Cái Quỳ Này, Tôi Nhận!

Chương 429

Khi một lần nữa bị đánh bay, Viên Tú lại truy kích tới. Thấy nắm đấm thép kia một lần nữa đánh tới, cả người anh ta đột nhiên chìm vào bùn đất rồi biến mất, Viên Tú đánh vào khoảng không, đạp vào mặt đất nơi Mạc Phi vừa biến mất.

“Cái gì?!”

“Đệt??”

Khán giả đều kinh ngạc không thôi, các quân nhân trợn trừng mắt, ngó đầu tới xem.

Giây tiếp theo, Mạc Phi xuất hiện từ dưới đất phía sau Viên Tú. Bản thân anh ta cũng sững sờ, vẻ mặt như thể muốn nói “Cái mẹ, hình như mình vừa làm một chuyện không thể nào tin nổi”.

/Ha ha ha ha ha không ngờ tới phải không, tự nhiên lại có được năng lực lợi hại như vậy/ /Đã quá đã quá, tôi thích nhất là xem rút thẻ, tôi có thể xem rút thẻ cả kỳ luôn!/

/Cái vẻ mặt thế giới quan sụp đổ này của họ, tôi thật sự có thể xem một trăm lần không chán! Quá thú vị/

/Những người khác sắp đố kỵ chết rồi, tấm thẻ UR đầu tiên luôn mà! Từ trước tới giờ ông đây chưa từng rút trúng thẻ UR! Đây là huyền thoại vàng gì thế!/

/Phận làm phi tù khóc rơi nước mắt.../

Viên Tú phát hiện ra anh ta ở phía sau, lập tức quay lại vung nắm đấm.

Mạc Phi vung tay lên, mặt đất phía trước đột nhiên nhô lên một khối đối hình thành tấm chắn che trước mặt Mạc Phi, cú đấm thép của Viên Tú nện vào tấm chắn, tấm chắn lập tức vỡ ra thành mấy khối.

Cuối cùng Mạc Phi cũng phản ứng lại, biết bản thân đạt được năng lực khó tin, cả người lập tức trở nên hưng phấn. Anh ta hít sâu một hơi, cả đầu lẫn cổ đều đỏ ửng lên, không cảm thấy có chút đau đớn nào trên người.

Anh ta không hề có ý định dùng nắm đấm đánh nhau với Viên Tú, vì thế hiện trường nháy mắt hóa thành cát bụi, tro bụi màu vàng bay tứ tung. Dưới chân Viên Tú lập tức dâng lên vô số đất nhọn, suýt chút nữa Viên Tú đã bị đâm trúng, cô ấy bay lên né tránh, quay đầu đập vỡ tấm chắn bằng đất của anh ta, đánh cho anh ta nửa sống nửa chết...

Tuy là thẻ UR nhưng dù sao thì Tống Sư Yểu cũng để không gian thăng cấp rất lớn, lúc này anh ta còn rất yếu, muốn đánh thắng được Viên Tú đã thăng cấp, vận dụng năng lực thuần thục là điều không thể nào.

Tống Sư Yểu lên tiếng, Viên Tú lập tức dừng tay, không chút hiếu chiến quay đầu bay trở lại bên cạnh Tống Sư Yểu, lực công kích trên người cũng giống như đôi cánh phía sau lập tức dịu xuống.

“Chúa tể.”

“Nghỉ ngơi một chút đi.” Tống Sư Yểu dịu dàng nói.