Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 81: Thiên Diễn đạo nhân

Tu sĩ nói chuyện trước đó kia mỉm cười, "Có ý tứ, vậy để ta đi thử một chút đi."

Hắn tung người nhảy lên, đi tới trước bức tường đá, lấy linh lực làm cờ, đột nhiên điểm một cái vào trên bàn cờ.

Ông!

Đi cờ!

Trên bàn cờ cũng chủ động ngưng tụ quân cờ, hai người cũng không biết cách nhau bao nhiêu năm, vượt qua khoảng thời gian này thế mà còn đang đánh ván cờ này.

Tuy nhiên, chỉ đi được ba nước cờ, vẻ mặt của tu sĩ kia vốn như là đã tính trước biến thành một mặt mờ mịt, hai mắt đỏ ngầy, linh lực toàn thân cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn.

"Phốc!"

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, nhanh chóng lui lại năm bước, ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm không ánh sáng, đây là dấu hiệu đạo tâm bị trọng thương.

"Khảo tra đạo tâm?!"

Tất cả mọi người đều biến sắc, thi nhau chuyển dời ánh mắt nhìn về phía Thanh Dương lão nhân, vẻ mặt không tốt, "Thanh Dương lão nhân, trước đó ngươi cũng không có nói qua đây là đang khảo tra đạo tâm!"

Thanh Dương lão nhân cau mày nói: "Nếu là bí cảnh, khảo nghiệm tiến vào làm sao có thể đơn giản? Đạo lý này còn cần ta nói với các ngươi sao?"

Tất cả mọi người không nói, bọn họ bề ngoài trong hòa hợp êm thấm, nhưng kỳ thật mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.

Bên trong bí cảnh, có thể xảy ra đủ loại khả năng, chỉ có thu hoạch được cuối cùng và cơ duyên mới là người thắng cuối cùng, bảo tồn thực lực, ngồi mát ăn bát vàng mới là vương đạo.

Chân lý của người tu tiên chỉ có một câu: "Đạo hữu chết bần đạo không chết!"

Trong lúc nhất thời cũng không còn ai dám tiến lên, tình cảnh rơi vào giai đoạn căng thẳng.

Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn truyền ra, cười lạnh nói: "Thiên Diễn đạo nhân, nếu như ngươi lại không ra tay, vậy cái bí cảnh này chỉ sợ vĩnh viễn cũng không phá nổi!

Thiên Diễn đạo nhân?

Tất cả mọi người hơi sững sờ, lần theo ánh mắt người nói chuyện, cùng nhau nhìn về phía một lão giả áo bào đen.

Lão giả này để một chòm râu như chòn râu của dê rừng, tóc và sâu đều là nửa trắng nửa đen, khuôn mặt thon gầy, một mình đứng xếp hàng ở sau cùng của đội ngũ, vẫn không mở miệng ra nói chuyện.

Lâm Mộ Phong cũng kinh ngạc nghiêng đầu đi, "Thiên Diễn đạo nhân, chính là người si mê cờ?"

"Không nghĩ ra ngay cả hắn Thanh Dương lão nhân cũng mời đi theo." Tôn lão đầu cũng rất kinh ngạc.

Sở dĩ Thiên Diễn đạo nhân nổi danh như vậy chính là bởi vì hắn coi cờ như mạng, gần như là liều mạng của mình vào việc đánh cờ.

Nghe đồn, thiên tư của hắn là vô song trên đời, mới chỉ bốn mươi tuổi đã tu thành Nguyên Anh đại thành, chỉ có điều, từ đó về sau không biết cái dây thần kinh nào có bị chập mạch hay không mà đột nhiên say mê kỳ đạo, không chỉ không còn tu luyện, tu vi càng không tiến ngược lại còn thụt lùi, trở thành một trò cười lớn, làm tông môn tức giận tới phải đuổi ra khỏi sơn môn!

Lúc đó chuyện này huyên náo xôn xao, thế giới người tu tiên này cũng rất ít lời bàn tán, cuối cùng chuyện kỳ quái hiếm như vậy lại xuất hiện, lập tức để Thiên Diễn đạo nhân trở thành chủ đề nóng hổi, mọi người đều biết.

Bây giờ, hơn bốn trăm năm đi qua, danh hào Thiên Diễn đạo nhân từ từ bị quên lãng, nghĩ không ra vào hôm nay lại được người nhắc tới, hơn nữa còn gặp được chân thân (người thật).

Lâm Mộ Phong tò mò dùng thần thức thăm dò, lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên, "A? Phân Thần sơ kỳ? Chẳng lẽ hắn mượn nhờ kỳ đạo mà đột phá tới Phân Thần?"

"Có khả năng này, dù sao thiên tài bình thường đi con đường đều khác với người bình thường." Tôn lão đầu khẽ gật đầu, "Nếu như là hắn, cái đại môn bí cảnh này nói không chừng thật có thể mở ra."

Thiên Diễn đạo nhân không nói gì, hắn nhìn chằm chằm vào ván cờ, thân thể chậm rãi đi tới trước vách đá, nháy mắt một cái cũng không nháy.

Trên thế gian này ngoại trừ ván cờ ra giống như không còn thứ gì để hắn cảm thấy hứng thú.

Ở dưới cái nhìn soi mói của tất cả mọi người, hắn đưa tay đột nhiên điểm vào một vị trí trên bàn cờ.

Ông!

Ánh sáng trênbức tường càng trở nên lộng lẫy hơn, giống như hưng phấn chờ đợi nhiều năm rốt cuộc gặp đối thủ vậy.

