Ông nội nhất định sẽ vì vậy mà cảm thấy đau khổ.
Lâm Úy Kỳ nói ở đầu bên kia điện thoại: “Cậu đợi hạ hỏa đi đã rồi hẵng nói chuyện với ông cụ, tuyệt đối đừng tức giận, ông cụ lớn tuổi rồi, không thể kích động được đâu. Kẻ lừa đảo kia có thể lừa được ông cụ thì nhất định là có thủ đoạn tẩy não cao tay, tôi cảm thấy khả năng để ông ấy tỉnh táo lại rất thấp.”
Hải Dục Sâm: “Tôi biết.”
Đương nhiên anh ta không thể nổi giận với ông nội được, nhưng ba mẹ, cô chú của anh ta thì chưa chắc. Rõ ràng đã dặn dò họ rồi, vì sao còn để kẻ lừa đảo kia đùa bỡn, xoay ông mòng mòng như vậy? Ông lớn tuổi rồi, lẽ nào họ cũng không biết động não sao?
Chiếc siêu xe tiến vào nhà họ Hải, Hải Dục Sâm lạnh mặt vào cửa nhà.
“Cậu cả đã về.”
“Ông nội đâu?”
“Ông chủ và ông cả cùng mọi người đều ở trong thư phòng.” Hải Dục Sâm bước vội lên cầu thang, đi thẳng vào thư phòng.
Anh ta gõ cửa phòng, mở ra, chỉ thấy ba mẹ và cô chú chứ không hề thấy Hải Văn Thao.
“Ông đâu ạ?”
“Ông đi ngủ rồi.” Ôn Khê nói với con trai.
Hải Dục Sâm vốn dĩ muốn thăm ông trước rồi mới tính sổ với họ, hiện giờ thấy họ vây quanh một đống đồ vật trên bàn sách, không biết là đang làm gì, vẻ mặt và dáng vẻ kích động, lập tức cảm thấy không bình thường.
Anh ta day trán, đi vào.
“Con trai, con mau xem những thứ này đi!” Giọng điệu Hải Triều vừa nghiêm túc vừa cẩn trọng, giống như những thứ này là bảo bối không thể để người khác biết, nếu không sẽ gây ra phiền phức rất lớn vậy. Hải Dục Sâm đi tới nhìn, lập tức càng cảm thấy kỳ lạ hơn nữa. Chỉ thấy trên chiếc bàn gỗ sưa xa hoa đặt một đôi giày nữ vô cùng bình thường, ba bốn viên kẹo đường màu xanh lục, một chiếc khăn lau và mấy con dao không có gì đặc biệt.
Thoạt nhìn dù là sưu tầm cũng chẳng có chút giá trị sưu tầm nào.
“Dục Sâm, đây chính là giày giảm trọng lượng, đây là Tịch Cốc Đan, đây là Thanh Độc Hoàn...” Hải Mẫn cô của anh ta hưng phấn giới thiệu.
“Còn có kính hiển thị thọ mệnh nữa, nhưng mà đã bị ông con mang về phòng ngủ rồi, ngày mai con cũng bảo ông chiếu cho con xem đi!”
“Ba, ba làm sao thế?” Hải Dục Sâm thấy dáng vẻ ba mình bỗng nôn nóng, đứng ngồi không yên khi nhắc tới tấm gương.
Ôn Khê nói: “Tấm gương đó chiếu ra ba con chỉ còn ba năm thọ mệnh. Bác sĩ đã kiểm tra, cơ thể ông ấy rất tốt, chúng ta nghi ngờ liệu có phải năm sau ba con xảy ra sự cố ngoài ý muốn gì không. Chờ lần sau cô ấy xuất hiện lại, ba con cũng muốn rút mấy ván, xem xem có thể rút được thứ gì tốt không. Đúng rồi, gương chiếu ra mẹ có thể sống tới chín mươi tuổi đấy!"