Chương 4: Đặt ngoài ban công play[ buộc chặt mông][ ý da^ʍ cao trào ][ khó khăn bắn tinh][ đối với gương bắn tinh bắn nướ© ŧıểυ ]
Hôm nay là thứ bảy khó có được, nhưng Tư Thanh lại không thể ngủ thành con mèo lười. Nguyên nhân đương nhiên là bởi vì Bạch Viêm lại phát bệnh! Lúc này cậu đang ghé vào trên người Tư Thanh, không biết từ khi nào đã chui vào từ dưới ổ chăn. Lúc này đang chôn mặt giữa đùi Tư Thanh, phì phò mà lớn tiếng hô hấp, còn li thoảng mà cách qυầи ɭóŧ liếʍ vài cái.
Ô... Không được, Tư Thanh đang ngủ, không thể quấy rầy cậu ấy, nhưng, nhưng là nếu liếʍ thôi, hẳn là không có chuyện gì đi. Thấy Tư Thanh không có động tĩnh, Bạch Viêm lớn mật chuyển từ lén lùi ngửi sang công khai hít vào, lại không nhịn được nước miếng mà cố liếʍ láp. Hiện tại đã không nhịn được mà cách một tầng qυầи ɭóŧ mà dùng miệng bọc lấy qυყ đầυ Tư Thanh, làm cho qυầи ɭóŧ ướt một mảng.
Đang lúc Bạch Viêm trầm mê vui sướиɠ khẩu giao cho Tư Thanh, ở thời điểm không kềm chế được, lại đột nhiên phát hiện trên người chợt lạnh, nguyên lai là do ổ chăn bị xốc lên.
Tư Thanh dùng tay nâng nửa người Bạch Viêm dậy, nhìn cả người trần trụi, trên người còn lại dấy vết xanh tím do tình sự tối qua lưu lại.
Mông cậu đã là thảm tới không nỡ nhìn, toàn bộ mông đều xanh xanh tím tím, nhưng cho dù như thế cũng không ngại việc mông Bạch Viêm chảy nước do vui sướиɠ. Dâʍ ŧᏂủy̠ nhỏ giọt trên khăn trải giường, điều này có nghĩa là đệm giường Tư Thanh lại lần nữa khó giữ được.
“Thật là, xem ra là gần đây tôi chiều cậu quá rồi. Làm cho cậu mất đi tự giác của một cái âʍ đa͙σ giả, cũng dám tự mình bò lên trên giường tôi ăn vụng dươиɠ ѵậŧ.” Lại còn làm cho khăn trải giường của hắn ướt nhẹp! Hắn đã hết cái để đổi rồi!
Xuất phát từ áy náy, Tư Thanh vẫn luôn thỏa mãn Bạch Viêm bất cứ khi nào cậu muốn, nhưng không nghĩ tới chuyện này lại làm cho Bạch Viêm trầm trọng thêm. Chuyện này đã nghiêm trọng ảnh hưởng tới sinh hoạt của hắn! Xem ra bây giờ cần phải cứng rắn, dạy dỗ cho cậu ta không thể quên.
Vì thế, Tư Thanh lấy ra dây thừng của hệ thống, đây là đạo cụ Thần Khí chỉ cần cầm trong tay là có thể thuần thục sử dụng kỹ xảo buộc chặt! Đương nhiên, chỉ giới hạn trong tay Tư Thanh. Lại lấy ra khẩu cầu, bịt mắt từ hệ thống, dùng hết toàn bộ cho Bạch Viêm, lúc này mới hạ hỏa một chút, mặc tốt quần áo rời khỏi phòng ngủ.
Mà trên ban công, lại có thể thấy một thanh niên có làn da trắng nõn, không mặc gì cả, lúc này đang quỳ rạp trên mặt đất, thân thể rắn chắc bị trói, đôi tay bị buộc chặt sau lưng, cái trán để ở trên sàn nhà cứng rắn lạnh băng. Mà miệng của cậu lại đang đeo khẩu cầu, đôi mắt bị che lại.
Có thể thấy rõ ràng, hậu huyệt cậu bị nhét vào một cái gậy mát xa thô to màu đen, máy móc lạnh băng đang liên tục chấn động. Hai đầṳ ѵú cũng đều bị dính một cái trứng rung cho mỗi bên, lúc này cũng đang vất vả cần cù công tác.
