Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 80: Là trùng hợp sao?

Lý Niệm Phàm nhìn vào Niếp Niếp, kinh ngạc nói: "Niếp Niếp muốn đi tu tiên?"

"Ừm."

Niếp Niếp rất nghiên túc gật đầu, nắm tay nhỏ nhắm chặt mở miệng nói: "Ta muốn đi đánh yêu quái! Bảo vệ mọi người!"

"Ha ha ha, có chí khí! Nếu như ngươi có thể gia nhập tông môn tu tiên, vậy ca ca sẽ tặng quà cho ngươi." Lý Niệm Phàm cười ha ha nói.

Nha đầu này ở đoạn thời gian trước bị yêu quái bắt đi, hiển nhi là ghi nhớ trong lòng.

"Thật?" Đôi mắt Niếp Niếp lập tức sáng lên, liên tục kiên định mà gật đầu, duỗi ngón tay nhỏ ra nói: "Ngoéo tay."

Lý Niệm Phàm nhịn không được cười lên, "Được, ngoéo tay!"

"Niệm Phàm ca ca, ta cũng muốn đi tu tiên."

"Còn có ta, ta cũng muốn đi!"

Những đứa nhỏ khác cũng thi nhau mở miệng.

"Ồ? Các ngươi vì cái gì mà tu tiên?" Lý Niệm Phàm ngạc nhiên nói.

"Ta muốn đi xem Tôn Ngộ Không!"

"Ta muốn bay."

"Ta sẽ đại náo Thiên Cung!"

Bọn trẻ nhao nhao lên, nói ra những lời làm cho người không biết nên cười hay nên khóc.

Lý Niệm Phàm không thể không âm thầm buồn cười, xem ra truyện Tây Du ký mà mình kể ra tạo ra ánh hưởng rất lớn đối với bọn họ a, thế mà để cho những đứa nhỏ này đều muốn tu tiên.

Đây cũng giống như kiếp trước, các loại tiểu thuyết võ hiệp khiến ai nấy đều có một giấc mộng võ hiệp trong lòng.

Chỉ là, loại giấc mơ này cũng kèm theo thất bại lớn và thử thách lớn, không biết cuối cùng sẽ có bao nhiêu người có thể tu thành chính quả.

Lý Niệm Phàm cười nói: "Vậy các ngươi cần phải cố gắng nhiều hơn! Tranh thủ gia nhập tông môn sớm một chút để trở thành người tu tiên."

Cáo biệt mọi người, Lý Niệm Phàm đi thẳng tới chợ của Lạc Tiên thành, đường quen lối cũ đi tới trước của hàng bán cá quen thuộc kia.

"Lý công tử." Chủ quán thấy là Lý Niệm Phàm thì lập tức nhiệt tình, "Rất lâu không thấy ngươi tới mua cá."

Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Gần đây đều là dựa vào đi săn, ăn thịt rừng một đoạn thời gian rồi."

"Chú trọng!"

Chủ quán giơ ngón tay cái lên đối với Lý Niệm Phàm, nói tiếp: "Lý công tử, hợp ý con cá nào?"

"Chủ quán, cá nơi này của ngươi không bằng trước kia a." Lý Niệm Phàm lắc đầu, không thể không mở miệng nói: "Cá nhỏ, ngay cả chủng loại cũng ít."

"Ai, đừng nói nữa."

Chủ quán thở dài, "Tịnh Nguyệt hộ có yêu quái tới náo, ta chỉ có thể đi nơi khác đánh cá, chất lượng tự nhiên không so được với Tịnh Nguyệt hồ."

Lý Niệm Phàm hiếu kỳ hỏi: "Yêu quái tới náo mà không có người quản sao?"

"Không quản được, gần đây có nhiều yêu quái lắm, lộn xộn, ta cảm thấy thời buổi này rất rối loạn a." Chủ quán than thỏ, có loại cảm giác lo trước cái lo của thiên hạ.

Lý Niệm Phàm không thể không nghĩ tới trong rừng, gần đây cũng không yên ổn a.

"Cũng không biết lúc nào mới có thể lắng lại, tình trạng cứ như vậy thì quả thực để cho người ta rất bất an." Lý Niệm Phàm không thể không cảm khái lên tiếng.

