Vĩnh Hằng Hoa Viên

Chương 288: Tâm hùng, báo đảm

Dịch: MiGoi

Lần trước nàng bị Bố Lỗ gian da^ʍ, cơn đau khiến cho nàng hôn mê, không có tâm trí để tận hưởng lạc thú. Nhưng hiện giờ, một bên thì nhìn thấy tình cảnh mẫu thân dâʍ ɭσạи kí©ɧ ŧɧí©ɧ, một bên lại bị đại nhục bổng cọ xát, khoái lạc cấp tốc lan tỏa toàn bộ cơ thể, nàng thiên tính lãnh khốc bắt đầu rêи ɾỉ, mặt lạnh cũng dần dần động xuân sắc.

Bố Lỗ nhìn tinh linh Vương và Lạc Khiết An biểu diễn, phát giác tuy nhục bổng của tinh linh Vương to dài thế nhưng không thể khiến cho tiểu huyệt của Lạc Khiết An trở nên trướng căng. Trong lòng của hắn trở nên đắc ý, da^ʍ ngữ nói:

“Đan Vũ, ngươi nhìn tiểu kê của tinh linh Vương một chút, hắn không thể nào thỏa mãn được da^ʍ huyệt của mẫu thân ngươi, một ngày nào đó ngươi hãy để đại nhục bổng của ta chơi nát tiểu huyệt của mẫu thân ngươi!”

Đan Vũ sau khi bị hắn công kích điên cuồng đã dần dần lêи đỉиɦ, nghe được câu nói này của hắn trong lòng nàng liền trở nên lạnh lẽo, tức giận nói;

“Tạp chủng, đến phân thượng này vẫn còn chưa thỏa mãn được ngươi sao? Còn muốn gian da^ʍ mẫu thân ta?”

Bố Lỗ nở nụ cười dâʍ đãиɠ, hắn bắt đầu thôi động Da^ʍ thú ma khí, từng cổ khí kình tuôn ra khỏi nhục bổng. Đan Vũ tựa như được ăn xuân dược cả cơ thể trở nên hưng phấn, nàng giãy dụa kiều đồn đón đỡ đại nhục bổng cắm xuống, nàng nằm mềm trong nước rêи ɾỉ:

“A nha... tạp chủng, ngươi đã làm cái gì? Ta... ta... không chịu nổi! Cắm ta... dùng sức cắm ta...”

“Đan Vũ kỹ nữ, ngươi có để ta chơi mẫu thân ngươi hay không?”

“Ta mặc kệ... ngươi cắm ta...”

Dâʍ ɖị©ɧ khiến cho ngân giáp bên ngoài tiểu huyệt của Đan Vũ trở nên ướt đẫm, Thiên Y ngồi bên cạnh hai người, nhìn đại nhục bổng toàn bộ tiến nhập vào bên trong tiểu huyệt của Đan Vũ thì trở nên cực kỳ hiếu kỳ và kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nàng đứng lên dùng ngón tay đùa giỡn mật huyệt của bản thân.

Bố Lỗ tiến tói dùng miệng hôn lên trên tiểu huyệt của nàng, nàng hai chân mở rộng, rêи ɾỉ nói:

“Oh ca! Oh ca! Sau này không có ngươi, bảo ta làm sao mà sống được?”

“A nha... A nha... a a a... tạp chủng, vì sao lần trước ngươi không cho ta sung sướиɠ như lần này? Lần trước ngươi cắm ta hôn mê, bị thương một thời gian dài, khiến cho tiểu huyệt của ta cũng bị xé rách, ta thật hận ngươi! Hiện giờ... hiện giờ lại thoải mái như vậy! Thảo nào... thảo nào các nàng muốn với ngươi... A a! Cắm thật sâu a, cảm giác trướng căng thật tốt, tiểu huyệt nho nhỏ của ta tại sao lại có thể dung nạp được đại nhục bổng của ngươi?”

“Bởi vì tiểu huyệt của nữ nhân sinh ra là để ta cắm! Ta cắm...”

