Chương 2: Bị bắt buộc làm nhiệm vụ [ khẩu giao uống tinh ] [ tăng thêm giả thiết thôi miên ] [bị đạp nát mông] [lần đầu hậu môn phun nước]
Đổi sang góc nhìn của Tư Thanh, chẳng lẽ việc hắn cầm điện thoại chụp ảnh là bởi vì hắn đã đị tư thái động lòng người của Bạch Viêm dụ hoặc mà bắt đầu chơi chụp ảnh play hay sao?
Đáp án đương nhiên là không, sở dĩ trong trường hợp xấu hổ cực độ như vậy mà Tư Thanh còn có thể lấy điện thoại ra là bởi vì, cái hệ thống trói định hắn một năm trước kia, thức tỉnh rồi...
[kiểm tra đo lường phát hiện ký chủ vẫn chưa sử dụng bổn hệ thống, hệ thống cưỡng chế ban phát nhiệm vụ. Nếu nhiệm vụ thất bại, hệ thống sẽ cởi trói với ký chủ. ]
Theo lý mà nói, Tư Thanh nghe được chuyện cởi trói hẳn là sẽ cao hứng, nhưng trên thực tế, lúc hắn được hệ thống đã tìm hiểu rõ ràng cái giao diện hệ thống này rồi. Hắn tái mặt lại ý thức được, nếu bản thân cùng hệ thống cởi trói, như vậy hắn sẽ trở thành đối tượng thôi miên được định sẵn của hệ thống, bị hệ thống mang đi tìm ký chủ đời kế tiếp.
Mà biến thành đồ chơi của hệ thống, chắc chắc còn thê thảm Bạch Viêm hiện tại.
Tư Thanh nhắm mắt lại, hắn muốn kết cục biến thành như vậy. Cho nên không quan quan trọng nhiệm vụ lát nữa hệ thống đưa ra là cái gì, hắn bắt buộc phải hoàn thành!
[chọn nhiệm vụ tùy ý thành công, thỉnh chụp ảnh Bạch Viêm trong lúc này, cũng hung hăng nhục nhã hắn, yêu cầu nuốt tinh một lần, ba lần bắn vào trong.] Âm thanh kim loại máy móc của hệ thống đã chú định chuyện sẽ xaye ra với Bạch Viêm, đáng tiếc chính là, chỉ có một mình Tư Thanh thấy được thanh âm và phụ đề này.
“Cậu da^ʍ như vậy sao?” Tư Thanh lần đầu tiên nói lời nói thô tục, hơn nữa còn trong hoàn cảnh bị ép buộc. Nói thật, cảm giác không tốt chút nào. Nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện tay hắn bóp chặt điện thoại, sắc mặt cùng âm thanh còn có một tia cứng đờ.
Nhưng chuyện này trong mắt Bạch Viêm lại trở thành Tư Thanh vì cậu phát da^ʍ trên giường hắn nên mới bực bội. Tuy rằng tâm tình đã dần dần chìm xuống đáy biển, nhưng thân thể vẫn không nghe lời mà nóng lên, hậu huyệt cũng ngứa, nhưng cậu không dám nhúc nhích một ngón tay, chỉ có nước mắt bắt đầu xuất hiện trong hốc mắt.
Thu phản ứng của Bạch Viêm vào đáy mắt, dưới đáy lòng Tư Thanh thở dài, yên lặng nói một tiếng thật xin lỗi. Nhưng ngoài miệng chất vấn từng câu từng cấu khiến thân thể Bạch Viêm run rẩy, “Cậu thích việc bị đàn ông nhìn thấy bộ dạnh dâʍ đãиɠ này của mình sao? Chỉ bị chụp ảnh, đã cứng rồi?”
“Tôi làm thế nào cũng không nghĩ tới việc lại có một người bạn cùng phòng dâʍ đãиɠ như vậy, có phải bình thường cậu đều ao ước dươиɠ ѵậŧ của tôi.”
