“Không phải em thì có thể là ai nữa? Chẳng lẽ là Ôn Ninh? Không phải cô ta đã...”
Mộ Yên Nhiên nhất thời lo lắng, tự nhiên lại buột miệng nói ra chuyện của mình và Diệp Uyển Tĩnh.
Sắc mặt của Lục Tấn Uyên nhanh chóng lạnh lẽo: “Cô biết rồi?”
Cho nên, mọi người trên thế gian đều biết sự tình của Ôn Ninh, chỉ duy nhất anh là mơ mơ màng màng?
“Em...”
Mộ Yên Nhiên đương nhiên là biết, mấy ngày nay, cô ta luôn không thấy mặt Lục Tấn Uyên, không thể nào không có tâm tình.
Cô ta luôn cảm thấy Lục Tấn Uyên đã đi tìm người phụ nữ kia.
Mà Diệp Uyển Tĩnh vì an ủi cô ta, nói với cô ta chuyện Ôn Ninh chết rồi, Ôn Ninh không còn nữa.
Một người chết, tất nhiên sẽ không nguy hại gì đến cô ta, lúc này Mộ Yên Nhiên mới an tâm, cô ta tin rằng chỉ cần cho Lục Tấn Uyên thời gian, anh nhất định sẽ quên đi người ấy.
Nhưng mà, cô ta không ngờ rằng anh lại càng nhớ.
Mộ Yên Nhiên có cảm giác sởn gai ốc, cô ta luôn cảm thấy Lục Tấn Uyên trở nên khác lạ so với ngày xưa rồi.
“Tấn Uyên, anh ở đâu, em tới đón anh, được không? Anh như vậy, em thật sự rất lo lắng.”
Lục Tấn Uyên cười lạnh: “Nếu mà đến để xóa bỏ hôn ước thì đến, còn không thì đừng, tôi không muốn gặp cô.”
Nói rồi liền cúp máy.
Mộ Yên Nhiên tức đến nghiến răng, bây giờ không ít người nghi ngờ việc bọn họ là đôi mới cưới mà chả bao giờ xuất hiện cùng nhau, một vài nhà báo vì muốn kéo tương tác còn bịa đặt lời đồn bọn họ tình cảm bất hòa.
Nếu như không thể thuyết phục Lục Tấn Uyên cùng cô ta đi dự tiệc khắp nơi, thì lời đồn sẽ ngày một khó nghe.
Cô ta gả cho Lục gia, nhưng không phải là để trở thành trò cười cho người khác.
Mộ Yên Nhiên càng nghĩ càng không vui gì, gọi điện thoại cho Bạch Tân Vũ: “Tân Vũ, anh tra giúp em Tấn Uyên đang ở đâu? Anh ấy về nước rồi?”
“Cái gì? Về nước rồi mà lại không về nhà sao?”
Bạch Tân Vũ sau khi Mộ Yên Nhiên kết hôn rồi cũng lẳng lặng bảo toàn khoảng cách với cô ta, dù sao anh cũng từng có qua tình cảm nam nữ với cô ta, anh không thể có tư tưởng gì với người phụ nữ của huynh đệ tốt của mình.
Nhưng lời của Mộ Yên Nhiên khiến lòng anh lại không bình tĩnh.
Hoặc là, khiến bọn họ đính hôn không phải là một lựa chọn tốt gì, ít nhất Mộ Yên Nhiên không được vui vẻ.
“Yên Nhiên, Tấn Uyên nó cùng với người con gái kia, vẫn dây dưa không dứt sao?”
“Ôn Ninh đã chết rồi!” Mộ Yên Nhiên hễ nghĩ đến một người chết lại vẫn khiến mình phiền lòng đến thế liền tức giận.
“Cái gì?”
Bạch Tân Vũ nghe tin này cũng bối rối, Ôn Ninh chết rồi?
Tuy nói, anh không có hảo cảm gì với người con gái ấy, nhưng một sinh mệnh tươi trẻ mà có tin này, Bạch Tân Vũ cũng có chút thổn thức.
“Em không tin mình không bằng cả người đã chết, em không tin, không thể nào...”
Mộ Yên Nhiên nắm điện thoại, ánh mắt tràn ngập sự ghen tị.
Bạch Tân Vũ nghe lời cô ta nói cũng á khẩu.
Đã từng, trong mắt anh Mộ Yên Nhiên là một người con gái thiện lương nhất trên thế gian, trong ấn tượng của anh, cô ta giống như nàng công chúa, đơn thuần đẹp đẽ.
Nhưng lời cô ta vừa nói ra lại khiến anh có chút mơ hồ.
Hoặc là, lúc anh không hay biết, người đã từng đơn thuần kia cũng thay đổi rồi.
Tâm tình của Bạch Tân Vũ hiện nhiều tia phức tạp.
“Tân Vũ, anh giúp em... bây giờ tất cả mọi người đều tưởng em rất hạnh phúc, em không thể... không thể để mọi người nhìn thấy sự suy tàn của em, như vậy sẽ bị cười cợt.”
