Chương 3: Bạch Viêm bị cắm hư [ bị thao đến thất thần ][ bắn trong][ yêu bị đét mông ]
“Đệt!” Tư Thanh mắng một tiếng, sau đó bắt đầu kiểm tra. Trong chốc lát, nước chảy trong hậu huyệt không ngừng phát ra âm thanh “xì xì” sắc tình.
“Tư Thanh, ô, thật sướиɠ... Rất thích cậu... A, ô, dùng sức quá, không, cứ cᏂị©Ꮒ tớ chết như vậy đi, cắm hư đồ da^ʍ tiện này, biến tớ thành người của cậu đi! A ha ~”
Chỗ mẫn cảm của Bạch Viêm qua nông, sớm đã bị thời điểm Tư Thanh dùng ngón tay đùa bỡn cậu phát hiện, chẳng sợ chỉ dùng ngón trỏ cũng có thể dễ dàng nhấn tới. Giống như bây giờ, mỗi một lần dươиɠ ѵậŧ thọc vào rút ra chắc chắn có thể hung hăng cọ xát đến, nhất định thực sướиɠ.
“Hô... A ha ~ a! CᏂị©Ꮒ da^ʍ tiện thật sướиɠ, không được, da^ʍ tiện thật sướиɠ, muốn hư rồi, muốn hư rồi!”
“Muốn biến thành thứ không có dươиɠ ѵậŧ lớn của Tư Thanh liền sống không nổi! A!...” Mặt Bạch Viêm đã đỏ tới mức không bình thường, ánh mắt phảng phất cũng đã mất đi ánh sáng, chỉ biết thất thần mà duỗi đầu lưỡi kêu da^ʍ. Tựa hồ đều đã sướиɠ đến mất đi ý thức, tóc đen ướt nhẹp, dán ở trên má.
Nhưng lúc này Bạch Viêm đã không quản thèm quản hình tượng của bản thân, điên cuồng lắc đầu, mông uốn éo, liều mạng hướng mông mình về phía dươиɠ ѵậŧ Tư Thanh. Hình như là thật sự hị vọng bản thân trở thành một cái âʍ đa͙σ giả, hơn nữa đang cố gắng hành động.
Dươиɠ ѵậŧ đâm tới đâm lui, tựa hồ tùy thời sẽ đỉnh tới chỗ sâu nhất, lần thứ hai bắn ra. Nhưng tuy rằng Bạch Viêm da^ʍ, thân thể vẫn là một nam nhân bình thường, phát tiết nhiều lần thường xuyên, đã làm cho cậu bắn tới không thể bắn, chỉ có thể kêu rên dâʍ đãиɠ chảy ra chất lỏng trong suốt, làm thế nào cũng bắn không ra.
“Tôi thấy dươиɠ ѵậŧ này của cậu chắc là hỏng rồi.” Tư Thanh cười nhạo, “Bất quá không liên quan, cậu vẫn còn một cái huyệt da^ʍ không người thường nào có còn gì!” Nói, mạnh mẽ thọc vào rút ra, một lần lại một lần làm Bạch Viêm thất thần kêu ra tiếng.
Tinh hoàn đánh trên mông Bạch Viêm tới sưng đỏ, làm cậu mông ẩn ẩn có hai dấu vết hình tròn, hơn nữa còn phiếm sắc xanh tím, phảng phất là đã bị tinh hoàn Tư Thanh đóng dấu.
“A! Huyệt da^ʍ, huyệt da^ʍ muốn cao trào! Ô a! Đồ da^ʍ tiện bị Tư Thanh cᏂị©Ꮒ tới cao trào... Thật thoải mái!” Rốt cuộc, Bạch Viêm sắc tình mà hét lên một tiếng, hậu huyệt phun trào ra lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ trong suốt. Dòng nước đánh trên qυყ đầυ Tư Thanh, cũng làm cho Tư Thanh đạt tới điểm giới hạn, bắn ra. Cho dù đã bắn qua một lần, nhưng lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tư Thanh vẫn như cũ không giảm, lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng nhũ bị bắn vào chỗ sâu trong tràng đạo, làm cho Bạch Viêm vốn vừa mới cao trào thập phần mẫn cảm tức khắc sướиɠ tới không kềm chế được, thân thể không chịu nổi đợt kɧoáı ©ảʍ này, trợn trắng mắt tiểu ra lần thứ hai tràn ngập da^ʍ khí.
“Huyệt da^ʍ, huyệt da^ʍ không được, ô... Buông tha đồ da^ʍ tiện đi, để lần sau da^ʍ tiện lại cho Tư Thanh cᏂị©Ꮒ được không.” Còn chưa phục hồi lại tinh thần, Bạch Viêm lại bị Tư Thanh kéo thân thể lên cᏂị©Ꮒ lần hai, hồi lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, sợ hãi cầu xin.
“Chuyện này không thể được~ chẳng lẽ cái loại da^ʍ tiện như cậu chỉ lo bản thân sướиɠ là xong sao? Tôi thấy cậu là vẫn chưa được dạy dỗ đủ!” Tư Thanh khẩu khí nghiêm khắc mà răn dạy, lại kéo thân thể đã mềm oặt của Bạch Viêm đến trên đùi mình, cũng không chê cả người cậu dơ bẩn, để cầu ngồi trên đùi mình, đồng thời dươиɠ ѵậŧ cũng cắm vào.
Thật xin lỗi, nhưng vẫn còn có hai lần bắn vào trong, tôi sẽ mau chóng giải quyết.
Tư Thanh ở trong lòng xin lỗi một tiếng, sau đó nắm lấy eo trắng nõn tinh tế của Bạch Viêm, tiếp tục động tác...
