Ông cụ Mẫn Thành ngước mắt lên nhìn những người khác: “Tôi đang kêu gọi cao nhân kia.”
“? Ông tin mấy lời vớ vẩn của lão già kia à?”
“Liều một phen thôi.” Mẫn Thành nói rồi lại cụp mắt xuống.
Những người khác nhìn nhau, cũng không làm phiền ông ta, dù sao thì nhà ông ta cũng quá thảm.
Mẫn Thành cảm thấy được hành động trẻ con cố ý tới phòng trà để nói xấu Hải Văn Thao của bọn họ chẳng hề cần thiết. Bao nhiêu năm qua ông ta vẫn luôn nghĩ cách giải quyết bệnh di truyền của gia tộc bọn họ. Y học không thể giải quyết được, ông ta sẽ tìm cách giải quyết bằng huyền học, cầu tiên bái phật, không biết đã làm bao nhiêu thứ, ông ta cũng mệt rồi.
Nhưng Hải Văn Thao và Lâm Ủy Kỳ lại khiến ông ta nhìn thấy hy vọng cuối cùng.
Nếu như thực sự có thể nghe thấy được khát vọng kêu gọi và mãnh liệt trong lòng ông ta. Vậy thì xin người hãy xuất hiện đi, muốn bao nhiêu tiền cũng được, tôi muốn sống tiếp, tôi muốn đứng dậy, muốn cả gia đình đều đứng dậy, muốn nhìn thấy cả gia tộc được vực dậy!
Nhớ trước đây, cả đám anh em bọn họ mạo hiểm kinh doanh, ông ta là người kinh doanh tốt nhất có thiên phú nhất giỏi nhất. Chính bởi cái bệnh di truyền đáng chết này, nhà họ Mẫn mới xếp chót cùng trong số bọn họ. Ông ta không cam lòng, thực sự không cam lòng! Ông ta mới là giỏi nhất, con cháu của ông ta mới là giỏi nhất!
Cao nhân kia ơi, cao nhân ơi, người nghe thấy tôi gọi không? Nghe thấy không?
Dù kêu gọi trong lòng, nhưng ông ta cũng chẳng trông cậy Tống Sư Yểu sẽ thực sự xuất hiện trong không trung, suy nghĩ của ông ta cũng giống như ông cụ nho nhã kia, chỉ là cao nhân cố ra vẻ thần bí mà thôi. Ông ta chỉ hy vọng lát nữa về tới nhà, có thể nhìn thấy cao nhân kia đang đợi ông ta trong phòng khách, hoặc là đợi ông ta về rồi tới ấn chuông.
Khát vọng và tham lam mãnh liệt, hóa thành năng lượng trào ra khỏi người ông ta.
Bỗng chốc, trong phòng trà lịch sự tao nhã xuất hiện cảm giác kỳ dị. Mấy ông lão đang nói chuyện hăng say bỗng nhiên im bặt, da đầu tê dại. Rõ ràng bọn họ còn đang ở đây, nhưng lại giống như đi vào một không gian khác. Không khí yên tĩnh, sền sệt, khủng bố.
Một bóng đen chầm chậm xuất hiện trong không trung của không gian này.
“Tôi nghe thấy âm thanh của sự khát vọng mãnh liệt, cảm nhận được lời kêu gọi mà tới. Thẻ bài trung tâm xuất hiện trong ao rút thẻ của tôi, là của ông.”