Bộ dáng của Bạch Viêm cùng tên cậu không tương xứng chút nào, không chỉ có không nhiệt huyết như giống tên, diện mạo cũng thanh lãnh, thậm chí màu da cũng là trắng nõn lạnh lẽo, lúc này bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà biến thành hồng phấn, dâʍ ɖu͙© ngoài sức tưởng tượng.
Cậu run rẩy nói: “Không, không phải.” Đúng vậy, cậu chính là một tên dâʍ đãиɠ, mỗi ngày đều ao ước được Tư Thanh cᏂị©Ꮒ...
Tư Thanh ngồi xuống ghế bên cạnh bàn đọc sách, tách đùi ra, để dươиɠ ѵậŧ hướng về phía Bạch Viêm, “Còn dám phủ nhận?” Ngữ khí lần này nặng nề hơn trước, Bạch Viêm tức kCậu run rẩy nói: “Không, không phải.” Đúng vậy, cậu chính là một tên dâʍ đãиɠ, mỗi ngày đều ao ước được Tư Thanh cᏂị©Ꮒ...
hắc sợ tới mức bò lên, môi run rẩy thừa nhận nói: “Đúng, đúng vậy! Tớ là tên dâʍ đãиɠ, ô... bình thường tớ, vẫn luôn ao ước được dươиɠ ѵậŧ to lớn của Tư Thanh hung hăng cᏂị©Ꮒ!”
“Bò xuống, loại người dâʍ đãиɠ giống như cậu, tôi nghĩ không cần dùng hai chân đi đường giống người thường đâu.” Tư Thanh miễn cưỡng học theo mấy cuốn truyện sắc từng đọc hồi trước nói ra.
Bạch Viêm nhìn tư thế của Tư Thanh, tựa hồ ý thức được chuyện kế tiếp sẽ phát sinh. Cậu kích động ngã lộn nhào xuống giường, quỳ bò trước mặt Tư Thanh.
Tư Thanh vỗ vỗ đầu Bạch Viêm, thấy cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm hạ bộ bản thân, cười lạnh nói: “Rất thích?” Thân thể Bạch Viêm tức khắc lại run rẩy một chút, sau đó thuận theo gật đầu.
Hắn thật là quá da^ʍ, không biết Tư Thanh có thể hay không cho hắn cơ hội chạm vào dươиɠ ѵậŧ.
“Nói ra suy nghĩ trong lòng ra.” Tư Thanh vuốt đầu Bạch Viêm, nhàn nhạt nói.
“Muốn, muốn ngửi dươиɠ ѵậŧ Tư Thanh.” Kỳ thật cậu càng muốn liếʍ, nhưng sợ bị Tư Thanh mắng cậu da^ʍ, cho nên chỉ dám nói như vậy. Nhưng cậu không nghĩ tới, vừa dứt lời, Tư Thanh đã túm đầu của cậu, ấn ở hạ bộ của hắn.
Nhất thời hô hấphắn dồn dập, hô hấp Bạch Viêm lập tức hỗn loạn, thân thể cậu tựa hồ càng đỏ thêm, Tư Thanh vẫn còn lo lắng mình có thô bạo quá hay, nhưng hắn không thấy được Bạch Viêm trầm mê dùng sức ngửi hương vị dươиɠ ѵậŧhắ n, khuôn mặt mê say ửng hồng.
Dươиɠ ѵậŧ Tư Thanh, đây là vật cậu khát vọng đã lâu, thơm quá, ngửi thật kỹ, Tư Thanh, rất thích cậu.
“Thật là dâʍ đãиɠ, có phải cậu không có dươиɠ ѵậŧ nam nhân là không sống nổi? Tôi nhĩ huyệt da^ʍ của cậu đều đã bị cᏂị©Ꮒ nát rồi” Tư Thanh dùng sức chụp mông Bạch Viêm, tức khắc làm hiện lên vết lằn đỏ ửng. “Trời, mông nộn như vậy, tiếc cho việc cậu là đàn ông, lại chẳng khác đàn bà chút nào. Thích nghửi dươиɠ ѵậŧ như vậy, tôi nghĩ về sau cứ gọi cậu là điếm thì có vẻ tốt đấy.”