Bố Lỗ gào thét lên, ngân huyệt của Đan Vũ so với ngân châu và tiểu huyệt của Nhã Niếp Chi còn muốn thần kỳ hơn, ngân huyệt của nàng cũng sẽ không bẽ gãy đại nhục bổng của hắn, hắn điên cuồng cắm.

Đan Vũ lần đầu tiên đạt được cao trào từ khi sinh ra đến giờ, nàng rêи ɾỉ một trận điên ngữ, sau đó nằm liệt ra. Bố Lỗ vội vàng ôm lấy nàng, đem nàng đặt lên trên cự thạch giữa sông, hắn thuận tay ôm lấy Thiên Y, nhục bổng biến thành hình thái thứ hai, cắm vào tiểu huyệt của nàng.

Thiên Y nằm trên cự thạch rêи ɾỉ... Cứ như vậy hắn thay phiên chơi hai nàng, sắp được nửa canh giờ, hai nàng trong lúc này đã đạt được ba lần cao trào. Tinh linh Vương cũng đã bắn tinh trong tiểu huyệt của Lạc Khiết An, thế nhưng Bố Lỗ bẫn đang cuồng cắm Thiên Y, thẳng đến khi nàng trở nên hoa mắt hắn mới đưa nàng sang bờ bên kia để nằm ngủ.

Hắn quay lại ôm lấy Đan Vũ đã trở nên xụi lơ, tiếp tục đâm thọc, Đan Vũ hầu như mê thất tâm trí, chỉ lo hưởng thụ khoái lạc mà hắn đem lại.

Tinh linh Vương và Lạc Khiết An nằm nghỉ một hồi lâu, Lạc Khiết An chậm rãi ngồi dậy, thấy nàng dời bước tiến vào trong sông, Bố Lỗ nhanh chóng thu hẹp kết giới lại.

Chỉ thấy nàng ngồi xổm vào chỗ nước cạn tắm rửa tiểu huyệt, hắn không kiềm nén được xung động bắn tinh, hắn đem dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn vào bên trong ngân huyệt của Đan Vũ.

Khi hắn rút ra, Đan Vũ lúc này đã hưng phấn đến nỗi hoa mắt, thế là hắn ôm nàng ngồi ở trong sông, dùng nước tưới lên trên mặt của nàng. Nàng dần thanh tỉnh, khuôn mặt quyến rũ nở ra nụ cười mỹ lệ, nàng đưa lưỡi lên liếʍ vành tai của hắn, nhỏ giọng nói:

“Tạp chủng, kỳ thực trước khi đi tới đây, ta đang phân vân không biết có nên gϊếŧ ngươi hay không! Thế nhưng khi nhìn thấy ngươi và Thiên Y, ta thực sự rất muốn gϊếŧ ngươi, nhưng bây giờ, ta biết ta vĩnh viễn không thể nào ra tay với ngươi được!”

“Sau này ngươi sẽ ngoan ngoãn làm nữ nhân của ta sao?”

Bố Lỗ tham lam hỏi.

Đan Vũ đáp:

“Ta chỉ nói ta không gϊếŧ ngươi, chứ không có nói làm nữ nhân của ngươi!”

“Nhưng ngươi cho dù thế nào cũng đã là nữ nhân của ta!”

Bố Lỗ chắc nịch nói.

Đan Vũ quay đầu lại, thấy mẫu thân đã quay về trên bờ sông, nằm ôm tinh linh Vương ngủ.

“Ta không làm nữ nhân của ngươi! Ngươi đã có hai tỷ tỷ và một muội muội của ta, còn có Thiên Y... Sau này, ta không quan tâm tới chuyện của ngươi, ngươi cũng đừng gây chuyện với ta!”

Đan Vũ nghĩ đến tỷ muội của nàng, không chịu đáp ứng yêu cầu của hắn.

