Bị Hệ Thống Thôi Miên Ép Làm Vạn Nhân Mê

Chương 1: Bạch Viêm bị hệ thống tự ý thôi miên

“Ô...” Diện mạo của thanh niên trước mặt thanh lãnh, tóc đen da trắng nõn, lúc này đang dùng gương mặt ửng đỏ nhìn về phía mình, còn không biết có phải cố ý hay không, trong lúc lơ đãng cong lưng, lộ ra phần cổ trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo còn có đầṳ ѵú phấn nộn gồ lên.

Thời điểm Tư Thanh nhìn thấy, Tư Thanh liền ngơ ngẩn. Nếu muốn nói điều gì dẫn tới việc phát sinh tình huống như này, cũng không phải hắn không biết. Khẳng định là cái hệ thống kia giở trò quỷ!

Hắn tận lực dời mắt, không quản thanh niên trước mắt mà khẽ suy nghĩ, mở cái giao diện hệ thống bản thân mới xem qua một lần kia ra. Quả nhiên, trong danh sách đối tượng thôi miên, có thêm một cái tên “Bạch Viêm” cùng chân dung, đúng là thanh niên trước mắt này.

Dùng ý niệm click mở khung nhân vật Bạch Viêm, không chỉ có hiển thị mô hình thân thể thực tế của Bạch Viêm, bên cạnh còn có phím điều chỉnh số liệu để thay đổi tùy ý, cụ thể đến mức Tư Thanh không hiểu rõ. Ánh mắt nhanh xẹt qua giao diện, cuối cùng dừng lại ở trên [giao diện thôi miên ].

[giao diện thôi miên] là giao diện nhân tính hóa mười phần, dùng hình thức chữ viết để bắt đầu thôi miên. Hơn nữa có thể tùy thời sửa đổi hay tăng thêm nội dung. Có thể nói là đặt đối tượng thôi miên vào trong tay để tùy ý đùa nghịch như đồ chơi vậy.

Nhưng mà trên chỗ giao diện thôi miên của Bạch Viêm lại có thiết lập [ yêu thầm Tư Thanh ][ sắc dụ ][ thân thể mẫn cảm ][ bảo trì động dục ], càng muốn mạng chính là, hệ thống còn vì hắn an bài một cái giả thiết [ mọi lúc đều có ý đồ dụ dỗ Tư Thanh ].

Hơn nữa mỗi giả thiết thôi miên lần đầu tiên của đối tượng đều không thể sửa đổi! Nói cách khác, hiện tại Bạch Viêm đã bị hệ thống thôi miên thiết lập thành một món đồ chơi mọi lúc đều động dục với Tư Thanh!

Vì để ngừa bỏ quên chỗ nào, Tư Thanh nhìn giao diện nhân vật Bạch Viêm kĩ càng vài lần, lúc phát hiện hệ thống không thiết lập cậu ta làm mấy chuyện khác với hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi tìm hiểu biết rõ tình huống của Bạch Viêm, Tư Thanh dùng thần sắc phức tạp mà nhìn về phía trên người Bạch Viêm.

Đối với Bạch Viêm, Tư Thanh không quá quen thuộc, nhưng bọn hắn lại là bạn cùng phòng. Hơn nữa bởi vì nơi này là trường đại học quý tộc dân lập, đãi ngộ cực tốt, cho dù là bọn họ là học sinh miễn phí dựa vào thành tích để tiến vào cũng có một phòng kí túc xá chất lượng tốt dành cho hai người.

Nhưng dù cho hai người là bạn cùng phòng, nhưng lại không cách nào giao lưu. Cho nên thời điểm chuyện này phát sinh, Tư Thanh cực kỳ xấu hổ. Bạch Viêm là cái người không quá thích nói chuyện, đối người khác có chút lãnh đạm, nhưng bởi vì diện mạo xuất sắc nên được không ít cô gái hoan nghênh.

Tuy rằng Tư Thanh cũng đã từng ý da^ʍ đối với Bạch Viêm, nhưng khi sự tình phát sinh, loại thành thật giống hắn thật sự không thể làm gì được. May mà hiện tại Bạch Viêm không làm gì, chỉ là nhất cử nhất động đều mang chút gì đó dâʍ đãиɠ muốn câu dẫn hắn mà thôi.

Hắn... Vẫn có thể nhẫn, đại khái là thế.

Tuy rằng rất muốn làm chuyện đáng xin lỗi với Bạch Viêm, nhưng nếu cứ bụng đói ăn quàng như vậy, lương tâm Tư Thanh thật sự cảm thấy bất an. Hơn nữa Tư Thanh phát hiện, Bạch Viêm trước mặt người ngoài thì bình thường mười phần, chỉ có thời điểm đối mặt với hắn mới đỏ mặt, cả người run rẩy.

Xem ra chỉ cần tận lực giảm bớt việc ở chung cùng Bạch Viêm thì cũng không thành vấn đề ... Sau một ngày quan sát, Tư Thanh nhẹ nhàng thở ra. Bán ngày có thể trốn ở ngoài, nhưng buổi tối vẫn phải mò về kí túc xá mà ngủ. Cuối cùng thì hắn cũng chỉ là một sinh viên nghèo.

Chỉ là, lúc hắn đẩy cửa ký túc xá ra, cuối cùng mới ý thức được việc bản thân đã coi thường năng lực hệ thống.

“Ô ô... Ân ~ a…” Bạch Viêm đỏ bừng cả mặt không nhận ra có người tiến vào phòng, mà tiếp tục dùng vẻ mặt thống khổ lại vui thích nằm trên giường Tư Thanh. Trong tay cầm qυầи ɭóŧ của Tư Thanh không biết lấy từ chỗ nào, một bên ngửi, một bên dùng một ngón tay thọc vào hậu huyệt lại rút ra.

