【25】Hiện thực: Tiểu Hầu Gia khẩu giao, cưỡиɠ ɠiαи Hạ biếи ŧɦái khi đang ngủ, thổ lộ tâm tình
Edit: Dĩm
Bàng Tư Thụ tự nhận mình không phải người tốt, kiêu ngạo cuồng vọng làm mưa làm gió trong triều. Không ngờ Hạ Thư Khanh, bề ngoài dịu dàng như ngọc, bên trong lại xấu xa như vậy. Hắn hung hăng quất Bàng Tư Thụ dữ dội, đường đường là thừa tướng uy nghiêm lại phải nếm trải nỗi thống khổ xưa nay chưa từng có.
Bàng Tư Thụ tức giận đập phá mọi thứ trong phòng, lần đầu tiên hắn nhận thức được nam nhân nguy hiểm như vậy. Hắn muốn thấu triệt suy nghĩ của Hạ Thư Khanh, càng thêm điên cuồng mãnh liệt.
Bàng Tư Thụ tức giận nên đương nhiên sẽ báo thù. Tuy nhiên, khi hắn cử người tra tung tích hai người, cơ thể hắn bắt đầu cảm thấy không ổn. Chỉ cần một cái chạm nhẹ của người ngoài, làn da của hắn đã cực kỳ nhạy cảm, luôn luôn khát vọng da thịt thân cận, mong được đối xử tàn bạo hơn.
Trong đêm khuya thanh vắng, Bàng Tư Thụ chỉ có thể giải tỏa ham muốn hạ bộ của mình bằng cách nghĩ đến cảm giác ngứa ran của cây roi trên tay Hạ Thư Khanh. Hắn biết Hạ Thư Khanh chắc chắn đã giở trò, ngay cả thái y cũng không tìm ra bệnh.
Bàng Tư Thụ đối với Hạ Thư Khanh vừa yêu vừa hận, nhưng chỉ có thể hứa sẽ giúp Quý Chính Đạm rửa sạch oan khuất tội danh bán nước. Bằng không, thân thể của hắn rất khó thoát khỏi, mong chờ Hạ Thư Khanh quất đánh.
Cuối cùng, Ô Chương Tùng vu hãm Quý Chính Đạm bị kết án tử hình sau khi sa lưới. Thái tử tâm tư ác độc, ghen ghét người tài, đã bị tước đi ngôi vị thái tử, trở thành thứ dân với hai bàn tay trắng.
Quý Chính Đạm không chỉ khôi phục lại thanh danh, y còn được thăng ba cấp bậc liên tiếp, nhận được vô số ban thưởng cùng bồi thường.
Không lâu sau, việc thái tử bị phế truất vì cưỡng bức hoàng đế thoái vị không thành đã tạo nên nổi loạn trong dân chúng. Địch quốc nhân cơ hội cử binh xâm lấn, dã tâm bừng bừng muốn thôn tính toàn bộ vương triều.
Lão hoàng đế phong Quý Chính Đạm là Hộ Quốc Đại Tướng Quân, mệnh y lãnh binh xuất chinh dẹp loạn.
Đêm trước khi ra quân, Quý Chính Đạm trở về phòng sau khi nói chuyện với trưởng tỷ, tâm trí y chỉ toàn hình bóng của Hạ Thư Khanh. Mấy ngày gần đây có rất nhiều chuyện khiến y không thể mở lòng với Khanh Khanh được.
Mà lần từ biệt này, không biết đến bao giờ mới gặp được nhau? Trong chốc lát, Quý Chính Đạm đã đứng trước phòng của Hạ Thư Khanh.
Trước đó, Quý Chính Đạm đã mời Hạ Thư Khanh đến ở tại Hầu phủ với mục đích ích kỷ. Bởi vì để hắn bên cạnh, tâm trạng bất an của y mới có thể bình tĩnh trở lại.