Bạch Viêm ngẩng đầu, sắc mặt cậu còn đầy sự say mê còn, “Không phải, tớ chỉ thích dươиɠ ѵậŧ Tư Thanh, da^ʍ, huyệt da^ʍ vẫn chưa bị đàn ông cᏂị©Ꮒ qua, chỉ để cho riêng Tư Thanh, chỉ để Tư Thanh cᏂị©Ꮒ.”
“Tôi cho phép cậu ngẩng đầu sao?” Tư Thanh lạnh nhạt túm tóc của cậu, khiến đầu cậu rời xa hạ bộ bản thân, “Không nghe lời như vậy, tôi nghĩ quyền được nhìn dươиɠ ѵậŧ cậu cũng không có.”
Lời vừa nói ra, Bạch Viêm tức khắc luống cuống, nhưng cậu cũng không dám giãy giụa: “Không phải, không phải, tớ sẽ ngoan...” Tư Thanh cười lạnh nói: “Cậu còn xứng với từ “tớ”?” “Không phải, là, là da^ʍ tiện. Về sau da^ʍ tiện không dám nữa.” Bạch Viêm lập tức trả lời.
“Xem ra cậu còn biết tự mình hiểu lấy, cho cậu một cơ hội, kéo khóa xuống, liếʍ dươиɠ ѵậŧ cho tôi. Không được dùng tay!” Tư Thanh dựa lưng về phía sau, sắc mặt dần tốt lên.
Bạch Viêm nghe xong, lập tức kích động khiến cho dươиɠ ѵậŧ chảy ra vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙. Cậu giữ nguyên tư thế quỳ bò, gian nan dùng miệng kéo khóa kéo xuống. Hô hấp trầm trọng nhìn dươиɠ ѵậŧ bị qυầи ɭóŧ bọc lấy, cậu có thể nói là tham lam mà túm qυầи ɭóŧ sang một bên, làm dươиɠ ѵậŧ Tư Thanh bắn ra.
Dươиɠ ѵậŧ Tư Thanh chưa bao giờ bị sử dụng qua, thậm chí tự an ủi cũng rất ít, cho nên phấn nộn như cũ, lớn lên lại thô thô thẳng tắp, cực kỳ đẹp.
Nhìn thật tốt, gần như trong nháy mắt nhìn thấy, Bạch Viêm liền cảm giác bản thân càng cứng.
Đầu lưỡi phấn nộn lập tức liếʍ trên lỗ sáo, lại dùng khoang miệng nhợt nhạt bao quanh qυყ đầυ, dùng sức mυ'ŧ vào. Hoặc là liếʍ từ dưới gốc lên, làm nguyên cây dươиɠ ѵậŧ Tư Thanh trở nên sáng lấp lánh ướt dầm dề, dính ánh nước, sắc tình dị thường.
Tuy rằng cảm thấy sướиɠ, nhưng đối với Tư Thanh mà nói, Bạch Viêm chỉ gợi lên lửa của hắn, lại không cho hắn giải thoát. Dần dần, Tư Thanh có chút không kiên nhẫn, làm như thế thì đến bao giờ mới hoàn thành nhiệm vụ nuốt tinh đây.
Nghĩ như vậy xong, hắn dùng tay túm chặt tóc Bạch Viêm, “Kỹ thuật kém như vậy, tôi thấy cậu không xứng ăn dươиɠ ѵậŧ của nam nhân.” Sau đó hung hăng dùng tay túm chặt, cắm nguyên cây dươиɠ ѵậŧ vào chỗ sâu trong yết hầu Bạch Viêm, “Ô ô!...” Bạch Viêm không kịp phòng ngừa mà bị cắm, tức khắc thống khổ kêu lên. Nhưng vẫn không dám giãy giụa như cũ, chỉ tận lực không chạm vào răng, thuận theo động tác Tư Thanh.
