơn nữa. Bằng cách này, bệnh của ta sẽ sớm thuyên giảm, Khanh Khanh cũng không chán ghét, đúng không?”

Hạ Thư Khanh bối rối: "Ta không chán ghét, nhưng ta sợ mình không kiểm soát được bản thân ..."

“Không quan trọng, Khanh Khanh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.” Quý Chính Đạm vui mừng vì sự đơn thuần của Hạ Thư Khanh, lại hận bản thân ti tiện. Y không còn do dự nữa, hôn lên đôi môi mỏng của Hạ Thư Khanh, đưa tay nam nhân ôm lấy bờ mông đầy đặn của mình.

Quý Chính Đạm lỗ tai đỏ bừng vì xấu hổ, hô hấp dồn dập, chiếc lưỡi mềm mại ẩm ướt chạm vào vướng víu, tiếng nước dữ dội.

Hạ Thư Khanh đảo khách thành chủ mà xâm lấn khoang miệng y, triền miên cướp hết hơi thở của đối phương. Cho đến khi môi họ tách ra, kéo ra một sợi chỉ bạc ái muội.

Quý Chính Đạm thở hổn hển, đôi mắt lóe lên ngọn lửa du͙© vọиɠ: "Khanh Khanh, thao... ta."

Đôi mắt của Hạ Thư Khanh lóe lên, hắn dùng hành động đáp lại lời cầu hoan của Tiểu Hầu Gia, dứt khoát bế Quý Chính Đạm lên ngồi trên bàn, tách hai chân của y ra. Hạ Thư Khanh hôn Quý Chính Đạm thật sâu, trêu chọc hàm trên nhạy cảm của nam nhân, kéo dây thắt lưng của người kia xuống, đồng thời duỗi tay kéo vạt áo, lộ ra khuôn ngực cường tráng, khéo léo nhào nặn đầṳ ѵú nhạy cảm, nhào lặn ngực thành đủ mọi loại hình dạng.

"Ngô..." Cơ thể nhạy cảm của Quý Chính Đạm run rẩy rêи ɾỉ, kɧoáı ©ảʍ khi được chạm vào ngực mạnh mẽ nhanh chóng lan ra. Y thở hổn hển đáp lại nụ hôn của Hạ Thư Khanh, vô thức ưỡn ngực đón nhận, hai chân y kẹp lấy vòng eo rắn chắc của Hạ Thư Khanh, lỗ nhỏ giữa hai cánh mông của hạ thể đã tràn đầy dâʍ ɖị©ɧ.

Tiểu Hầu Gia chủ động, Hạ Thư Khanh ngược lại càng ung dung thong thả, với tay lấy bút lông, đầu lông mảnh mai nhắm ngay đầṳ ѵú đỏ hồng của Quý Chính Đạm, vuốt nhẹ qua lại. Không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho đầṳ ѵú dựng đứng lên, càng hiện ra một màu đỏ hồng: “Hầu gia, ta muốn vẽ tranh.”

"A ..." Quý Chính Đạm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ, y không nhịn được cúi người xuống, đầṳ ѵú cứng lại như đá cuội, thở gấp: "Ừm..." Quý Chính Đạm không quan tâm Hạ Thư Khanh làm gì, miễn là chỉ làm điều đó trên người y, muốn làm gì thì làm cũng không có hại gì.

Hạ Thư Khanh cởϊ qυầи Quý Chính Đạm ra, cưỡng bức mở hai chân của y, từ kẽ mông lộ ra cúc huyệt đang đóng mở, chất lỏng trắng sữa cùng dâʍ ɖị©ɧ trong suốt hoàn lẫn chảy xuống ướt hết mặt bàn. Hắn dùng cọ nhúng vào hoa cúc huyệt ướŧ áŧ, ngoại trừ đầu bút lông trở nên ẩm ướt, cúc huyệt mẫn cảm hồng nhuận bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đỏ bừng ngứa ngáy.

"Ưm ... ngứa ... vào đi ..." Quý Chính Đạm rêи ɾỉ cầm lấy côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của Hạ Thư Khanh, nhắm vào cúc huyệt đang cơ khát của mình: "Phu quân, mau thao ta ..."

“Ân… vừa kêu ta là cái gì?” Ánh mắt Hạ Thư Khanh khẽ nhúc nhích, hắn trực tiếp ném cọ đi, côn ŧᏂịŧ cứng ngắc sưng tấy thâm nhập vào cúc huyệt của Quý Chính Đạm, sau khi thích ứng với kɧoáı ©ảʍ mới bắt đầu nuốt lấy, hắn duỗi thẳng thắt lưng ra sức thao lộng cúc huyệt vừa mềm mại vừa ướt nóng của y.

"A ..." Quý Chính Đạm ngay lập tức bị lấp đầy, kɧoáı ©ảʍ đánh thẳng vào dây thần kinh của y. Không dám để cho Hạ Thư Khanh nghe thấy, chỉ kẹp chặt côn ŧᏂịŧ để cho nam nhân cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ: "Ưʍ... thật thoải mái..."

