Viên Tú lập tức thẹn thùng cất bước, đi tới đứng bên cạnh Tư Kiều, cũng không trở về.
Mạc Phi ngã trên mặt đất thở hổn hển, l*иg ngực phập phồng, trên mặt toàn là máu, nhưng anh ta không cảm thấy đau chút nào cả, bởi vì anh ta quá hưng phấn. Bàn tay vô ý thức vuốt vẻ mặt đất dưới thân mình, giống như cảm nhận được đất mẹ dịu dàng đáp lại. Trong lòng anh ta cực kỳ cảm động.
Từ nhỏ anh ta đã thích bùn đất, tuy xuất thân từ nông thôn, lúc nào cũng phải xuống đồng làm việc từ sớm, nhưng anh ta không cảm thấy khổ chút nào. Từ nhỏ tới lớn thích nhất là chạy trên đồng ruộng, thậm chí anh ta từng rất muốn sau khi xuất ngũ sẽ làm một nông trường. Hiện giờ anh ta có được năng lực này, bỗng nhiên trong lòng có một cảm giác yêu chính mình, đồ vật anh ta yêu quý, cũng yêu anh ta.
Ai da, có năng lực này rồi thì cần gì bạn gái nữa!
Bầu không khí yên tĩnh tới nỗi có thể nghe được tiếng thở dốc của Mạc Phi, ngay cả những người ở quốc gia khác chỉ xem qua video cũng há hốc miệng, không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì. Tuy Mạc Phi bị đánh đến rất thảm nhưng trận đấu vừa rồi cũng được xem như một trận chiến chấn động, lên trời xuống đất, vượt qua năng lực cực hạn của nhân loại, ai mà không muốn có?
Mạc Phi chỉ là rút một tấm thẻ, vậy mà đã có thể từ một con người bình thường như bọn họ trở thành người có siêu năng lực? Nói cách khác, nếu họ cũng có thể rút được thẻ này, họ cũng sẽ có thể trở nên giống với Mạc Phi, cũng đạt được năng lực thần kỳ này?
Nghĩ như vậy, hô hấp đều trở nên nặng nề hơn.
“Anh còn chín thẻ bài chưa lật.” Giọng Tống Sư Yểu lại một lần nữa vang lên.
Mạc Phi không rảnh để thở dốc nữa, vội vàng chịu đựng đau đớn, nhe răng trợn mắt bò dậy.
Những người khác cũng một lần nữa di chuyển tầm mắt, lần này không còn chút mê mang nào nữa, họ đều đã biết thẻ bài này đại diện cho điều gì.
Mạc Phi duỗi đôi tay vẫn còn gắng gượng được ra, phát hiện bên trên vừa dính máu vừa dính đất, trông rất bẩn thỉu, vội vàng rút về lau sạch lên quần áo mới duỗi ra chạm vào thẻ bài thứ hai.
Thẻ bài thứ hai là thẻ trống.
“Thật đáng tiếc, là một tấm thẻ trống.”
Chính là không có gì. Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, Mạc Phi lập tức cảm thấy mất mát, cũng may anh ta còn còn có những tấm thẻ khác. Tấm thứ ba vẫn là một tấm thẻ trong suốt.