“Hô ~” Rốt cuộc Tư Thanh thoải mái thở dài một hơi, chỗ sâu trong yết hầu Bạch Viêm ướt nóng, còn thi thoảng hút lấy, bao vây lấy dươиɠ ѵậŧ hắn, giống như là âʍ đa͙σ giả vậy.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng Bạch Viêm cho dù thống khổ cũng không dám giãy giụa, Tư Thanh cuối cùng cũng mềm lòng, hắn nghĩ ngợi, mở ra hệ thống thôi miên, chọn khung [giao diện thôi miên] của Bạch Viêm, tăng thêm một câu “Trầm mê khẩu giao, sẽ không cảm thấy thống khổ.”
Cứ như vậy, sắc mặt Bạch Viêm lập tức dịu xuống, thậm chí còn lộ ra biểu tình say mê. Tư Thanh yên tâm mạnh tay túm đầu Bạch Viêm, tùy tâm sở dục sử dụng cái miệng nhỏ này. Dươиɠ ѵậŧ Bạch Viêm trướng lớn, cọ xát trên sàn nhà trắng sứ thô ráp lạnh lẽo, chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm sàn nhà ướt một mảng, thậm chí, hậu huyệt cũng bắt đầu ngứa lên, hậu huyệt phấn nộn co rút một cái, dịch tràng ươn ướt đã chảy ra, bộ dáng sáng lấp lánh, hơn nữa trên mông cong có vết lằn tay đỏ hỏn.
Thật sự khiến cho Tư Thanh cómột loại cảm giác Bạch Viêm là đồ da^ʍ tiện.
“Cậu ăn dươиɠ ѵậŧ nam nhân lại còn có thể sướиɠ đến độ mông chảy nước, thật là da^ʍ.”
“Ô, ô ô!...” Rốt cuộc, ở lần thọc vào rút ra thứ một trăm, Tư Thanh hung hăng ấn chặt đầu Bạch Viêm, sau đó bắn ra. Biểu tình Bạch Viêm cũng kích động mà nghênh đón tϊиɧ ɖϊ©h͙. Thời điểm bạch trọc nóng bỏng đặc sệt bắn vào chỗ sâu trong yết hầu, cùng lúc đó, Bạch Viêm cũng bởi vì hưng phấn, cư nhiên dưới tình huống không có được an ủi, dựa vào việc ăn dươиɠ ѵậŧ nam nhân đã bắn ra. Nhưng bởi vì đã là lần bắn thứ hai, màu sắc dường như nhạt một ít, so với việc nói là bắn, càng giống như là chảy ra, làm dơ sàn nhà.
“Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ăn ngon không?” Tư Thanh nâng cằm Bạch Viêm lên, nhìn mặt cậu đỏ bừng, bộ dáng mông lung, làm cho hán dù mới vừa bắn qua, nhưng dươиɠ ѵậŧ lại lập tức cứng lên, đỉnh trên mặt cậu. Trên qυყ đầυ còn còn dính lại một ít bạch trọc cùng nước miếng sáng lấp lánh của Bạch Viêm, tất cả đều bị Tư Thanh tinh tế quét lên trên mặt Bạch Viêm.
Bạch Viêm liếʍ đôi môi bị bản thân cᏂị©Ꮒ tới sưng đỏ: “Tốt, ăn ngon.”
“Để cho cậu ăn đồ ngon như vậy, cậu có muốn nói gì không? Nếu nói điều gì dễ nghe thì sẽ có phần thưởng.” Tư Thanh nhìn bộ dáng Bạch Viêm mặc hắn đùa bỡn, nổi lên hứng thú.
Bạch Viêm nghe thấy, ánh mắt sáng lên, môi liếʍ liếʍ mà nói: “Cảm, cảm ơn Tư Thanh cho đồ da^ʍ tiện ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ mỹ vị như vậy. Cầu, cầu thưởng cho đồ da^ʍ tiện đi.”
“Quay người qua, quỳ rạp trên mặt đất, nhếch mông lên.” Tư Thanh ra mệnh lệnh, “Tôi thấy cậu da^ʍ như vậy, làʍ t̠ìиɦ chắc cũng không cần lên giường làm gì, giải quyết trên mặt đất là tốt rồi. Hơn nữa huyệt da^ʍ của cậu không chừng đã bị người ta cᏂị©Ꮒ nát rồi.”