Bố Lỗ cười một cách bất đắc dĩ, nói:

“Cũng tốt, kỳ thực ta mới là người sợ ngươi đến tìm ta gây chuyện. Hiện tại ta cũng sợ nhất chính là Đan Mỹ biết chuyện, nàng có thể muốn gϊếŧ ta giống như ngươi hay không?”

Đan Vũ nhàn nhạt nói:

“Chuyện của các ngươi, ta không quan tâm!”

Bố Lỗ hỏi:

“Ngươi vừa rồi có bị thương nghiêm trọng hay không?”

Đan Vũ đáp:

“Phỏng chừng cần mười ngày mới có khả năng khôi phục!”

“Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, tại sao lần kia lại tới hỏi ta?” (ý hỏi lần trước Đan Vũ tìm tới hắn hỏi về nhục bổng)

“Ta không biết...”

Đan Vũ xấu hổ nói.

“Có phải ngươi vốn đã thầm mến ta rồi hay không? Sau này lại biết ta và tỷ muội ngươi có một chân nên ngươi hạn không thể gϊếŧ ta?”

Bố Lỗ cuồng vọng hỏi.

Đan Vũ không trả lời hắn, nàng ngửa đầu, u than thở:

“Ngươi đối với tỷ tỷ rất quan trọng, nàng... rất yêu ngươi! Ta có thể cảm giác được, chỉ là ngươi cùng tỷ tỷ trong đó có một chút sai lầm, có thể nói cho ta nghe được không?”

“Có thể, nhưng ngươi phải để ta cắm vào một chút rồi lại nói!”

Bố Lỗ ôm lấy nàng, nhục bổng cắm vào tiểu huyệt chật hẹp... nàng ngạc nhiên ngửa đầu nhìn hắn, khuôn mặt khó tin hỏi:

“Ngươi... tại sao lại có thể cứng rắn?”

“Đừng quên ta là tạp chủng!”

Bố Lỗ cười nói, cảm thụ được nhục bổng nằm bên trong tiểu huyệt của nàng rất thoải mái, chậm rãi kể về chuyện của Đan Mã và Mạn Toa.

Nàng sau khi nghe câu chuyện xong thì nói:

“Thì ra lại có một đoạn cố sự như vậy, tỷ tỷ bị ngươi gian da^ʍ, tính ra tốt hơn rất nhiều so với bị Mã Đa gian da^ʍ, nàng không thích Mã Đa, nhưng Đan Mỹ cùng Đan Hạm tỷ tỷ thì là do đâu?”

“Có thể không kể được không?”

Bố Lỗ cười dâʍ đãиɠ.

Nàng ngưỡng mộ nụ cười âm hiểm ngươi của hắn.

“Nhất định là do ngươi làm việc xấu...”

“Biết được là tốt rồi, hắc hắc! di, tinh linh Vương cùng mẫu thân ngươi đã ngủ!”

Đan Vũ quay đầu lại nhìn, trong lòng cảm thấy thẹn khó mà gỡ bõ.

Bố Lỗ ôm lấy nàng đặt qua một bên, mở rộng kết giới, thẳng đến khi kết giới hầu như có thể chạm tới kiều đồn của Lạc Khiết An.

Hắn chậm rãi hứng Lạc Khiết An tiến lại.

Đan Vũ kĩnh hãi hỏi:

“Tạp chủng, ngươi muốn làm gì?”

“Ta muốn nghiên cứu nơi ngươi được sinh ra!”

Bố Lỗ tiếp cận lại gần Lạc Khiết An, cố ý mở rộng kết giới lên tới tận ngân hông của nàng, sau đó hắn thu hồi nhục dực, nằm nghiêng sau lưng Lạc Khiết An, thử đưa tay vào thăm dò. Thấy nàng không có phản ứng, đoán rằng có lẽ bởi vì bị tinh linh Vương ôm cho nên nàng trở nên ngủ rất say, cũng đã quen cảm giác bị người đυ.ng chạm.