“Nếu đến một cái âʍ đa͙σ giả cũng không làm nổi, vậy cậu không cần cầu ttooi cᏂị©Ꮒ cậu!” Tư Thanh đe dọa bên tai Bạch Viêm, mà Bạch Viêm bị đe dọa thành công không dám lên tiếng, chỉ là đỏ bừng mắt, âm thanh nghẹn ngào bị bắt một lần lại một lần mà lâm vào bên trong tìиɧ ɖu͙©.
Chờ đến Tư Thanh hoàn thành nhiệm vụ, Bạch Viêm đã trợn trắng mắt mất đi tri giác, hắn giương chân ngã trên mặt đất, hai đầṳ ѵú sớm đã bị Tư Thanh đùa bỡn sưng đỏ trầy da, giống hai viên anh đào nhỏ. Giữa hai cánh mông cũng tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, còn có không ít đang chảy ra, nhỏ giọt trên mặt đất. Hai mắt thất thần, đầu lưỡi chảy nước miếng, hiển nhiên là đã bị thao hỏng rồi.
[ chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ! ] hệ thống phát ra tiếng, làm cho Tư Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tư Thanh thu thập Bạch Viêm thật tốt, bản thân cũng đi tắm rửa, mới bắt đầu nghiên cứu trạng thái hệ thống. Sau đó hắn phát hiện, đối với thao tác của cái này hệ thống, hắn đã mất đi phần lớn quyền lợi. Mà đây đều là bởi vì hắn không sử dụng trong thời gian dài!
Tựa như lần này hệ thống tùy ý thôi miên bạn cùng phòng của hắn, Bạch Viêm, về sau đối tượng thôi miên đều sẽ do hệ thống tùy ý tuyển! Tuy rằng trừ cái quyền này ra mọi quyền khống chế hệ thống còn lại đều nằm trên tay hắn, nhưng quyền lựa chọn mấu chốt nhất đã không có.
Tư Thanh tâm lạnh vạn phần, cuối cùng đối với việc bản thân chưa từng sử dụng hệ thống mà cảm thấy hối hận. Vạn nhất hệ thống thôi miên cho hắn bác tra bác gái nào đó hoặc là nhân vật vi phạm luân lí thì làm sao bây giờ!
Đáng giận, chẳng lẽ hắn chỉ muốn làm người thành thật cũng không được sao?! Muốn làm người thành thật có gì sai! Đm!
......
Cứ như vậy, hai tuần đi qua. Tư Thanh cuối cùng đã bình an vượt qua mỗi ngày, hơi hơi thả lỏng tinh thần.
Từ sau khi sự kiện lần trước phát sinh, Bạch Viêm ba ngày không xuống được giường, còn suýt nữa đã phát sốt. Nhưng cũng may cuối cùng cũng bình an không có việc gì. Chỉ là giả thiết thôi miên ban đầu vẫn ảnh hưởng cậu như cũ, chỉ cần Bạch Viêm vừa nhìn thấy hắn sẽ nhũn cả người ra, mặt đỏ bừng động dục. Chỉ có phát tiết ra mới có thể tạm thời khôi phục bình thường.
Mà Tư Thanh xuất phát từ tâm lý áy náy, mỗi lần Bạch Viêm động dục đều sẽ thời giúp cậu giải quyết tìиɧ ɖu͙©. Bất quá cũng may chính là, thân thể Bạch Viêm thật sự mẫn cảm, có đôi khi Tư Thanh lười cᏂị©Ꮒ cậu chỉ yêu cầu tùy tiện chơi chơi cậu hoặc là cho cậu ngửi hương vị dươиɠ ѵậŧ của mình tự an ủi là có thể thuận lợi giải quyết.
Thậm chí có một lần, Tư Thanh ác ý không cho Bạch Viêm đυ.ng vào dươиɠ ѵậŧ bản thân chỉ dùng hậu huyệt để cao trào, nhưng kỳ lạ chính là, Bạch Viêm cư nhiên cũng chỉ dựa vào chơi đầṳ ѵú cùng huyệt khẩu đã cao trào! Cái này làm cho Tư Thanh có thêm nhận thức mới về trình độ si hán của Bạch Viêm.
Hơn nữa Bạch Viêm còn trở nên đặc biệt thích bị Tư Thanh đét mông, hay cầu Tư Thanh trừng phạt bản thân, nếu cự tuyệt, sẽ giương khuôn mặt tuyệt vọng nức nở khóc ra. Ngày hôm qua, Tư Thanh dùng cuộn thước bằng thép đập nát mông cậu, mới làm cho cậu an phận. Hắn thật sự là không thể lý giải Bạch Viêm vốn đa hô hấp đồn dập, vuốt ve bờ mông bị đập nát, rõ ràng phần mông đau đớn vạn, thế mà dươиɠ ѵậŧ còn có thể cứng lên.
Hiện tại, trình độ ỷ lại thân thể đối Tư Thanh của Bạch Viêm đã đến mức không thể kiềm chế được. Chỉ sợ về sau cũng chỉ có thể trở thành một người phụ thuộc vào Tư Thanh mà tồn tại, chuyện cưới vợ sinh con, thậm chí là rời khỏi Tư Thanh đi tới thành thị khác sinh hoạt không thể làm được. Mà Tư Thanh không suy nghĩ nhiều về chuyện này, đối với hắn mà nói, bản thân cũng chỉ là một người bị hại thôi.
Hiện tại hắn chỉ có thể tận lực phụ trách đối với Bạch Viêm. Còn chuyện sau này, chỉ sợ từ từ suy nghĩ.