Editor: Sunn_t
Buổi sáng lúc Phương Đường tỉnh, Lục Nham đã không còn ở đây nữa.
Cô thử đứng dậy, còn hơi choáng váng, tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô nhớ rõ Lục Nham cho cô uống nước gì đó khá ngọt, giống như là nước mật ong.
Cô còn quấn lấy hắn hôn thật lâu, dẫn tới lúc sau Lục Nham mất khống, đè nặng cô làm một lần, đến nỗi đem cô thao hôn mê bất tỉnh, sự việc sau đó cô liền không nhớ rõ.
Cô ở trên giường hồi lâu sắp phát ngốc, lúc này mới rửa mặt xong trang điểm ra cửa.
Đã đến muộn, cô cũng không gấp, từ từ ăn bữa sáng, còn có hứng thú chờ xe buýt, ngồi vào chỗ, nhìn ngoài cửa sổ xẹt qua cửa học viện y, cô hơi hơi tựa trán trên cửa sổ, nghĩ Lục Nham lúc này đang làm cái gì.
Thời gian đã hơn 9 giờ.
Cách với lúc hắn rời đi, chưa đến sáu tiếng đồng hồ, Phương Đường mở ba lô ra, tính tìm bút tùy tiện viết lên sổ, này vừa mở ra, thấy một quyển notebook da màu đen.
Là notebook của Lục Nham.
Nhưng trang đầu tiên bị cô tối hôm qua vẽ chữ xiêu xiêu vẹo vẹo giống như lá bùa tràn ngập giấy, cô tùy tay lật một tờ khác, đang muốn đề bút, thấy Lục Nham lưu lại hai câu nói.
【 thỏ con ở nhà phải ngoan ngoãn. 】
【 chờ anh trở lại. 】
Hốc mắt cô khẽ chua xót, khóe môi lại ngăn không được cong lên.
Buổi chiều Lục Nham phải xuất phát đi sân bay, Phương Đường không có đi tiễn, cô không thích đưa tiễn, càng sợ chính mình sẽ mất mặt mà khóc lóc.
Lục Nham ngồi trên phi cơ phía trước, nhìn thấy cô ở bên kia chụp ảnh, cô cười hướng máy ảnh chính mình,
Ai cũng chưa nói lời nhớ nhung, nhưng hai người đều rõ ràng, rời đi một giây này, bọn họ liền sẽ vô cùng nhớ đối phương.
Buổi chiều 3 giờ Lý Hạo Các tới, bộ dáng hắn lười nhác, chủ biên tìm hắn nói cái gì đó, hắn khả năng tính tình nóng lên, nói vài câu, sau đó lại thu thập đồ vật liền rời đi.
Phương Đường vẫn vì sự việc tối hôm qua, thấy hắn đi rồi, cũng không tìm hắn nói chuyện, ngược lại là những người khác lại đây xúi giục cô đi an ủi Lý Hạo Các một chút.
Lý Hạo Các đem đồ vật thu thập xong, cất hết vào trong balo, đi phía trước nhìn Phương Đường, “Phương Đường, cậu ra đây, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Phương Đường cau mày nhìn hắn một cái, chưa nói cái gì, theo hắn đi ra.
Biểu tình Lý Hạo Các cũng không quá hòa hoãn, hai người ở cửa thang máy đứng mấy giây, hắn mới nói câu, “Thực xin lỗi.”
Phương Đường cũng không thèm nhìn tới hắn, “Cậu đừng nghĩ tôi sẽ tha thứ cho cậu.”
“Không tha thứ liền không tha thứ, dù sao mình chính là muốn cùng cậu nói lời xin lỗi, mình chính là thích cậu, nhất thời không chấp nhận được việc cậu thích người khác.” Cả khuôn mặt Lý Hạo Các đều bi thương đến không chịu được, “Mình đời này liền tài thua một người, cậu nói mình có thể không tức giận sao? Mình thích cậu suốt hai năm, lại không phải hai ngày hai tháng…”
Hắn nói còn chưa dứt lời, đã bị Phương Đường đánh gãy, “Cậu thích tôi, tôi phải thích cậu sao? Cái đạo lý gì vậy? Logic cường đạo?”
Lý Hạo Các nghẹn lại, bực mình nửa ngày, gật gật đầu, “Phải, cậu nói đúng.”
Phương Đường không nói.
Hắn trầm mặc một hồi, nhìn Phương Đường hỏi, “Cậu nói thích hắn đã nhiều năm, cậu lúc trước đã quen biết hắn?”
“Phải, hắn là bạn học thời cao trung.” Phương Đường thản nhiên thừa nhận.
“Kia hắn vì cái gì hiện tại mới đến tìm cậu?” Lý Hạo Các không rõ nguyên do hỏi, “Các cậu…?”
“Lý Hạo Các, Lục Nham cùng cậu không giống nhau, hắn biết chính mình đang làm cái gì, cũng biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm,thời gian của hắn không phải giống cậu dùng để tiêu xài hoang phí, cậu biết hắn mỗi ngày có bao nhiêu vất vả sao? Hắn nghiên cứu khối u, hắn ở thế giới y học nghiên cứu giải đề bài nan giải nhất, cậu biết hắn mỗi ngày thời gian ngủ bao lâu không? Không đến năm giờ đồng hồ, hắn thậm chí thời gian ăn cơm đều so với người khác nhanh hơn rất nhiều, vì chính là tiết kiệm thời gian, còn phải đi phòng thí nghiệm làm nghiên cứu.”
“Cậu hỏi nhiều như vậy, còn không phải là muốn biết tôi vì cái gì thích hắn sao?”
Phương Đường ấn thang máy, hướng Lý Hạo Các nói một câu cuối cùng.
“Hắn tốt như vậy, tôi đối với hắn đâu chỉ thích.”