Lục Tấn Uyên bị tát, nhưng sắc mặt không đổi dù chỉ một chút, nhìn chằm chằm Diệp Uyển Tĩnh, nở nụ cười chua chát: “Đến bây giờ mẹ vẫn nghĩ cho nhà họ Lục, lẽ nào đối với chuyện của Ôn Ninh, mẹ không áy náy dù chỉ một chút hay sao?”
Diệp Uyển Tĩnh bỗng cảm thấy mệt mỏi từ tận đáy lòng, liên tục bôn ba trong ngoài nước, lệch múi giờ cũng chẳng cảm giác nổi nữa rồi, còn bị con trai chống đối như vậy, bà ta thật sự khó mà chống đỡ nổi.
“Tấn Uyên, mỗi một người đều có thứ quan trọng nhất, đối với con, danh tiếng vẻ vang cùng tất cả của nhà họ Lục chẳng là gì, nhưng với mẹ mà nói thì đó là tất cả.”
Từ khi được gả đến nhà họ Lục đến nay, cuộc sống của Diệp Uyển Tĩnh không thuận buồm xuôi gió, chồng bà ta trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, thậm chí còn vì người thứ ba kia mà muốn ly hôn với bà ta, náo loạn đến mức ai ai cũng biết.
Thứ duy nhất Diệp Uyển Tĩnh cảm thấy có thể bù đắp cho bản thân đó chính là danh tiếng hiển hách của nhà họ Lục.
Ngoài cái này ra, có thể khiến bà ta cảm thấy tuổi trẻ của mình không uổng phí, không còn an ủi nào khác.
“Vậy con thì sao?” Lục Tấn Uyên nhìn Diệp Uyển Tĩnh, đột nhiên cười lên: “Mẹ đã từng nghĩ cho con chưa?”
Mọi thứ của nhà họ Lục Diệp Uyển Tĩnh đều suy nghĩ cho, chỉ duy nhất, bỏ quên người sống sờ sờ là anh.
“Tấn Uyên…”
Bầu không khí trầm mặc khiến con người ta không thở nổi.
“Con sẽ không từ bỏ, con sẽ tiếp tục tìm Ôn Ninh, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Lục Tấn Uyên đột ngột nói, anh không giằng co với Diệp Uyển Tĩnh nữa, anh hiểu, bà sẽ không cho anh bất gì manh mối gì, về chuyện của Ôn Ninh, cũng sẽ không áy náy hay ăn năn dù chỉ một chút, nếu đã vậy thì anh chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân mà thôi.
“Con hy vọng lần này mẹ sẽ không ngăn cản con, nếu không thì con cũng không biết, con sẽ làm gì đâu.”
Giọng nói của Lục Tấn Uyên để lộ ra đau khổ cùng kìm nén.
Diệp Uyển Tĩnh lúc này mới nhìn thấy vết thương trên tay của Lục Tấn Uyên, đó là vết thương do anh vừa nãy đấm vào tường, máu không ngừng chảy xuống, giống như đánh vào l*иg ngực bà ta đau điếng.
Diệp Uyển Tĩnh bỗng mê mang, bà ta cứ nghĩ rằng, con của bà ta cho dù khi nào thì cũng sẽ đứng cùng chiến tuyến với bà ta, không ngờ, sẽ có ngày lại đối chọi gay gắt như thế này.
…
Ôn Ninh nằm mơ.
Trong mơ, cô nhìn thấy con cô, đứa con mà cô mới chỉ nhìn được một lần đã bị người khác cướp đi.
Trong hồi ức, cô không nhớ rõ khuôn mặt của con, chỉ nghe thấy tiếng con khóc, cô tìm con khắp nơi, cuối cùng chỉ nhìn thấy bóng của một đôi nam nữ.
Là Lục Tấn Uyên và Mộ Yên Nhiên, Mộ Yên Nhiên bế con của cô, trên khuôn mặt xinh đẹp là vẻ kiêu ngạo thường có của cô ta.
“Ôn Ninh, nhìn đi, lúc trước cô vênh váo đắc ý thế nào, giờ con của cô cũng ở trong tay tôi.”
“Chỉ có điều, đợi đến lúc con tôi được sinh ra, đứa trẻ này cũng chẳng còn tác dụng nữa, chỉ là một đứa con riêng bị ruồng bỏ mà thôi.”
Mộ Yên Nhiên ngoảnh mặt làm ngơ tiếng khóc tê tâm phế liệt của đứa bé, cô ta cười lớn, giống như đang cười nhạo sự ngu ngốc vô tri của Ôn Ninh vậy.
“Trả con cho tôi!”
Ôn Ninh cố gắng chạy đuổi theo hướng của bọn họ nhưng làm thế nào cô cũng không đuổi kịp, giống như bị ngăn cách bởi một tấm chắn vô hình.
Cô chỉ có thể giương mắt nhìn con bị Lục Tấn Uyên và Mộ Yên Nhiên mang đi, chẳng thể làm được gì.