“Nói câu khác đi.” Hạ Thư Khanh hai mắt nóng rực, kéo chân Quý Chính Đạm lên vai hắn, đem côn ŧᏂịŧ tiến vào sâu hơn, dập mạnh vào điểm nhạy cảm của y, khiến cúc huyệt Quý Chính Đạm điên cuồng mà co rút, mυ'ŧ chặt thân gậy thịt từng chút một, sức nóng của ma sát đốt cháy linh hồn Quý Chính Đạm.

"A ..." Quý Chính Đạm phá lệ sung sướиɠ tràn đầy, cơ thể xinh đẹp đầy mồ hôi dâʍ đãиɠ, y đạt đến cao trào trong nháy mắt liền co rút huyệt khẩu, chỉ có thể ôm cổ Hạ Thư Khanh vô lực xin tha: "Ngô... thoải mái quá, từ bỏ ..."

“Không, thực sự không cần?” Hạ Thư Khanh mỉm cười, mồ hôi trên trán gợi cảm làm người sa vào. Hắn đột ngột rút côn ŧᏂịŧ cứng ngắc của mình ra, mặc kệ tiếng rêи ɾỉ khao khát của Quý Chính Đạm, tràng đạo vạn phần không muốn dây dưa, dâʍ ɖị©ɧ tràn ra.

“Ngô ——” Quý Chính Đạm cảm thấy cúc huyệt trống rỗng, bị côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của Hạ Thư Khanh câu dẫn nhưng hắn không muốn đi vào. Quý Chính Đạm để cho ngọn lửa du͙© vọиɠ bùng cháy, y khát cầu hắn rủ lòng thương, cánh mông theo đuổi côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh, cúc huyệt đỏ hồng co rút đặc biệt tiết ra. ”A.... Khanh Khanh... vào đi ... "

Hạ Thư Khanh chịu đựng du͙© vọиɠ dày vò, hắn trầm thấp cười, giả vờ không biết: "Ta cái gì, vào nơi nào?"

“A… côn ŧᏂịŧ… tiến vào… cúc huyệt.” Quý Chính Đạm sắp khóc.Y đang ở trong du͙© vọиɠ nửa vời, xấu hổ mà liên tục cọ xát. Chỉ có nắm lấy côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh, hướng vào cúc huyệt cơ khát của mình mà cắm vào, kẹp chặt eo nam nhân từng chút nuốt vào.

“Kêu đi, ta thích ngài bị ta thao ra âm thanh.” Hạ Thư Khanh cười, nắm lấy eo y, đâm vào nơi sâu nhất một cách thô bạo, khiến Quý Chính Đạm gần như không thể hít thở được, chỉ có thể nuốt lấy côn ŧᏂịŧ, nơi hai người giao hợp mà phát ra am thanh "bạch bạch bạch", bắn ra ái dịch tràn lan, vô cùng dâʍ đãиɠ.

"A..." Quý Chính Đạm sắc mặt ửng hồng, cả người nóng bỏng, cúc huyệt nuốt vào một cỗ nùng tinh, vách trong mẫn cảm cao trào mà co chặt, cả người nhũn ra, kịch liệt thở dốc: “A……”

Hạ Thư Khanh ôm lấy cơ thể co giãn, đàn hồi của Quý Chính Đạm, hai l*иg ngực áp sát vào nhau, nhiệt độ hừng hực lướt qua, côn ŧᏂịŧ cứng như sắt chậm rãi đâm vào cúc huyệt đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, tạo cảm giác ấm áp. Hắn hôn lên khóe mắt Quý Chính Đạm, mυ'ŧ gặm cắn bộ ngực mềm mại của y, làm người trong vòng tay run rẩy, âm thanh kɧoáı ©ảʍ phát ra từ cổ họng. Hắn tận hưởng cơ thể tuổi trẻ nam tính: "Hầu Gia, còn ngứa không?"

“Ngô…” Quý Chính Đạm theo đuổi đôi môi mỏng của Hạ Thư Khanh, trao đổi nhiệt độ nóng ẩm, y thở gấp, cổ đỏ bừng vì du͙© vọиɠ, đặc biệt thỏa mãn: “Không còn ngứa nữa, nhưng Khanh Khanh muốn làm bao lâu đều có thể.”

Hai người thân mật, ánh mắt Quý Chính Đạm thật sâu, kề sát vào tai Hạ Thư Khanh, mấp máy môi: "Sau khi chứng minh được sự trong sạch, ta có một chuyện muốn nói với Khanh Khanh."

Hạ Thư Khanh gợi cảm hừ nhẹ, thẳng lưng đẩy vào điểm mẫn cảm của y: “Hiện tại nói không được sao?”

"A ..." Quý Chính Đạm đầu ngón chân cuộn tròn, đường hầm tràn ra chất dịch, y kiềm chế ham muốn bị Hạ Thư Khanh mê hoặc: "Còn không thể. Trước đó, Khanh Khanh có thể không rời đi được không?" Y không muốn dọa Hạ Thư Khanh chạy, chỉ nghĩ nhiều một ngày là một ngày.

Hạ Thư Khanh bật cười, l*иg ngực run lên: “Chỉ cần hầu gia yêu cầu, ta sẽ không đi.”

Quý Chính Đạm vui mừng khôn xiết, sắc mặt phiếm hồng, y biết mình đáng khinh, nhưng không thể quay đầu lại được nữa, trong lòng tham lam không ngừng nổi lên.