“Việc cũng đã nói xong, cậu có thể đi rồi.” Bạch Linh Ngọc tát Lục Tấn Uyên một cái, mặc dù biết làm vậy có thể khiến Lục Tấn Uyên trả thù mình nhưng bản thân bà lại cảm thấy rất thoải mái.
Tổn thương con gái của bà, cướp đi cháu ngoại của bà, chính là người trước mặt này đây…
Bà chỉ mong trên đời này không có người này.
Lục Tấn Uyên đăm đăm nhìn từng biểu tình trên khuôn mặt Bạch Linh Ngọc, từng hành động, anh khẩn thiết muốn nhìn thấy sơ hở gì đó từ khuôn mặt bà.
Nhưng cách hành xử của Bạch Linh Ngọc, khiến anh không tìm được bất cứ chỗ nào không đúng.
Sự tức giận, sự đau khổ của bà rất chân thực, là biểu hiện của người mẹ mất đi con gái.
Trong phút chốc, trái tim của Lục Tấn Uyên như bị ai đó khoét đi, sự kiên trì thời gian dài qua là vì anh không tin.
Anh không tin Ôn Ninh chết, anh không tin cô lại nhắm mắt xuôi tay bỏ lại đứa con mà cô quan tâm.
Anh không tin cô không hận anh, không hận nhà họ Lục, không tin cô lại chết oan ức ở nơi đó.
“Là giả, đúng không?”
Lục Tấn Uyên thì thào, hậu quả của việc mấy ngày không nghỉ ngơi rồi lại bôn ba ra nước ngoài giờ phút này ập đến, bước chân anh loạng choạng không vững, cả người ngồi cũng không vững, ngã xuống đất.
Bạch Linh Ngọc nhìn bộ dạng nhếch nhác của Lục Tấn Uyên, cười lạnh trong lòng.
Thái độ thù địch cùng chán ghét của bà, cứ như vậy mà thể hiện ra không che đậy, không có chút ý định thu lại.
Chính là người này… khiến con gái bà phải chịu nhiều đau khổ như vậy, sau này, còn phải mang nỗi đau mẹ con xa cách.
Lẽ nào, bà còn phải hòa nhã với người này sao?
Ha ha…
“Tôi không tin… không thể nào…” Mặt Lục Tấn Uyên trắng bệch, anh biết bộ dạng hiện giờ của mình chắc hẳn nhếch nhác không chịu nổi, nhưng anh không cách nào khống chế nổi nỗi hoảng sợ trong lòng.
Nếu như, hết thảy đều là thật, anh phải làm sao đây?
Nếu Ôn Ninh thật sự không còn trên đời này, đến bù đắp anh cũng không biết bù đắp cho ai.
Sao anh có thể can tâm?
Bạch Linh Ngọc nhìn Lục Tấn Uyên thống khổ, thoáng chốc, bà rất nghi ngờ, nếu đã yêu nhiều như vậy thì tại sao lại tổn thương con gái của bà?
Ngay lập tức, Bạch Linh Ngọc nghĩ tới hôn lễ thế kỷ kia, sự dao động đôi chút của bà cũng biến mất hoàn toàn.
Đã là người có vợ rồi, giờ lại đến đây diễn màn kịch này, rốt cuộc có mục đích gì đây?
Sẽ không phải vì cậu ta muốn đuổi cùng gϊếŧ tận con gái của bà chứ?
Bạch Linh Ngọc đẩy xe lăn chầm chậm đến gần Lục Tấn Uyên: “Tôi nói rồi, tôi không chào đón cậu, mời cậu rời đi cho!”
Trong đầu Lục Tấn Uyên giờ chỉ cả một mảng hỗn độn, giọng nói kia gần như khiến anh không thể suy nghĩ, đầu đau như búa bổ.
Lời nói châm chọc của Bạch Linh Ngọc, khiến anh giãy dụa thoát khỏi đau khổ, anh ý thức được hiện giờ anh không có tư cách để suy sụp tinh thần, hy vọng duy nhất của anh chính là người phụ nữ trước mặt đang nói dối.
Anh không thể rời đi như vậy…
Trừ phi, để anh tận mắt nhìn thấy xác của Ôn Ninh.
Hoàn toàn xem nhẹ sự thù địch và chán ghét của Bạch Linh Ngọc, Lục Tấn Uyên khẽ nhúc nhích bờ môi, khàn khàn nói.