“Đừng, trả con cho tôi… trả cho tôi…”
Ôn Ninh giãy dụa, lúc này một bàn tay ấm áp bắt lấy tay cô: “Ôn Ninh, tỉnh dậy đi, cô thấy ác mộng à?”
Ôn Ninh tỉnh dậy từ giấc mộng kinh hoàng, mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Hạ Tử An.
“Thế nào, không sao chứ?” Hạ Tử An vừa ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh trong phòng, lo lắng Ôn Ninh xảy ra chuyện, liền xông vào.
Sau đó, liền nghe thấy cô đang đau khổ gọi gì đó, chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể gọi cô tỉnh, cơ thể Ôn Ninh hiện giờ quá yếu ớt, như vậy cũng sẽ hao phí sức của cô.
“Tôi…” Ôn Ninh mở to miệng hít thở, giống như con cá bị ném lên bờ vậy, cô nhớ lại cảnh tượng trong mơ, con của cô…
“Tôi mơ thấy con…”
Giọng nói Ôn Ninh đau đớn, cô vừa mới nhận thức được, cô thậm chí còn chẳng có một tấm ảnh của con, thời gian qua lâu rồi, cô có thể nhớ không nổi con trông như thế nào nữa.
Đến lúc đó, giữa hai mẹ con cô có phải là không còn một chút liên hệ gì hay không, giống như… cô chưa từng có đứa con tương liên huyết mạch?
“Thằng bé sống không tốt, tôi mơ thấy rồi, nhất định nhà họ Lục đối xử không tốt với thằng bé, tôi phải… tôi phải đi tìm con!”
Sau khi làm mẹ, Ôn Ninh cũng mê tín rồi, cứ nghĩ đến cảnh con khóc tê tâm phế liệt trong mơ, mà Lục Tấn Uyên lại thờ ơ, cô lại hoảng hốt.
Mộ Yên Nhiên không phải mẹ của đứa trẻ, có một người mẹ kế như vậy, đứa trẻ sẽ sống tốt sao?
Cô không thể để con chịu khổ ở nhà họ Lục như vậy.
“Bĩnh tĩnh nào! Ôn Ninh!”
Thấy cảm xúc của Ôn Ninh kích động, Hạ Tử An cũng rất đau đầu, anh ta hiểu tâm trạng của người làm mẹ, nhưng…
Muốn đưa đứa trẻ đi từ nhà họ Lục, không có khả năng, cho dù Ôn Ninh đến đó, sợ rằng cũng sẽ bị đuổi đi.
“Ôn Ninh, đứa bé không sao, nhà họ Lục chỉ có một đứa cháu này, sao có thể không chăm sóc tốt cho nó chứ, cô bĩnh tĩnh lại đi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa.”
Lời nói của Hạ Tử An, khiến Ôn Ninh dần dần bình tĩnh trở lại.
Cô bình tĩnh rồi, ý thực được bản thân căn bản chẳng có năng lực đi đón con, mà Hạ Tử An… cũng không làm được.
Nếu như không phải nhờ anh ta, e rằng cô chẳng còn toàn mạng nữa rồi.
Cô lấy gì mà đòi đi đòi lại con đây?
“…” Ôn Ninh trầm mặc, không tiếp tục giằng co nữa, chỉ là nhìn bộ dạng của cô, Hạ Tử An lại càng đau lòng hơn.
Đều vì anh ta vô dụng, mới không có cách nào bảo vệ tốt cho cô, để cô gặp chuyện như vậy.
Anh ta càng thêm hận nhà họ Lục.
“Cô yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng sắp xếp người qua đó, để ý đến tình hình của đứa bé, sẽ không để nó có chuyện gì.”
Ôn Ninh gật đầu: “Cảm ơn, thật sự cảm ơn anh… tôi không biết phải báo đáp anh thế nào nữa.”
Ôn Ninh biết, đây là cách tốt nhất cho con, áy náy cùng cảm kích với Hạ Tử An càng tăng thêm.
“Không cần, tôi làm những việc này đều là can tâm tình nguyện…”
Hạ Tử An nói, Ôn Ninh nhìn thấy trong mắt anh ta thâm tình, nhưng cô gạt đi, làm như không thấy, rời ánh mắt đi.
Đối với tình cảm này, cô đã không dám đón nhận, cô chỉ muốn ở trong bóng tối bảo vệ con mình.
Thấy Ôn Ninh tránh né, Hạ Tử An hơi buồn, nhưng không biểu hiện ra, anh ta biết trái tim Ôn Ninh hiện giờ đã vỡ nát, rất khó để cô đón nhận tình cảm mới.
Nhưng không sao, anh ta không vội, sau này ở bên cạnh Ôn Ninh chính là anh ta, anh ta có thể chờ cô dần mở cửa trái tim với mình.
“Mẹ của cô giờ đã quay về bệnh viện tiếp nhận điều trị, hiện giờ vẫn không thể xác định mọi người đều tin cô đã chết, vì vậy chỉ có thể để cô ủy khuất ẩn trốn ở đây vài ngày thôi, nhưng ở đây rất an toàn.”