Bạch Viêm nghe lời bày ra tư thế Tư Thanh muốn: “Không có, huyệt da^ʍ rất sạch sẽ, còn giữ lại lần đầu tiên cho Tư Thanh, không bị nam nhân khác chạm qua.”
Tư Thanh thoải mái ngồi trên ghế, nhìn bộ dáng thấy thẹn của Bạch Viêm, dùng tay tùy ý mà thưởng thức thịt non trên mông cậu, ngón trỏ nhẹ nhàng cắm vào tràng đạo chảy đầy nước của cậu. “Mông ướt như vậy, ngón tay chỉ cần nhẹ nhàng là đã có thể bị cắm vào, cậu cho rằng tôi có thể tin tưởng cậu hay sao?”
“Không phải, mông thật sự là lần đầu tiên! Tớ, huyệt da^ʍ thật sự rất khẩn trương.” Nói rồi, Bạch Viêm dùng sức co rút lại hậu huyệt bản thân, muốn chứng minh bản thân.
Ai ngờ lại bị Tư Thanh hung hăng đánh mông, lúc này, hai vết lằn đỏ ửng hiện rõ ràng trên mông cậu. “Thả lỏng, kẹp chặt như vậy là muốn bấm gãy ngón tay của tôi ở trong huyệt da^ʍ sao? Hay là nói cậu muốn chứa ngón tay của tôi cả?”
“Ô...” Bị đét mông lần thứ hai thấy thẹn làm cho Bạch Viêm không nhịn được lại co mông một chút, lại hung hăng mà bị đánh. Nhưng là sau khi bị đét mông liền co rút hậu huyệt có thể nói là phản xạ của thân thể, cứ như vậy, Tư Thanh đánh một cái, Bạch Viêm lại kẹp một cái.
Thẳng đến cuối cùng, mông Bạch Viêm đã bị đánh đến đỏ bừng, không có một chỗ náo không đỏ, mới miễn cưỡng khống chế được du͙© vọиɠ co rút lại hậu huyệt, thả lỏng lại. Nghĩ đến như vậy, chờ đến ngày mai mông sẽ trở nên xanh tím, cho dù là động một chút đều sẽ đau đớn vạn phần.
Nhưng thân thể đã bị hệ thống thôi miên dạy dỗ qua giống như là Bạch Viêm, chỉ cần tưởng tượng đến đau đớn này là Tư Thanh cho, có lẽ dươиɠ ѵậŧ sẽ lập tức cứng, mông chảy nước động dục.
“Cậu xem chính mình, không nghe lời như vậy, mông đã bị đánh nát. Cậu còn có thể bị tôi cᏂị©Ꮒ sao?” Lúc này Tư Thanh đã cắm tới ba ngón tay, cảm nhận được bên trong tràng đạo ấm áp cùng ướŧ áŧ, ý thức được Bạch Viêm bị bản thân đánh mông đến chảy nước, không nhịn được mà hung hăng đánh một cái.
Ô a, mình làm sao lại da^ʍ như vậy, cư nhiên bị Tư Thanh đét mông đến nước chảy, nhưng mà, thật sự rất sướиɠ... Ha... Bạch Viêm thầm nghĩ, lại chảy một chút nước.
“Mông da^ʍ như vậy, liền tính là bị đét mông cũng có thể chảy nước nhiều như vậy, tôi nghĩ về sau cậu không có dươиɠ ѵậŧ nam nhân thì sống như thế nào!” Tư Thanh mắng một câu, đỉnh dươиɠ ѵậŧ cắm nguyên cây vào.
“A! Ân a!...” Thân thể Bạch Viêm mẫn cảm cực kỳ, dưới tình huống liên tục bị nhục mạ cùng ra sức đánh, thân thể đã sớm hưng phấn tới cực hạn rồi, ngay khi bị dươиɠ ѵậŧ Tư Thanh cắm vào, cư nhiên lập tức ngẩng cổ, lại bắn ra.
Mà cùng bất đồng chính là, Tư Thanh còn cảm giác được bên trong tràng đạo ấm áp, có một dòng nước, phun ở trước qυყ đầυ của bản thân.