Ngọn nến trong phòng không được thắp sáng, người bên trong lẽ ra đã ngủ. Vầng trăng sáng treo trên bầu trời, cửa sổ không đóng chặt. Quý Chính Đạm nhìn bóng dáng mờ ảo của Hạ Thư Khanh trên giường qua khe nhỏ. Tim y đập rộn ràng, y nhớ tới lời nói đùa vô tình của trưởng tỷ vừa rồi.
Hiện giờ, một nhóm bà mối trong kinh thành không chỉ chăm chú vào hôn sự của Quý Chính Đạm, mà còn coi trọng Hạ đại phu.
Hạ Thư Khanh phẩm chất cao quý, tài mạo song toàn, nếu ở trong cung đã là ngự y nổi danh. Rất nhiều người mai mối hết sức nhiệt tình giới thiệu nữ nhi của họ, mong tạo nên một đoạn hôn nhân mỹ mãn. Người ta tin rằng Hạ đại phu sẽ sớm chuyển ra khỏi Hầu phủ, cưới vợ sinh con.
Quý Chính Đạm cười gượng gạo, để trưởng tỷ không nhắc những chuyện này với Hạ đại phu. Trừ khi y chết, y sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai mơ tưởng Hạ Thư Khanh, y cũng sẽ không cho phép người mình yêu lấy vợ sinh con.
Đêm dài đằng đẵng, gió đêm hơi lạnh, trái tim Quý Chính Đạm nóng rực, du͙© vọиɠ thầm kín tùy ý nảy nở trong đêm đen. Cuối cùng y cũng mở cửa sổ, nhảy vào phòng của Hạ Thư Khanh.
Quý Chính Đạm nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú của Hạ Thư Khanh qua ánh trăng mờ ảo. Người đang ngủ không phòng bị, vẻ mặt bình tĩnh khiến lòng người mềm nhũn.
Vào bữa tối, Hạ Thư Khanh uống một chén canh an thần. Theo kinh nghiệm của Quý Chính Đạm, Hạ Thư Khanh sẽ không thức dậy.
"Khanh Khanh ..." Quý Chính Đạm hô hấp hơi loạn, đầu ngón tay run rẩy, vuốt ve đôi lông mày anh tuấn của Hạ Thư Khanh đầy thâm tình cùng nhớ nhung.
Y có thể nói hay không, làm sao để nói? Lúc ly biệt, Quý Chính Đạm chỉ muốn có một niềm vui nho nhỏ lưu làm tưởng niệm.
"Ta luyến tiếc ..." Quý Chính Đạm ôm mặt Hạ Thư Khanh, cúi người áp nhẹ lên đôi môi mỏng và mềm, trái tim y vừa đau vừa ngọt.
Quý Chính Đạm ngửi thấy hơi thở ấm áp quen thuộc, cơ thể y xúc động theo cảm xúc. Sắc mặt hơi nóng leo lên giường, di chuyển nhẹ, kéo chiếc chăn bông mỏng lên, ghé đầu vào giữa háng Hạ Thư Khanh.
Trong căn phòng tối tăm, Hạ Thư Khanh nằm trên giường, một đôi tay đang nhẹ nhàng vuốt ve côn ŧᏂịŧ đang say ngủ. Đôi môi mềm mại của nam nhân hôn lên qυყ đầυ tròn trịa, há miệng ngậm lấy, đầu lưỡi liếʍ láp lỗ qυყ đầυ, tiếng nước nhẹ nhàng vang lên, dâʍ ɭσạи không rõ lặng lẽ phát sinh.
"Ân..." Kɧoáı ©ảʍ khiến Hạ Thư Khanh nhẹ nhàng thở dốc, côn ŧᏂịŧ động tình đột ngột căng lên, nóng bỏng cứng ngắc nhét vào khoang miệng nóng ẩm của Quý Chính Đạm.