Thanh niên bị cᏂị©Ꮒ mà cả người run rẩy, cả người đều phủ một lớp mồ hôi mỏng, tóc mái màu đen giữa trán bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, phục tùng dán trên mặt, nhưng thanh niên lại không rảnh bận tâm như cũ. Mặt cậu ửng hồng phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn, thân thể bởi vì kɧoáı ©ảʍ mà run rẩy, dươиɠ ѵậŧ cậungẩng lên, dính sát vào mặt đất, nhưng lại bị một cái dây thừng gắt gao trói chặt qυყ đầυ, không thể phát tiết, chỉ có thể miễn cưỡng chảy ra một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Đây là trừng phạt Tư Thanh cho cậu, lại còn có cố ý đặt cậu ở ban công.
“Nơi này tuy rằng đây là khu ký túc xá nam sinh lầu r của học sinh miễn phí, rất ít người đi qua, nhưng nói không chừng thật có người ngẩng đầu từ dưới lên nhìn bộ dạng dâʍ đãиɠ này của cậu thì sao.” Ở bên tai Bạch Viêm ôn nhu nói xong câu đó, ngay cả lỗ tai Bạch Viêm Tư Thanh cũng không buông tha, mang lên đồ riêng của hệ thống, tai nghe tuyệt đối cách âm.
Hoàn thành hết tất cả chuyện này mới rời đi.
Lan can phòng hộ ban công màu trắng chỉ cao tới eo người bình thường, nếu có người ở dưới ngẩng đầu lên, xác thật có thể mơ hồ nhìn thấy Bạch Viêm. Nhưng tỷ lệ này thật sự quá nhỏ, bởi vì chỗ này nằm ở ven trường học, có rất ít người tới.
Ô... Tư Thanh đi rồi. Mang tai nghe cách âm, ngay cả một chút âm thanh Bạch Viêm cũng không nghe được, căn bản không thể xác định Tư Thanh đi chỗ nào, nhưng hẳn là đã rời đi.
Chỉ để lại một mình cậu, chỉ để lại một mình cậu trên ban công phát da^ʍ, ô... Nghĩ như vậy, dươиɠ ѵậŧ Bạch Viêm càng cứng, chỉ là bị dây thừng trói chặt như cũ, chỉ tăng thêm thống khổ.
Cậu thật sự quá da^ʍ, nếu không phải cậu không nhịn xuống, sáng sớm đã bắt đầu phát da^ʍ ăn vụng dươиɠ ѵậŧ Tư Thanh, Tư Thanh cũng sẽ không vì trừng phạt cậu mà để cậu ở chỗ này.
Ô... Nếu như bị người khác nhìn bộ dáng này của cậu thì làm sao bây giờ. Không, sẽ không, nơi này hẻo lánh như vậy... A ha ~ chỉ là, nếu như thật sự có người chú ý tới. Hô hấp Bạch Viêm tức khắc cứng lại, cậu không dám tưởng tượng, nhưng lại không nhịn được bắt đầu vọng tưởng.
Bị người thấy, bọn họ có thể hay không cảm thấy mình thật da^ʍ, buổi sáng đã bắt đầu động dục ở ban công.
Bọn họ có thể hay không gọi người lại đây xem mình, mình có thể hay không bị chụp ảnh phát lên trên mạng? Ô!... Không được, nếu như vậy cậu liền sẽ bị đuổi học, cậu thật vất vả mới vào trường này để học, nếu bị đuổi học sẽ không thể nhìn thấy Tư Thanh. Bị vọng tưởng bản thân dọa, nhưng thân thể lại không nhịn được mà hưng phấn.
Bạch Viêm bị vọng tưởng bản thânkí©ɧ ŧɧí©ɧ, tra tấn tới mức khóc ra.
Ô ha ~ Tư Thanh, rất thích cậu, cậu mau trở lại đi... Ô, hô... A ha, gậy mát xa cᏂị©Ꮒ tới rồi, không cần, chỗ đó chỉ có thể bị Tư Thanh cᏂị©Ꮒ thôi, ô, bị gậy mát xa cᏂị©Ꮒ hỏng rồi!