Hắn mừng thầm trong lòng, quay lại nhìn Đan Vũ đang nổi giận, trong lòng hắn dâng lên dục niệm biếи ŧɦái. Hắn đem nhục bổng biến thành hình thái thứ ba, sau đó nhẹ nhàng nhấc một bên chân của Lạc Khiết An lên. Nhục bổng kề sát tiểu huyệt đầy đặn, hắn thôi động da^ʍ thú tiên, chậm rãi cắm vào tiểu huyệt nửa ẩm ướt, nửa khô ráo...

Đan Vũ cả kinh chạy tới, thế nhưng nhục bổng Bố Lỗ đã tiến vào bên trong tiểu huyệt to lớn của mẫu thân nàng. Chỉ thấy nhục bổng đột nhiên trở nên to lớn, dĩ nhiên trở về hình thái ban đầu, thế nhưng mẫu thân của nàng vẫn không có tỉnh lại, nàng tuyệt vọng ngồi xuống, xấu hổ mắng:

“Tạp chủng... ngươi... ngươi đứng quá đáng...”

Bố Lỗ nhẹ nhàng đâm thọc vài cái, Lạc Khiết An trong mộng bắt đầu chảy ái dịch ra rất nhiều, nàng rêи ɾỉ vài cái.

Hắn khẩn trương rời khỏi tiểu huyệt của nàng, ôm lấy Đan Vũ ở bên cạnh, vội vàng rời đi.

Lạc Khiết An chậm rãi tỉnh lại, nhìn tinh linh Vương đang ngủ say, than thở:

“Thì ra là nằm mơ, còn tưởng rằng hắn còn có thể làm được. Giấc mộng vừa rồi thật thoải mái, thực là một thanh đại nhục bổng khó tin a!”

Bố Lỗ ở trong kết giới cuồng tiếu, Đan Vũ ở trong ngực hắn trừng mắt nổi giận.

“Tiểu huyệt của mẫu thân các ngươi so với các ngươi thì to lớn hơn, thế nhưng lại rắn chắc đầy đặn, tiến vào rất thoải mái!”

“Tạp chủng, thả ta ra, đừng để ta phải có ý nghĩ gϊếŧ ngươi lần thứ hai!”

“Không phải là chỉ cắm vài cái thôi sao? Mẫu thân ngươi cũng không biết!”

Bố Lỗ đẩy nàng vào trong sông, ôm lấy kiều đồn của nàng muốn cắm vào, nàng xoay người nắm lấy đại nhục bổng của hắn, tức giận nói:

“Đem thứ của ngươi rửa sạch, tiểu huyệt của mẫu thân ta có tinh dihcj của tinh linh Vương!”

“Mới nãy mẫu thân ngươi đã rửa sạch rồi a!”

Bố Lỗ nói, thế nhưng vẫn nghe lời nàng đi rửa sạch.

Nàng xoay người lại, nắm lấy đại nhục bổng giúp hắn rửa sạch, bất tri bất giác lại khóc nức nở, nói:

“Ô ô! Cả ba mẫu tử chúng ta đều bị ngươi cắm qua, ngươi bảo chúng ta sau này làm sao có thể gặp người đây?”

Bố Lỗ thấy nhục bổng bị nàng nắm đến trắng bệch thì liền ôm nàng đặt xuống cạnh Thiên Y, áp lên trên người nàng, dùng đại nhục bổng cắm vào bên trong mật huyệt, hôn nước mắt của nàng.

“Sẽ không ai biết a!”

“Thế nhưng, ta biết nga, ta nhìn thấy!”

Thiên Y mở hai mắt ra, ngây thơ nói.

Bố Lỗ đưa tay nhéo lên hai mảnh âm phùng mấy cái, cười nói:

“Ngày nào đó ngươi cũng hãy để cho ta cắm vào đại huyệt của mẫu thân ngươi, được không?”

“Có bản lĩnh ngươi tự đi mà cắm!”

Thiên Y tức giận, chu mỏ nói.

“Hắc hắc! Ta cắm! Cắm cắm cắm...”