“Cô ấy đang ở đâu?”
“Cái gì đang ở đâu?”
“Cô ấy chết rồi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Mắt Lục Tấn Uyên đỏ ngầu đến đáng sợ, ẩn chứa sự điên cuồng trong đố.
Anh giờ đây, đã bị dồn ép đến đường cùng, không để anh hoàn toàn chết tâm, anh sẽ không từ bỏ.
“Tôi sẽ không nói cho cậu.”
Bạch Linh Ngọc cũng không khách khí dứt khoát từ chối, vẻ mặt lạnh lùng, đầy chán ghét: “Lẽ nào cậu muốn để con bé chết cũng không được yên ổn?”
Nói xong, Bạch Linh Ngọc đẩy xe lăn, muốn rời đi, nói dối thực chất là một việc rất mệt, đặc biệt là nói dối với Lục Tấn Uyên.
Ngộ nhỡ lộ ra sơ hở gì, đúng là sai một ly, đi một dặm.
“Vậy tôi sẽ ở đây đợi, đợi đến khi… đến khi bà đồng ý nói thì thôi.”
Lục Tấn Uyên nắm lấy chỗ tựa lưng của xe lăn, bởi vì dùng lực mà gân nổi hết lên, trông hơi dữ tợn.
“Cậu!” Bạch Linh Ngọc không ngờ Lục Tấn Uyên vậy mà lại mặt dày đến thế, rất tức giận: “Cậu đây là đang xâm phạm nhà riêng!”
Lục Tấn Uyên cười cười, anh nhìn cách bày trí xung quanh, căn phòng này là do chính tay anh chọn cho Ôn Ninh, chỉ là cô không biết.
Chỉ là, cô bị người ta bắt cóc ở đây, anh lại chẳng làm gì.
“Căn phòng này, cho dù tôi muốn quấy nhiễu ở đây thì cũng chẳng có ai dám ngăn cản.”
Bạch Linh Ngọc hơi điên máu: “Tổng giám đốc Lục, đây là đang lấy quyền lấy thế để chèn ép tôi sao?”
Đối với lời của Lục Tấn Uyên, bà không hoài nghi, nhà họ Lục quả thực có bản lĩnh làm như vậy.
“Tôi chỉ muốn nhận được đáp án thôi.”
Tay Bạch Linh Ngọc đặt trên chỗ tay cầm của xe lăn, nắm chặt đến mức trắng bệch: “Nếu đã như vậy, cậu cứ tự nhiên, muốn làm gì thì làm.”
“Có điều, tôi nghĩ người bận rộn như vậy, sẽ không thể có thời gian mà lãng phí ở nước ngoài cùng một người tàn phế là tôi đâu?”
Lục Tấn Uyên chung quy vẫn là tổng giám đốc của tập đoàn Lục Thị, hàng ngày phải xử lý rất nhiều công việc, Bạch Linh Ngọc cảm thấy, Lục Tấn Uyên sẽ không kiên trì đợi ở đây quá lâu được.
Lục Tấn Uyên nhíu mày, nhìn sườn mặt bà, gọi điện thoại cho An Thần: “Việc ở công ty trong nước, sau này tôi sẽ giải quyết ở nước ngoài.”
Bạch Linh Ngọc đờ người.
Người này, rốt cuộc là đùa hay thật đây?
Mục đích của cậu ta là gì?
Bạch Linh Ngọc không thể không nói, bà căn bản không hiểu Lục Tấn Uyên đang nghĩ gì, nhưng bà biết, việc này dường như rất khó giải quyết.
“Tôi biết, người cầm quyền nhà họ Lục thủ đoạn tày trời, muốn làm gì cũng có thể làm được, nhưng là một người mẹ, vì sự an yên cuối cùng của con gái mình, cho dù chết cũng không để người như cậu đến làm phiền!”
Dứt lời, bà không tiếp tục lưu lại, đẩy xe lăn rời đi.
Bà không thể tiếp tục dây dưa với Lục Tấn Uyên, nếu không rất có khả năng để lộ ra sơ hở.
Còn phải nhắc nhở phía bên Hạ Tử An, giấu Ôn Ninh cho kỹ.
Khi cần thiết, có lẽ bà phải sử dụng một vài thủ đoạn cần thiết.