Cuộc sống ở thế giới tu tiên có thứ duy nhất không tốt chính là phải đề phòng yêu quái tới viếng thăm.

Phàm nhân khó thực hiện a!

Đát Kỷ đi theo bên cạnh Lý Niệm Phàm thì thần sắc hơi động một chút, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, "Xem ra phải nhanh đi thúc muội muội, làm chuyện này sớm lắng lại một chút, chia sẻ lo lắng với chủ nhân."

Lý Niệm Phàm cố ý để chủ quán chọn thêm mấy con cá lớn, dùng để chuẩn bị cho cơm nước của mấy ngày tiếp theo, trước Thánh Nguyên tiết hắn là không có ý định ra cửa.

Gần đây yêu quái hoành hành, chính mình và Đát Kỷ đều là phàm nhân, vì nghĩ cho mạng nhỏ, vẫn là ít ra ngoài mới tốt.

...

Xuất Vân sơn mạch, kéo dài vạn dặm.

Nơi này có nhiều vách núi cheo leo, cỏ dại mọc um tùm, cây cối lại thưa thớt và bình thường, bởi vậy bình thường sẽ có rất ít người qua lại, phần lớn chỉ là động vật và yêu quái hoạt động

Tuy nhiên, hôm nay Xuất Vân sơn mạch lại náo nhiệt khác thường.

Trên bầu trời, độn quang cứ lần lượt nối nhau mà lướt qua, thẳng tới sâu trong sơn mạch mà đi.

Mục tiêu của những độn quang này hiển nhiên là giống nhau, không hẹn mà cùng đứng ở trên một miệng vách đá nào đó.

Địa hình chỗ này có chút kỳ lạ, núi non nhấp nhô tạo thành thế gợn sóng, nhiều vách đá nối liền thành một hàng, núi đá nhô lên, giống như một con yêu quái to lớn đang há to miệng như muốn nhắm người mà ăn thịt vậy.

Mà ở miệng những vách núi này, có một cái vách núi đá nhô lên có vẻ khác thường.

Những tảng đá bên dưới vách núi này đều đã tróc ra, lộ ra bức tường phẳng lặng bóng loáng ở bên trong, thi thoảng lóe ra ánh sáng nhạt, đưa mắt là có thể nhìn ra không tầm thường.

Nếu là phàm nhân, ngay cả tư cách đi tới cũng không có, nhưng đối với người tu tiên mà nói thì vách núi này tự nhiên không coi vào đâu.

Bọn họ trực tiếp tung người nhày xuống, trôi nổi ở giữa không trung, đối diện với bức tường đá phẳng lặng bóng loáng, quan sát cẩn thận.

Tôn lão đầu và Lâm Mộ Phong tự nhiên cũng ở trong đó.

"Đây chính là một cánh cửa!" Tôn lão đầu suy đoán nói.

"Không sai, hẳn là lối vào bí cảnh." Lâm Mộ Phong khẽ gật đầu, ánh mắt ngưng trọng đánh giá xung quanh.

Tuy rằng tin tức bí cảnh chưa có nhiều người biết, nhưng giữa lúc mọi người gọi bằng hữu của mình đi, thế mà cũng có tới hơn mười người tập trung ở đây, hơn nữa thực lực đều không kém.

Một lão giả tóc trắng trong đó mở miệng nói: "Các vị đạo hữu, tu tiên không dễ, lần tiến vào bí cảnh này mỗi người phải dựa vào cơ duyên, tuyệt đối không nên làm tổn thương hòa khí, các đạo hữu cảm thấy thế nào?"

"Ta đồng ý!"

"Đồng ý!"

Tất cả mọi người đều gật đầu hô lên.

Tôn lão đầu giới thiệu với Lâm Mộ Phong: "Hắn là Thanh Dương lão nhân, Hợp Thể kỳ đại thành, ở gần đây rất có uy vọng, chỗ bí cảnh này chính là hắn phát hiện đầu tiên."

Lâm Mộ Phong khẽ gật đầu, "Nếu thật có thể như vậy, vậy thì giảm đi rất nhiều phiền phức."