Thật sướиɠ, thật sướиɠ... Ô hô, mình bị cᏂị©Ꮒ hỏng rồi, ô, không được, nếu như bị cᏂị©Ꮒ hỏng rồi thì không thể bị Tư Thanh cᏂị©Ꮒ!
Cứ như vậy, Bạch Viêm vẫn luôn bị tìиɧ ɖu͙© cùng vọng tưởng của chính mình tra tấn, nước trong mông chảy không ngừng, hội tụ trên mặt đất, hình thành một vũng nước nhỏ. Dươиɠ ѵậŧ cũng trướng đến xanh tím, nhưng vẫn đều không thể phát tiết ra, chỉ có thể giống như đi tiểu chảy ra chất lỏng trong suốt. Đầṳ ѵú cũng bị trứng rung đùa bỡn đến phát lớn, giống như thiếu nữ mới phát dục. Chỉ là màu của đầṳ ѵú đã biến thành đỏ tươi, giống như phụ nữ đã thành thục vậy.
Chờ đến thời điểm Tư Thanh trở về đã là hoàng hôn. Ánh sáng hoàng hôn chiếu vào trên người Bạch Viêm, phủ lên người cậu một vầng sáng dịu êm.
Đến bây giờ mới thôi, Bạch Viêm đã bị đùa bỡn suốt một buổi sáng thêm một buổi chiều. Tư Thanh đẩy cửa kính ban công ra, liền nhìn cả người Bạch Viêm toàn là mồ hôi, thân thể đôi khi còn co rút một cái.
Mặt Bạch Viêm đỏ ửng, miệng bởi vì khẩu cầu chặn lại mà khép không được, nước miếng từ trong mép khẩu cầu chảy ra, theo viền khuôn mặt rơi xuống mặt đất.
Gậy mát xa nơi hậu huyệt vẫn hoạt động không ngừng, giống như khuấy trứng mà khuấy trong hậu huyệt Bạch Viêm, khuấy ra bọt nước văng tung tóe. Trên sàn nhà đã có một vũng nước rất lớn, Tư Thanh không cần nghĩ cũng biết là nước da^ʍ của Bạch Viêm.
Nhìn đến thảm trạng của Bạch Viêm, Tư Thanh hơi hơi chột dạ, hắn đúng là có về hơi chậm. Nhưng nói thật, bộ dáng này của Bạch Viêm thật sự sắc tình.
Tư Thanh đỡ Bạch Viêm lên, trong nháy mắt bị chạm vào thân thể, Bạch Viêm hung hăng run rẩy, nhưng khi xác nhận được người tới là ai rất nhanh đã bình tĩnh lại. Thuận theo để cho Tư Thanh tháo khẩu cầu cùng tai nghe xuống.
Sau đó là gỡ trứng rung ở chỗ đầṳ ѵú,sau khi gỡ xuống Tư Thanh mới thấy rõ chỗ đó, đầṳ ѵú kia đã sưng đỏ xanh tím, lớn lên rất nhiều, một bộ dáng đáng thương hề hề.
Tư Thanh không nhịn nổi, duỗi tay chạm vào nơi kia đáng thương hề hề một chút, lại khiến cho Bạch Viêm run rẩy cùng nức nở.
“Tư Thanh, ô... Đừng đυ.ng.” Nói là như thế, nhưng Bạch Viêm lại dựng thẳng ngực, khẩu thị tâm phi. Tư Thanh dùng tay xoa xoa một lúc mới thành thật hạ xuống dưới, chỉ là vẫn hu hu khóc.
Sau đó Tư Thanh sờ đến chỗ hậu huyệt, nghĩ nghĩ, vẫn rút đem gậy mát xa ra. Đau dài không bằng đau ngắn, chỉ là làm như vậy khiến cho thân thể Bạch Viêm cứng lại, sau đó như là giống cá thiếu oxy mà hung hăng nhảy đanh đách.
Trong nháy mắt, lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra, phần lớn nước trong hậu huyệt đều bị gậy mát xa chặn lại, trong nháy mắt rút ra, làm cho nhục huyệt không kịp khép lại chảy nước.
“Hô a ~ huyệt da^ʍ phun nước! Huyệt da^ʍ phun nước! Huyệt da^ʍ lỏng mất rồi... Huyệt da^ʍ bị gậy mát xa cᏂị©Ꮒ tới không khép được ô ô ô...”