Dâʍ ɖị©ɧ nơi hậu huyệt yên lặng chảy ra, nhỏ giọt trên khăn trải giường của Tư Thanh.

“Tư Thanh ~ a! Tư Thanh, rất thích... Ân a! Không được, đợi lát nữa Tư Thanh . trở lại, không thể để cậu ấy thấy bộ dạng không biết xấu hổ này của mình, không thể ~ ân...” Tuy rằng nói như vậy, nhưng ngón tay Bạch Viêm hoạt động càng ngày càng kịch liệt, tiếng hít thở cũng càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng dùng sức ngửi qυầи ɭóŧ, cứ như bị hình ảnh bản thân tưởng tượng làm cho hưng phấn lên.

Dươиɠ ѵậŧ dưới tình huống không được vuốt ve càng lúc càng lớn, thậm chí Bạch Viêm nhịn không được dẩu mông cọ xát qua lại lên trên khăn trải giường. Dịch tuyến tiền liệt cũng dần dần nhiễm ướt khăn trải giường, “A, không được, hô... Nếu bị Tư Thanh nhìn thấy mình... tự an ủi trên khăn trải giường của cậu ấy, cậu ấy sẽ nghĩ như thế nào, nghĩ mình như thế nào...” Bạch Viêm nheo đôi mắt lại, một bên bị kɧoáı ©ảʍ làm cho phải rêи ɾỉ, một bên lại bắt đầu nỉ non ngoài miệng mở ra vọng tưởng của bản thân.

Cậu ấy có hay không cảm thấy mình là một tao hóa trời sinh thiếu thao, tao đến mức bò lên trên giường bạn cùng phòng tự an ủi, cậu ấy có hay không mắng mình không biết xấu hổ, sau đó dùng hắn dươиɠ ѵậŧ hung hăng mà trừng phạt mình?

Nghĩ đến đây, Bạch Viêm càng kích động, không ngừng nỉ non mình là một tao bức, không có dươиɠ ѵậŧ Tư Thanh liền không sống nổi, Tư Thanh mau tới thao thao mình đi, sau đó cành sung sướиɠ vặn mông, nước trong mông theo theo đường uốn lượn mà chảy xuống đùi, sau đó bắn lên trên khăn trải giường. Hậu huyệt bị tay cậu nghịch tới mức đỏ tươi, sắc tình vô cùng.

Tư Thanh không nghĩ Bạch Viêm bị thôi miên nghiêm trọng như vậy, nhưng hắn không thể không thừa nhận, hắn đã cứng. Trước du͙© vọиɠ của chính mình, hắn không lựa chọn yên lặng rời đi, mà mở miệng nói: “Bạch Viêm, cậu đang làm gì?”

Ngay từ đầu, Bạch Viêm còn chưa phản ứng lại, nhưng thời điểm có một bóng ma ở mép giường nhìn vào người cậu, cậu tức khắc bừng tỉnh từ trong giấc mơ, đôi mắt trợn to, vẻ mặt không dám tin tưởng, ửng hồng trên mặt tựa hồ rút đi vài phần. Nhưng thân thể lại giống như đối nghịch với bản nhân cậu, dươиɠ ѵậŧ vốn sắp cao trào lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, nháy mắt bắn ra. Chất lỏng sền sệt màu trắng ngà, bắn ra trên khăn trải giường ngay cạnh Tư Thanh, kéo thành một vệt rất dài.

Hơn nữa còn chưa hết, nỗi kinh hoảng vì làm trò hề trước mặt người trong lòng khiến cho thân thể Bạch Viêm hoàn toàn không chịu cậu khống chế, dươиɠ ѵậŧ sau khi bắn tinh xong, run rẩy vài cái, cư nhiên tiếp tục nướ© ŧıểυ ra.

Không sai, ở trên giường, chất lỏng màu vàng nhạt chảy ra, không phải nhiều, nhưng thật sự làm ướt giường đệm Tư Thanh, Bạch Viêm phảng phất còn có thể nghe tiếng bản thân ngửi được mùi tao của nướ© ŧıểυ.

“Ô, ô ô... Tư Thanh, đừng nhìn mình, đừng nhìn bộ dạng tạo này của ...” Tuy rằng hình ảnh tưởng tượng ban nãy thực sự khiến cho Bạch Viêm cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng thời điểm mọi thứ xảy ra, cậu lại là cảm thấy thẹn tới khóc ra, cậu dúi đầu vào khăn trải giường, không dám nhìn sắc mặt nam nhân bên cạnh.

Hơn nữa lúc cậu nói chuyện này, dươиɠ ѵậŧ nhỏ vốn dĩ dừng lại tiểu thêm vài giọt, làm cho cậu thấy thẹn lại nức nở thêm vài tiếng.

Nhưng khác với tiếng nhục mạ hoặc tức giận xuông ra trong dự kiến, cậu lại nghe thấy âm thanh camera “rắc” một tiếng, cuối cùng vẫn là lòng hiếu kỳ lớn hơn cảm giác thẹn, cậu dùng hai mắt đẫm lệ mông lung mà ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Tư Thanh cầm di động chụp lại bộ dạng này của cậu.

Mà Bạch Viêm vốn đang thẹn lại phát hiện, trong lúc bản thân tưởng tượng đến việc bộ dạng này bị Tư Thanh chụp lại, thân thể liền nóng lên, dươиɠ ѵậŧ vừa mới bắn lại cứng lên.

Tại sao lại như vậy, Bạch Viêm cắn môi dưới, mình thật là quá tao! Chỉ là… Thật sự rất thích Tư Thanh!