“Yên Nhiên, chẳng lẽ người ngoài nhìn em như nào, so với mạng sống, so với hạnh phúc nửa đời người của em còn quan trọng hơn sao?”
“Anh không giúp em?”
Mộ Yên Nhiên nhạy cảm nghe ra được sự cự tuyệt trong lời của Bạch Tân Vũ, lập tức đổ hai hàng lệ, mang theo tiếng khóc: “Xin anh đấy, con đường này là do em chọn, bây giờ cũng không còn đường lui nữa, anh không giúp em thì em chẳng còn đường nào đi nữa.”
Bạch Tân Vũ nội tâm thở dài một tiếng, cuối cùng cũng là thỏa hiệp, sau khi đưa địa chỉ cho cô ta liền đi tới cửa sổ, hút một điếu thuốc.
Hoặc là, tất cả mọi người đều thay đổi rồi, cũng là lúc anh thay đổi, không còn đi sau lưng Mộ Yên Nhiên nữa, ta cần ta cứ lấy bóng thôi...
…
Sau khi biết vị trí của Lục Tấn Uyên, Mộ Yên Nhiên liền đi xe tới đó, sau khi hiểu tình huống cụ thể, lông mày đẹp đẽ của cô ta nhíu chặt lại, biểu cảm rõ vẻ khinh thường.
Đây là căn hộ ngày trước Ôn Ninh thuê ở, bởi vì tiết kiệm tiền, vị trí đương nhiên không cao to là bao, xung quanh rất phổ thông, thậm chí còn có nhà dân xưa cũ, mà Mộ Yên Nhiên từ bé đến lớn đều chưa từng tiếp xúc với mấy thứ này bao giờ, tự nhiên sinh ra phản cảm.
Lục Tấn Uyên làm sao có thể chịu được cái nơi tạp nham như vậy.
Mộ Yên Nhiên từng bước đi, nhẹ nhàng cẩn thận sợ làm bẩn váy mình, cuối cùng đã đến chỗ Lục Tấn Uyên, gõ gõ cửa.
Bên trong không có âm thanh, yên tĩnh.
Mộ Yên Nhiên có dự cảm không lành nhưng vẫn gõ thêm vài tiếng.
Lục Tấn Uyên vốn là đang ngơ ngẩn, vừa nghe tiếng gõ cửa còn nghĩ rằng là ảo mộng, nhưng mà sau khi nghe lại, anh lập tức đi tới.
Hay là Ôn Ninh trở về...
Rõ biết là ảo tưởng nhưng vẫn muốn tin, Lục Tấn Uyên mở cửa, thấy Mộ Yên Nhiên, sắc mặt từ chờ đợi liền chuyển lạnh nhạt.
“Cô đến làm gì? Nghĩ kĩ rồi, muốn hủy hôn?”
Mộ Yên Nhiên tất nhiên đến không phải là muốn hủy hôn, hôm nay bất kể là như thế nào, cô ta đều muốn kéo Lục Tấn Uyên về nhà.
Cô ta không thể để anh ở ngoài làm loạn được nữa.
“Tấn Uyên, chúng ta về nhà thôi....”
Nhà?
Lục Tấn Uyên đột nhiên cười lên, trước kia cứ nghĩ Lục gia là nhà của mình, nhưng hiện tại anh chỉ cảm thấy người nhà của mình như người dưng, lại ngay cả một mạng người cũng không động tĩnh mà bỏ, anh chỉ cảm thấy sợ hãi.
“Cút ra ngoài, đừng có bước vào đây.”
Đây là nhà của anh và Ôn Ninh, không thể để người khác đi vào, đếm ô ký ức của hai người họ.
Mộ Yên Nhiên bị Lục Tấn Uyên đẩy một cái, lảo đảo vài bước rồi ngã trên đất, tay cô ta đập vào sàn nhà, một trận đau đớn làm nước mắt cô ta rơi xuống.
“A!”
Vẻ mặt Mộ Yên Nhiên tím tái, cô ta là phải chơi dương cầm, tay quan trọng như mạng sống thứ hai của cô ta, Lục Tấn Uyên sao có thể...
Mộ Yên Nhiên ngước mắt, nhìn thấy vẻ mắt nghiễm nhiên, dường như không muốn đỡ mình dậy của Lục Tấn Uyên: “Tấn Uyên, anh không thấy mình quá đáng sao? Có như nào đi chăng nữa, anh cũng không...”
Lời của Mộ Yên Nhiên chưa nói hết, bởi vì ánh mắt của cô ta dừng lại trên bình sứ ở bàn không xa.
“Kia là cái gì?” Mộ Yên Nhiên thoáng chốc quên đi cái đau, nhìn chằm chằm vật kia.
“Đừng nói là đồ của cô ta chứ, Lục Tấn Uyên, sao lại làm như thế, anh điên rồi à?”
“Không liên quan gì đến cô.”
Lục Tấn Uyên cau mày, đưa tay ra mà xua Mộ Yên Nhiên ra ngoài, Mộ Yên Nhiên lại trốn đi, chui vào phòng, cô ta nhìn thấy ảnh trắng đen của Ôn Ninh, tức khắc mở to mắt nhìn.