"Có hy vọng!" Đôi mắt Tôn lão đầu sáng lên, "Xem ra lần này có người khiêng kiệu giúp."

"Sai." Lâm Mộ Phong lại lắc đầu, than nhẹ một tiếng, "Phương pháp giải ván cờ này chỉ có một loại, một bước sai thì thua cả ván cờ! Sẽ chỉ càng lún càng sâu!"

Tôn lão đầu ngạc nhiên nhìn vào Lâm Mộ Phong, "Lâm lão đầu, ta còn không biết ngươi sao? Đừng ra vẻ hiểu biết."

"Ta tự nhiên không hiểu, tuy nhiên đứng đằng sau ta là cao nhân!" Lâm Mộ Phong nhàn nhạt mở miệng khẽ nói: "Ván cờ này ta từng nhìn thấy ở chỗ cao nhân, hơn nữa còn có may mắn biết được phương pháp phá giải."

Đôi mắt Tôn lão đầu đột nhiên trừng lớn, khó có thể tin nói: "Chuyện này là thật?"

"Tự nhiên là thật." Lâm Mộ Phong khẽ gật đầu, sau đó cười khổ lắc đầu nói: "Theo ta được biết, ván cờ này ở chỗ cao nhân chỉ là ván cờ cấp thấp nhất, giống như chỉ dùng cho người mới chơi học tập."

"Ván cờ thấp ... cấp thấp nhất?"

Tóc trên đầu Tôn lão đều dựng lên, khϊếp sợ tới cực điểm.

Nếu như đây vẫn chỉ là ván cờ cấp thấp nhất, vậy ván cờ cấp cao hơn sẽ có hình dạng như thế nào? Sẽ kinh thiên động địa tới cỡ nào?

Sau đó, hắn đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng, trên mặt không thể không hiện ra vẻ sợ hãi, gần như là run rẩy mở miệng nói: "Khoan đã! Ngươi nói ngươi từng nhìn thấy ở chỗ cao nhân, sẽ là trùng hợp sao? Hay là ... cao nhân cố ý cho ngươi nhìn?"

Trên mặt Lâm Mộ Phong mang theo vẻ kinh nể, ngưng giọng nói: "Tám thành sẽ không sai, chỉ sợ cao nhân đã biết ván cờ ở bí cảnh này không phải tu sĩ chúng ta là có thể phá giải được, cho nên lúc đó mới cố ý chỉ điểm ta một phen!"

Tính toán không lộ chút sơ hở!

Đây mới thật sự là tính toán không lộ chút sơ hở a!

Tôn lão đầu chỉ cảm thấy trái tim của mình như đang run rẩy vậy, tê cả da đầu, giống như ở trong không trung đang có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn vậy, một bàn tay vô hình đang điều khiển tất cả.

Lâm Mộ Phong và Tôn lão đầu đưa mắt nhìn nhau, thi nhau từ bên trong đôi mắt của đối phương thấy được một cỗ kính nể nồng đậm tới cực điểm.

Nói ra tới bên miệng, rồi lại nuốt trở vào, không dám nói ra khỏi miệng.

Lấy thiên địa làm ván cờ, chúng sinh làm quân cờ!

Đây mới là cảnh giới cao nhân a!

Mỗi khi trải qua một việc, bọn họ càng cảm thấy sâu sắc hơn, cảnh giới cao nhân chỉ đơn giản là một ngọn núi cao, không có tận cùng!

Không thể tưởng tượng, không thể phỏng đoán!

Lâm Mộ Phong không thể không nhìn về phía Thiên Diễn đạo nhân, giọng điệu phức tạp nói: "Đại đạo ngàn vạn, trăm sông đổ về một biển, ai cũng không biết con đường nào là đúng, con đường nào là sai, kỳ đạo, kỳ đạo ..."

"Tuy rằng ta không biết con đường nào là đúng, nhưng ta biết, đi theo cao nhân là chuẩn không sai." Tôn lão đầu nhìn vào Lâm Mộ Phong, đầy vẻ hâm mộ mà nói: "Nếu như ngươi không nguyện ý làm quân cờ của cao nhân, thì hay là để cho ta!"

"Ngươi?" Lâm Mộ Phong đưa mắt nhìn vào Tôn lão đầu, tự hào cười nói, "Ngươi xứng sao?"

Đúng lúc này, sắc mặt Thiên Diễn đạo nhân đã trở nên vô cùng khác lạ, tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lấm tấm như hạt mưa, cuối cùng toàn thân run lên, kêu lên một tiếng "Oa" phun ra một ngụm máu.

"Ta sai rồi, ta đến tột cùng là sai ở chỗ nào rồi?" Trong con ngươi của hắn, vẻ hoang mang và điên cuồng đan xen vào nhau, nhìn chằm chằm vào ván cờ, đạo tâm gần như tới biên giới chuẩn bị sụp đổ.

"Ai, vẫn là ta tới đi."

Lâm Mộ Phong tiến lên đỡ Thiên Diễn đạo nhân dậy, đưa tay bỗng nhiên điểm mộ cái vào trên bàn cờ, một quân cờ rơi xuống, cách cục trên bàn cờ đột nhiên xảy ra biến hóa, cả bàn cờ giống như cũng trở nên sống lại.

Chỉ đi một nước này, kết cục giống như đã định sẵn, bức tường đá cũng không tiếp tục xuất hiện quân cờ, mà toàn bộ ván cờ đều biến mất, theo đó là vang lên tiếng ầm ầm, bức tường đá kia bắt đầu từ từ nâng lên!