Thanh Dương lão nhân khẽ gật đầu thân thiện đối với mọi người, ngay sau đó hai tay bóp pháp quyết, đưa tay hướng về phía vách đá kia bắn ra một chỉ.

Ông!

Ở bên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vách đá thế mà phát ra dày đặc, sau đó bắt đầu rung động dần dần.

Ánh sáng càng lúc càng lớn, chỉ có điều còn chưa mở ra, mà ở trên vách đá hình thành một cái hình vẽ đặc thù, với nhiều đường nét đan xen, giữa những đường chéo có những những dấu chấm nhỏ lấm tấm bày ra, hiển nhiên là một ván cờ.

Ánh mắt của tất cả mọi người ngưng tụ lại, nhìn thẳng vào cổng đá, ánh mắt lóe lên, thi nhau lộ ra vẻ trầm tư.

Sắc mặt của Lâm Mộ Phong vốn đang tính là bình thường, nhưng là, ngay sau khi trông thấy ván cờ này thì lại đột nhiên biến sắc.

Con ngươi của hắn co rụt lại thành kim khâu, huyết dịch gần như muốn ngừng chảy, một cỗ cảm giác tê dại phát lên từ đáy lòng, bay thẳng tới đỉnh đầu, cả người phát lạnh!

Đây, đây, đây là...

Đó là ván cờ tàn cuộc trong nội viện của Lý công tử?

Trong chớp nhoáng này, hắn chỉ cảm thấy tê cả da đầu, đầu gần như muốn nổ tung ra vậy.

Chỉ là ... điều này sao có thể?

Nội tâm của hắn nhấc lên sóng biển ngập trời, gần như không thể tin được khi nhìn thấy sự thật trước mắt.

Nói như thế, ván cờ tàn cuộc kia chính mình có thể nhìn thấy cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là Lý công tử cố ý bày cho chính mình xem!

Đáng sợ!

Không thể tưởng tượng nổi!

Hóa ra Lý công tử sớm đã trải đường tốt cho ta!

Hắn âm thầm cảm thấy may mắn không thôi.

Còn may chính mình đọc hiểu đủ loại ám chỉ của Lý công tử, đi theo Tôn lão đầu đi tới chỗ bí cảnh này, bằng không nếu như phụ lòng sự kỳ vọng của Lý công tử, đời này chỉ sợ cũng khó có ngày nổi danh!

Lúc này, trong đó có một vị tu sĩ cười ha ha, trêu tức nhìn vào Thanh Dương lão nhân, "Thanh Dương lão nhân khó trách ngươi sẽ tung tin tức ra ngoài, là muốn người tới phá giải ván cờ này giúp ngươi sao?"

"Thực không dám giấu giếm, quả thực như vậy." Thanh Dương lão nhân rất bình tĩnh gật đầu thừa nhận, "Ta đã từng thử phá giải ván cờ này thế nhưng chỉ là tốn công vô ích, người tạo ra ván cờ này đối với khả năng hiểu biết về kỳ đạo (chơi cờ) đã là siêu phàm nhập thánh, đã pha trộn đạo vào ván cờ, thủ pháp quả thực làm người sợ hãi thán phục."

Hắn thừa nhận thản nhiên như vậy, ngược lại để mọi người không thể nói thêm lời nào, để tay lên ngực tự hỏi, nếu như bọn họ gặp phải loại tình huống này thì đều sẽ như vậy.

Sắc mặt của mọi người đều thi nhau ngưng trọng lên, nghi ngờ không thôi nhìn chằm chằm vào ván cờ kia.

Ngay cả Thanh Dương lão nhân cũng cảm thấy cao thâm khó dò, vậy cái ván cờ này chắc chắn là không tầm thường.

Lúc này, Lâm Mộ Dung đã thu liễm lại sự chấn kinh trong lòng, vẻ mặt như thường, thờ ơ lạnh nhạt đứng ở một bên.

Thanh Dương lão nhân này cũng không có thân thiện giống như vẻ bề ngoài a, hơn mười người mà hắn mời tới này, tu vi đều không bằng hắn a!

Là trùng hợp sao? Chỉ sợ không phải!