Trời âm u không một tiếng động, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo phản chiếu trong phòng, nam nhân cao lớn trên giường khẩu giao cho nam nhân tuấn mỹ đang ngủ say. Quý Chính Đạm nhịp tim tăng nhanh, biết rằng Hạ Thư Khanh sẽ không thức dậy, nhưng vẫn không thể kiềm chế sự xấu hổ, mong muốn được hắn chiếm hữu.
Quý Chính Đạm kẹp chặt mông, bởi vì cơ thể Hạ Thư Khanh hưng phấn làm cho kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Y mê muội ngưởi lấy hơi thở của nam nhân, vuốt ve gân xanh trên côn ŧᏂịŧ, cẩn thận nhào nặn túi ngọc, miệng hé mở nuốt lấy côn ŧᏂịŧ khổng lồ của nam nhân.
Toàn bộ khoang miệng của Quý Chính Đạm chứa đầy dị vật, chiếc lưỡi mềm mại chậm rãi di chuyển xung côn ŧᏂịŧ Hạ Thư Khanh, hô hấp có chút khó khăn. Y yêu thích hút mạnh lấy côn ŧᏂịŧ, chỉ để ghi nhớ sâu sắc hơi thở của nam nhân.
Chưa từng có ai làm chuyện điên rồ như vậy. Khi Hạ Thư Khanh đang ngủ say, Quý Chính Đạm tận tình hầu hạ mà lấy lòng. Y phơi bày bản chất dâʍ đãиɠ của mình, vừa tội lỗi cùng kích động. Quý Chính Đạm không kìm được mà vươn tay mò mẫm hạ bộ của y, giữa kẽ mông sờ thấy là một mảng dâʍ ŧᏂủy̠ ướt dầm dề, cơ thể cơ khát khiến y mặt đỏ tai hồng.
Hạ Thư Khanh cảm thấy hạ thân của mình đang rơi vào một cái lỗ cực kỳ mềm mại, ẩm ướt, trơn bóng, cái lỗ này dường như đang gắt gao ngậm chặt côn ŧᏂịŧ của hắn, được hầu hạ tận tình khơi dậy kɧoáı ©ảʍ sâu đậm.
Hạ Thư Khanh theo bản năng thẳng lưng, nặng nề va chọc vào chỗ sâu nhất trong cổ họng. Hắn mơ hồ nghe thấy tiếng rên nhẹ của nam nhân. Hạ Thư Khanh tăng tốc độ đâm cùng va chạm của mình với mong muốn chinh phục, trút bỏ du͙© vọиɠ của mình.
Quý Chính Đạm cho rằng Hạ Thư Khanh đã tỉnh dậy, cả người nóng bừng, tùy ý để nam nhân thao mạnh, chịu đựng sự ngứa ngáy của vật thể khổng lồ trong khoang miệng. Quý Chính Đạm càng mở rộng môi, phối hợp với côn ŧᏂịŧ nóng bỏng mà cọ xát, khóe mắt vì động tình mà trở nên ướŧ áŧ, y không thể chịu được mà đong đưa cánh mông.
Trong đêm đen, Hạ Thư Khanh chậm chạp không có phát tiết, giọng mũi gợi cảm thở dốc vì bất mãn.
Quý Chính Đạm trái tim nhảy loạn xạ, môi sưng đỏ, hạ thân một mảnh lầy lội, hành lang điên cuồng vặn vẹo, háo hức muốn vật lạ dày dài cứng rắn xâm nhập mãnh liệt. Đôi mắt y đỏ hoe, miệng ròi khỏi côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh, thở dốc nhìn gậy thịt khổng lồ được bao bọc bởi chất lỏng cùng nước bọt trong suốt, dưới ánh trăng da^ʍ mĩ đến chói mắt. Nhịp tim loạn xạ, y giang hai chân ngồi lên người Hạ Thư Khanh, nuốt nước miếng, cầm lấy côn ŧᏂịŧ ngạo nghễ của Hạ Thư Khanh nhắm ngay cúc huyệt đói khát.