“Huyệt da^ʍ lỏng rồi thì không thể làm âʍ đa͙σ giả không thể kẹp dươиɠ ѵậŧ Tư Thanh, bị hỏng rồi, bị Tư Thanh ghét bỏ vứt bỏ ô...” Bạch Viêm nói, liều mạng mà buộc chặt hậu huyệt, nhưng chỉ là phí công.
Tư Thanh cố ý không tháo bịt mắt Bạch Viêm xuống, bởi vậy toàn thân Bạch Viêm vẫn luôn phá lệ mẫn cảm, cho dù là gió thổi qua, đều có thể làm cho cậu kɧoáı ©ảʍ khác thường.
Tư Thanh nhìn nhìn, hậu huyệt đã bị cᏂị©Ꮒ cậu sưng lên, hơn nữa mông vốn đã xanh tím, giờ càng thảm không thể nhìn.
Cuối cùng mới là dươиɠ ѵậŧ Bạch Viêm, Tư Thanh phát hiện, vật nhỏ đáng thương này đã nghẹn tím, nhưng cho dù là Bạch Viêm có cọ xát trên mặt đất như thế nào, bởi vì bị dây thừng buộc chặt, như thế nào cũng không bắn ra.
“Ô, Tư Thanh, tớ sắp chết...” Thanh âm Bạch Viêm đã nghẹn ngào vạn phần.
Tư Thanh cởi bỏ dây thừng, nhưng tình cảnh bên trong suy nghĩ lại không phát sinh, dươиɠ ѵậŧ Bạch Viêm như là đã hư rồi, chỉ có thể chậm rãi chảy ra chất lỏng màu trắng, lại không thể giống nam nhân bình thường bắn ra.
“Tư Thanh, cứu tớ, huyệt da^ʍ hư rồi, dươиɠ ѵậŧ cũng hư rồi…” Bạch Viêm túm chặt quần áo Tư Thanh, cách bịt mắt màu đen, thần sắc sợ hãi mà nhìn Tư Thanh, phảng phất chỉ có hắn có thể cứu cậu.
Tư Thanh không nóng nảy, chỉ tháo xuống bịt mắt cậu, hơn nữa còn dùng tay che mắt, chờ đến khi Bạch Viêm có thể thích ứng với ánh sáng mới lấy ra tay.
Tư Thanh lấy tư thế xi tiểu tiểu hài tử bế cậu lên, đưa cậu tới WC, làm cậu nhìn thấy bản thân trong gương trên bồn vệ sinh.
“Cậu xem, bộ dáng cậu dâʍ đãиɠ như vậy không phải tốt sao? Bắn tinh giống như đàn bà đi tiểu, thậm chí bắn tinh như một nam nhân bình thường cũng không được, giống như đàn bà.” Tư Thanh nhẹ nhàng cọ xát bên tai Bạch Viêm, nhìn cậu ngốc lăng mà nhìn gương, khẽ cười nói.
“Ô, bắn, muốn bắn... A! Phải nhìn bản thân trong gương mà bắn! Ô...” Bạch Viêm hưng phấn mà chảy nước mắt, nhìn chính mình trong gương, lắc đầu tan vỡ hô to mà bắn ra. Đối với gương bắn ra một đạo lại một đạo bạch trọc.
Nhưng sau khi bắn tinh xong, Bạch Viêm một ngày đã không tiểu lại nổi lên du͙© vọиɠ bài tiết. “Ô, chờ, Tư Thanh bỏ tớ xuống, chờ!...” Bạch Viêm muốn xuống, nhưng đã không còn kịp rồi. Cậu chỉ có thể trơ mắt mà nhìn dươиɠ ѵậŧ bản thân mới vừa bắn trước gương, trong hoàn cảnh bị Tư Thanh ôm, tiểu ra.
Chất lỏng màu vàng nhạt vẩy ra trên mặt kính, trong WC tức khắc dâng lên một cổ mùi vị dâʍ ɖu͙©.
“A! Nướ© ŧıểυ, nướ© ŧıểυ a... Ô, đã hư rồi. Đã hư rồi ô…” Bạch Viêm lại một lần tan vỡ khóc ra.