Chất lỏng ướŧ áŧ, trơn trượt nhỏ giọt trên côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh, hết sức da^ʍ mỹ. Gậy thịt khổng lồ chọc vào giữa kẽ mông, y hoảng sợ vì không tìm thấy cửa để cắm vào.
Bí mật cấm kỵ trong bóng tối, du͙© vọиɠ mạnh mẽ cùng sự bất mãn khiến Quý Chính Đạm toát mồ hôi lạnh. Y thật cẩn thận thả lỏng cúc huyệt, nuốt chửng côn ŧᏂịŧ. Kɧoáı ©ảʍ dày đặc lướt dọc sống lưng Quý Chính Đạm, hai chân mềm nhũn mà ngồi xuống, côn ŧᏂịŧ khổng lồ rực lửa phóng thẳng vào hành lang, trực tiếp xâm nhập, mãnh liệt cắm vào nơi sâu nhất, y phát ra kɧoáı ©ảʍ khó tả.
"Ngô..." Du͙© vọиɠ của Quý Chính Đạm cuối cùng cũng được thỏa mãn, kìm nén tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng, không thầy dạy cũng hiểu vặn vòng eo, phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ cứng như sắt của Hạ Thư Khanh.
Thật thoải mái, hành lang mỏng manh bị dị vật nóng như lửa chiếm giữ mạnh mẽ, da thịt mềm mại bên trong lộ ra ngay khi ra vào. Quý Chính Đạm khóc vì hạnh phúc, nhưng y không dám lớn tiếng đánh thức nam nhân, trút giận nhẹ nhàng: "Khanh Khanh, a ... Khanh Khanh đang tiến vào... Ta rất thích ... thích Khanh Khanh... "
"Ân..." Hạ Thư Khanh bị du͙© vọиɠ làm cho nửa tỉnh nửa mê, Tiểu Hầu Gia cư nhiên nhân lúc hắn ngủ mà cưỡng hắn. Nam nhân mạnh mẽ tỉ mỉ phô bày thân hình hoàn mỹ, dâʍ đãиɠ mà ngồi ở trên người hắn lên xuống, nhiệt tình mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ hắn. Chất lỏng ẩm ướt chảy ra từ nơi hai người giao nhau, ma sát nảy lửa liên tục ép ra chất lỏng trắng tinh, tiếng nước va chạm vang vọng khắp căn phòng.
Hạ Thư Khanh lắng nghe nam nhân dâʍ ɭσạи lại thâm tình biểu hiện tâm ý cho hắn thấy, hắn câu môi mở mắt ra, đưa tay nhéo nhéo vòng eo săn chắc của y, giọng nói khản đặc khêu gợi: “Hầu gia, là ngươi sao?”
Quý Chính Đạm trầm mê trong du͙© vọиɠ, sau một lúc dừng lại, cơ bắp của y cứng lại, quên mất hô hấp:" Khanh Khanh... "
Xong rồi, Hạ Thư Khanh tỉnh lại. Hắn sẽ phát hiện y không biết xấu hổ dùng cúc huyệt của mình để cưỡиɠ ɧϊếp côn ŧᏂịŧ của hắn, có phải hắn đã nghe thấy câu nói vừa rồi?
Quý Chính Đạm căng thẳng không dám nhúc nhích, trong khi đó cúc huyệt vẫn hàm nuốt côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh, hành lang mềm mại hút xoắn điên cuồng, ép buộc từng tấc kɧoáı ©ảʍ.
Hạ Thư Khanh bóp chặt mông Quý Chính Đạm, thẳng lưng thao tận vào tràng đạo của y. Hai người cùng nhau thống khoái kêu rên ra tiếng: "A ..."
Giọng nói lười biếng mà quyến rũ Hạ Thư Khanh vang lên trong bóng tối: “Hầu gia vừa rồi đang nói cái gì?”